Mặc dù bị đối phương xem thấu ý đồ đến, nhưng Doanh Trinh đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu không chẳng phải sẽ bị đối phương dùng nó để trói buộc mình? Vậy sẽ quá bị động rồi?
Nói đi là đi, Doanh Trinh không chút nào lần lữa, khi hắn đi đến giữa sân, trong tai chợt có cảm giác,
Trong mớ thanh âm sột soạt,
Từ bên trong lớp tuyết đọng trên sân, vô số đoản kiếm từ tuyết biến thành chậm rãi trôi nổi,toàn bộ mũi kiếm nhắm vào Doanh Trinh,
Doanh Trinh nhìn thấy lần này tình cảnh không khỏi bật cười, đây là muốn đối cứng với mình sao?
Đột nhiên, như nhận được chỉ lệnh, toàn bộ tuyết kiếm kích xạ về phía Doanh Trinh,
Doanh Trinh thấy thế, chân phải nhích lên, mũi chân nhấn trên mặt đất một cái, linh khí hùng hậu mà mãnh liệt lập tức chui xuống dưới đất phi tốc lan ra chung quanh,
Ngay tức thì, chỉ nghe "Oành" một tiếng, tuyết đọng dưới mặt đất đồng thời bắn tung lên trời, màu trắng xóa đầy trời bao phủ tất cả tuyết kiếm và cuồn cuộn nghiền nát chúng,
Chỉ có chỗ đứng của Doanh Trinh vẫn một mảnh thanh minh,
Cùng lúc này, tiếng xé gió chói tai từ hướng căn nhà truyền đến,
Mấy sợi dây đàn mảnh như tơ từ trong phòng bắn ra,
Doanh Trinh quay người tiện tay chụp lấy, năm sợi dây đàn đồng thời nắm ở trong tay,
Ai ngờ dây đàn nọ giống là có thể nhả tơ, đầu dây bay lên tán loạn như rắn, trườn dọc theo cánh tay Doanh Trinh mà lên, trong chốc lát liền quấn khắp người Doanh Trinh, càng siết càng chặt,
Tiếng cười duyên dáng của Đan Thanh Bình vọng từ trong nhà ra, "Thanh Bình không đáng giáo chủ lưu luyến như vậy sao? Cứ thế vội vã muốn đi?"
Doanh Trinh cười ha ha: "Đan cô nương là người đầu tiên dám mạo phạm Doanh mỗ, thực có dũng khí thay, "
"Giáo chủ sai rồi, Thanh Bình không hề có ý muốn mạo phạm, chẳng qua là muốn giữ giáo chủ lại để trò chuyện mà thôi, lại nói, Doanh giáo chủ công lực đại giảm, ngài tưởng Thanh Bình không biết sao?"
Doanh Trinh lập tức nhíu mày,
Băng, băng, băng, băng liên tiếp vang lên, chỉ thấy toàn bộ dây đàn quấn quanh người hắn đứt đoạn, liền đó tay phải chậm rãi đẩy ra, một luồng linh khí bạo liệt trước nay chưa từng có bắn ra,
Như là cuồng phong cuộn sóng, căn nhà gỗ trước người Doanh Trinh vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành mảnh vỡ đầy trời, bị sóng linh khí cuốn về nơi xa, tiếp đó liền có một đạo thân ảnh chật vật phóng lên tận trời,
Trong nháy mắt trang viên nho nhỏ đã hóa thành tro tàn, thổ nhưỡng lộ ra trên mặt đất trông tựa ruộng đồng mới vừa được khai khẩn, rãnh nứt xuôi dọc.
