Ở hiện đại, nàng tên là Hoàng Vũ Khánh Thy. Năm nay nàng vừa tròn 20 tuổi, hiện đang theo học trường Đại Học Y Dược. Trong gia đình, nàng là con một. Bố nàng là Hoàng Minh Quân - một thám tử tư lừng danh, còn mẹ nàng là Vũ Phi Yến - một luật sư nổi tiếng. Nàng là một con người hiếu động, thừa hưởng được cả tài năng của bố lẫn mẹ. Từ nhỏ nàng có mong ước là trở thành một cô cảnh sát dũng cảm, chuyên đi bắt những tên tội phạm nguy hiểm. Vì vậy từ nhỏ nàng đã đầu tư rất nhiều cho mơ ước ấy. Đặc biệt là việc học võ và bắn súng. Nhưng mong ước ấp ủ bấy lâu của nàng đến năm 15 tuổi thì tan tành mây khói. Vì một số lí do bắt buộc mà nàng không thể trở thành cảnh sát như mong muốn. Từ đó nàng chuyển sang chú tâm vào nghề y nhưng việc học võ cũng vẫn được tiếp tục vì nó đã ngấm sâu trở thành thói quen của nàng.
Khi nàng nhập học vào Đại Học Y Dược được 2 năm, một ngành suốt ngày đối mặt với những xác chết không thì những tiêu bản hình người, đã rèn cho nàng hơn cái "tinh thần thép". Để rồi một hôm, nàng nghe ngóng được tin đồn về việc: "Cứ hễ 12 giờ đêm thì những tử thi ở nhà xác cứ như sống lại và tạo ra những tiếng leng keng đến rợn người". Nàng là nàng tuyệt đối không tin những chuyện như thế, muốn làm sáng tỏ sự việc nên một tối, nhân lúc mọi người đã ngủ say, nàng quyết định đến nơi đó xem. Nàng lẽn ra khỏi kí túc xá trường lúc 11 giờ 30 và thẳng một đường đi đến nhà xác ngồi đợi. Nhưng 11 giờ 45 rồi 11 giờ 55, 12 giờ rồi 12 giờ 30 nàng cũng chẳng thấy có hiện tượng gì. Nhưng nàng nghe văng vẳng đâu đó có tiếng leng keng rợn người mà mọi người vẫn hay bàn tán. Lần mò theo tiếng động ấy thì nàng phát hiện một cái giếng phía sau nhà xác đã bị bỏ hoang. Trên thành giếng có mắc một chiếc chuông nhỏ còn khá mới. Có lẽ là có ai đó làm rơi nó ở đây rồi hòa với gió tạo nên những tiếng leng keng ấy. Tiếng kêu không lớn lắm nhưng vì đêm khuya tĩnh mịch nên có thể vang được đến khu nhà kí túc xá. Còn buổi sáng do ồn ào nên không nghe rõ. Nàng thầm nghĩ rồi tự cười, con người quả là có nhiều tưởng tượng kì quái, hay suy diễn linh tinh. Rồi nàng vơ vội chiếc chuông nhỏ định bụng quay về kí túc xá thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng bị trượt chân và lao xuống giếng.
Mở mắt ra, nàng lơ mơ thấy trước mặt mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài, đen nhánh mượt mà, khôn mặt hình trái xoan, cái mũi cao thẳng điểm xuyến truyên khuôn mặt, đôi mắt đen tuyền lấp lánh, mi mắt dài cong vút. Duy chỉ có một điều là đôi môi nho nhỏ như cánh hoa đao có màu hơi tim tím, làn da trắng đang dần tái đi. Cô gái diện trên mình một chiếc váy trắng dài từ trên xuống đến chạm đất. Trông cô thật như một cô hồn trong những bộ phim kinh dị. Chỉ là hồn ma này quá xinh đẹp. Cô gái cất lời trong trẻo nhưng mang theo chút âm u như tiếng vọng của địa ngục:
- Cô nương đây thật là đã chết rồi!
Nghe cô gái ấy nói mà nàng nổi cả da gà. Không dưng đang yên đang lành nói nàng đã chết. Nàng thật không hiểu gì cả, bày ra bộ mặt ngu ngơ nhất có thể. Như hiểu được suy nghĩ của nàng, cô gái ấy nói tiếp:
- Ta là một hồn ma đã khuất, xuyên qua giếng mà gặp được cô nương. Theo sổ sách của Diêm Vương thì số cô nương vẫn chưa tận nhưng sau này sẽ chết rất thê thảm. Mệnh ta đã tận rồi nhưng nhờ cơ duyên trời ban mà gặp được cô nương nên ta muốn đánh liều hoán đổi, giúp cô nương thay đổi vận mệnh
Nàng thật là không hiểu gì hết nhưng man mán đoán được lời cô gái ấy là đang muốn giúp nàng. Thế nhưng nàng chưa kịp nói gì thì một luồng ánh sáng chói mắt tiến đến, nàng chỉ kịp nhìn thấy cô gái ấy khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện rồi biến mất. Nàng cũng bị ánh sáng kia nuốt chửng, mất luôn cả ý thức.