Từ khi nàng xuyên không đến nay đã được ba tháng. Xem ra nàng cũng đã quen dần với nơi đây. Theo như phụ thân bàn bạc, ba hôm nữa nàng sẽ xuất giá. Nghĩ đến đây nàng thấy hơi buồn. Con gái xuất giá dù sao là cũng nên vui, nhưng nàng thật tâm muốn cha mẹ ruột của mình đến chúc phúc. Mặc dù hôn nhân này cũng chẳng phải là mong ước của nàng, nhưng kết hôn vẫn là kết hôn. Nàng đôi khi cảm thấy tủi. Không biết ở hiện đại, cha mẹ nàng là đang làm gì? Ở đó chắc là nàng đã khuất, không hay cha mẹ có đau buồn chăng? Nàng là con một nên mất đi nàng, xem như ngôi nhà chỉ còn lại hai người. Nàng thực rất lo, không biết họ sống tốt không? Có quên nàng hay chưa? Hay giờ này vẫn còn đau khổ cho cái chết đột ngột ấy? Dù không muốn nhưng nàng mong cha mẹ hãy quên nàng, đừng đau khổ rồi tự hành bản thân. Như vậy nàng ở nơi đây sẽ không yên lòng.
Nghĩ là vậy, nàng bất giác thở dài. Tuy nàng nơi đây rất được mọi người trong nhà yêu mến, săn sóc quan tâm. Nhưng nàng vẫn thấy mình quá tách biệt, không sao hòa mình nổi. Khi đêm đến, lòng nàng luôn trổi dậy nổi cô đơn buồn tủi. Người hiện đại như nàng luôn sống trong sự ồn ào của thành phố, người người vội vã chạy đua với thời gian. Còn ở cổ đại, không gian yên tĩnh luôn bao trùm. Nàng thật sự cũng rất thích sự tĩnh lặng nhưng đây là quá yên tĩnh, nàng thấy sợ.
Một hồi sau, nàng cảm thấy hơi buồn, nghĩ rằng nên đi dạo đâu đó một chút để giải khuây. Rồi nàng nhớ ra, dường như ba tháng nay nàng chỉ quanh quẩn trong nhà, chưa ra ngoài bao giờ. Chính vì thế nàng gọi Lan Hương đề nghị ra ngoài để mua ít đồ, dự là chuẩn bị cho hôn lễ. Ấy vậy mà Lan Hương cứ một mực lắc đầu không cho nàng đi. Bảo rằng:
- Tiểu thư! Ba hôm nữa là người xuất giá, tân nương nên ở trong khuê phòng không nên đi ra ngoài. Các bậc tiền bối luôn dặn, trước khi thành thân thì tân nương không được cho thiên hạ thấy dung mạo
Lan Hương thì cứ luyên thuyên như vậy, còn nàng thì nghe chẳng lọt. Thực sự quá cổ hủ. Xem xem người hiện đại, ngày mai đám cưới, tối đó còn chạy lung tung để mọi người chúc mừng, Có khi đến sáng mai mới chịu về. Thời xưa quả thật khắc khe, luật lệ đâu mà lắm. Nàng tự hỏi, ai đâu rảnh rỗi đặt ra những quy tắc như vậy chứ?
Lan Hương nói mặc nàng ta, nàng đi là việc của nàng. Thay đồ chuẩn bị xong, nàng một mạch kéo Lan Hương đi, mặc kệ nàng ta than phiền, trách móc.
Bên ngoài quả thật náo nhiệt, hai bên quầy hàng bày bán đủ loại. Trông rất bắc mắc. Người người qua lại đông vui tấp nập, đôi khi chen lấn để mua một món hàng. Còn có cả những đoàn biểu diễn võ thuật, ca hát hay xiếc. Nàng nhìn mà đến hoa cả mắc, đi hết nơi này đến nơi nọ. Hương nhi theo sau mà mệt bở hơi tai. Nàng thì thầm trách Lan Hương, sao bên ngoài đông vui thế này mà lại không cho nàng đi.
Đi một lúc thì thấm mệt, nàng kéo Lan Hương vào một khách điếm gần đó. Khi nàng và Lan Hương ngồi xuống bàn, bên trong một tiểu nhị chạy ra.Tiểu nhị mang ra khay trà đặt xuống bàn và rót ra hai tách, rồi vừa lấy chiếc khăn trên cổ lau lau bàn nàng ngồi miệng vừa hỏi:
- Khách quan muốn dùng gì ạ?
Lan Hương nhìn nàng định hỏi nàng muốn dùng gì thì thấy nàng cứ loay hoay suy nghĩ. Nàng ta nghĩ là nàng lần đầu ra ngoài nên không biết gì. Nói thế thì chỉ đúng một nữa. Tuy trong kí ức là Mộ Dung Thuần chưa ra ngoài bao giờ, nhưng xem phim cổ xưa nàng cũng biết ít nhiều. Chỉ là, nàng không biết ở đây có món gì nên chẳng biết gọi sao. Lan Hương thấy thế quay nhanh sang tiểu nhị bảo:
- Cứ mang những món ngon nhất của các ngươi lên đây
Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ rồi chạy biến vào trong. Còn nàng và Lan Hương ngồi chẳng biết làm gì, đành cầm tách trà lên nhâm nhi cho đỡ chán. Nàng không hề biết rằng, trên lầu đang có người nhìn xuống, quan sát từng nhất cử nhất động của nàng.
- Cứ tưởng rằng nữ nhi trước khi xuất giá phải ở trong khuê phòng không được phép ra ngoài?
Nam nhân ngồi đó nói giọng châm biếm, mỉa mai. Nhưng người đối diện lại thản nhiên uống rượu, từ tốn cao sang.
- Đâu nhất thiết phải như vậy
- Nhưng ta thấy nữ nhi này thật quá tùy tiện, không hiểu phép tắc. Ta chẳng hiểu sao Hoàng thượng lại hết lời khen ngợi nàng ta
- Ta thì thấy chẳng sao. Thoải mái như nàng biết đâu lại hợp ý ta
Nam nhân ấy mặt nhăn nhó khó chịu. Hắn là Lộ Thiên, là một đại tướng quân nghiêm khắc cực kì. Đối với nữ nhân lại càng khắc khe hơn. Có thể nói, hắn là người có tư tưởng phong kiến nhất ở thời đại này. Quy tắc với hắn luôn đặt hàng đầu, hắn rất ghét những người không tuân thủ. Còn đối diện hắn là Âu Dương Hiên Viên, hắn xem ra thả lỏng hơn, đặc biệt không màng đến quy tắc. Tự do tự tại làm theo ý mình muốn. Vì vậy mỗi khi bàn về hai chữ “quy tắc”, dường như sẽ có chiến tranh giữa hai kẻ này. Nhưng chẳng hiểu sao, họ lại là bằng hữu tri kỉ của nhau. Thế nhưng Âu Dương Hiên Viên nói là nói vậy, còn trong lòng hắn thì khác. Hắn không muốn quan tâm đến nữ nhân, trả lời qua loa để kẻ đối diện thôi lải nhải.
Còn lúc này, tiểu nhị đã mang thức ăn ra bàn của nàng. Món nào món nấy đều trông rất ngon. Nhưng nàng chỉ mới cầm đũa thì phía cửa tràn vào một đám người. Đám người đó xô đẩy những kẻ ngáng đường mình, chỉ có tên ở giữa thì ung dung phất phất quạt bước vào, vẻ mặt cao ngạo vô cùng. Nàng thầm nghĩ: “Loại người này, đúng là thời nào cũng có”.