Đan Thanh Bình đáp xuống xuống đất liền hung dữ nhìn chằm chằm Doanh Trinh, lúc này nàng tóc tai tán loạn, áo mỏng khoác trên người cũng xuất hiện mấy chỗ thủng, lộ ra da thịt trắng bóng như thoa mỡ bên trong,
Nàng không những không giận mà còn cười, "Doanh giáo chủ quả nhiên là người lạt thủ tồi hoa, "
Nói xong, nàng không chút sợ hãi ưỡn ngực đi đến chỗ Doanh Trinh, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt,
"Ta biết Doanh đại giáo chủ tới tìm ta để làm gì, đáng tiếc a, ngài có đánh chết Thanh Bình, Thanh Bình cũng sẽ không nói cho ngài, hì hì, có tức không?"
Doanh Trinh lông mày nhướn lên, nữ nhân này tựa hồ đã ăn chắc mình rồi? Cô ả đến cùng muốn làm gì?
"Đan cô nương đang đùa với lửa, "
"Thật à? Ta lại không cảm thấy vậy, Doanh giáo chủ làm cho nhà của ta không còn nữa, vậy đêm nay ta đành phải vào Trúc viên ở vậy, về phần sự tình mà Doanh giáo chủ muốn biết, chỉ cần làm cho Thanh Bình vui vẻ, Thanh Bình tự nhiên sẽ nói cho ngài biết."
"A..."
Doanh Trinh càng phát giác cô nàng này khó chơi, cũng lười cùng cô ả nói thêm, quay người liền muốn rời khỏi,
Đan Thanh Bình bỗng nhiên bước tới mấy bước ngăn trước người hắn, hai tay giang ra, nơi bí ẩn ngạo nhân thu hết vào đáy mắt Doanh Trinh,
"Quần áo của Thanh Bình đều bị hư hao như vậy, ngài bảo ta về thành thế nào? Chẳng lẽ lại để nam nhân toàn thành đều nhìn thấy ta trong bộ dáng này?"
Doanh Trinh ánh mắt không có né tránh, ngược lại to gan ở trên người nàng ngắm xem thoải thích, nói: "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, rất phù hợp với phong cách không biết xấu hổ của cô, "
Nói xong, bóng đen lóe lên, người đã là biến mất khỏi tiểu viện đổ nát,
Đan Thanh Bình kinh ngạc đứng tại chỗ, khóe miệng kéo lên một đường cong.
...
Trúc viên
Thanh Uyển trông thấy Doanh Trinh trở về, vội vàng chạy ra nghênh đón, sư huynh mình vô duyên vô cớ biến mất thật nhiều ngày, nội tâm của nàng tự nhiên nóng vội,
"Khoảng thời gian này sư huynh đã đi đâu? Cũng không thông báo Uyển nhi một tiếng, "
Trong ngôn ngữ ít nhiều mang theo chút oán khí,
Đối đãi sư muội của mình, Doanh Trinh đương nhiên là cưng chiều, khoác tay lên bờ vai thơm mềm mại không xương của Thanh Uyển, hắn cười nói:
"Uyển nhi đoán không được sao?"
Thanh Uyển cong chiếc miệng nhỏ lên, "Muội cũng đâu phải con giun trong bụng sư huynh, làm sao biết được, "
Doanh Trinh cười ha ha một tiếng, liền đem sự tình gặp gỡ Nhân Hoàng trên Long Đình sơn nói cho nàng,
Thanh Uyển nghe xong cũng nhíu mày,
"Thái Bình công chúa Lý Tinh Tuyết có thể xưng thiên hạ đệ nhất kỳ hoa, song tu vi xác thực khủng bố, có điều tiên tích khó tìm, sư huynh muốn tìm được nàng chắc hẳn cũng sẽ mười phần khó khăn, a? Sư huynh lúc nào cùng nàng ấy kết bạn du hồ? Ta làm sao không biết?"
"Nếu cái gì cũng để muội biết, vậy sư huynh ta há chẳng phải phải sẽ không còn bí mật gì?"
Thanh Uyển một trận oán trách,
Doanh Trinh trong lúc nói cười, Sở Thanh Thanh cũng nghe tiếng chạy tới,
"Công tử người trở lại rồi, khoảng thời gian này trên giang hồ có một sự kiện truyền rất vang dội đó?"
Doanh Trinh nghe vậy ngạc nhiên,
"Ồ? Chuyện gì?"
Sở Thanh Thanh vừa định nói, phát hiện Thanh Uyển đang căm tức nhìn mình, trong lúc nhất thời lời vừa ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào,
Thanh Uyển lườm một cái, rồi nói với Doanh Trinh:
"Trên giang hồ không biết từ nơi nào xuất hiện một mao đầu tiểu tử, một đường từ bắc xuôi nam, lưng đeo một thanh kiếm cùn, tuyên bố muốn khiêu chiến sư huynh, dọc con đường này xác thực cũng có không ít cao thủ giang hồ đã gục ngã dưới tay tiểu tử đó, trong đó có không ít nhân vật thành danh đã lâu, bất quá tiểu tử này muốn khiêu chiến sư huynh đó là si tâm vọng tưởng."
Doanh Trinh đối với chuyện này cũng cảm thấy kinh ngạc, trên giang hồ việc đến nhà khiêu chiến cũng không mới mẻ, không ít võ giả đều sẽ khởi xướng khiêu chiến với người khác rồi nhờ vào đó mà leo lên thượng vị. Người người đều lấy việc leo lên "Lãng Đào bảng" làm vinh dự. Cái gì gọi là Lãng Đào bảng, chính là bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng, nhưng lần này ngược lại thật bất ngờ, bị khiêu chiến vậy mà lại là mình? Đây là người thứ hai sau Diệp Huyền, mấu chốt là đối phương còn rất trẻ,
"Bị người ta khiêu chiến cũng là chuyện rất thú vị, hắn đã dám đến, nói không chừng là có nghệ nghiệp kinh người, hy vọng hắn đừng để ta thất vọng, "
Thanh Uyển nhún nhún vai, hiển nhiên nàng cũng cho rằng việc một tên tiểu tử không có danh tiếng gì khiêu chiến sư huynh mình, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Sau đó, Doanh Trinh lại căn dặn Thanh Uyển đến Thanh Sơn tra nhìn một chút tình huống của các huynh đệ Tiền Phong doanh sống qua mùa đông,
Chờ Thanh Uyển đi xong, Doanh Trinh mỉm cười nhìn về phía Sở Thanh Thanh,
"Hai người lại làm sao vậy?"
Sở Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng,
"Tiểu Thanh đoạn thời gian trước chống đối Mộc phó tọa, nàng ấy luôn luôn nói cái gì 'Đừng tưởng rằng sư huynh không coi ngươi là thị nữ thì ngươi sẽ thật không phải là thị nữ nữa', tiểu Thanh nhất thời tức không nhịn nổi, nên nói lại vài câu, "
Doanh Trinh cười khổ lắc đầu, muốn cải thiện mối quan hệ này của hai người, thật đúng là không phải nhất thời bán hội có thể làm được
"Có thời gian ta sẽ nói với nàng một câu, "
...
Lúc chạng vạng tối, Doanh Trinh ngồi trong ăn cơm tiểu đình, hắn dự định sau khi ăn xong liền đi nhạc sảnh xem biểu diễn ở nơi đó một chút,
Kết quả đúng lúc này, Đan Thanh Bình tới,
Chỉ thấy nàng mặc một thân trường bào màu tím nhạt, đem mình quấn cho kín mít, sau lưng còn có mấy tiểu nhị đi của biệt uyển đi theo gánh đủ thứ hành lý lớn nhỏ, giúp nàng đưa vào một trong căn phòng trống bên trog Trúc viên,
Đan Thanh Bình đứng dưới ngọn giả sơn, ngước đầu nhìn lên, dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Doanh Trinh, mỉm cười, tựa hồ là đang nói, 'Ta đến rồi đó, ngươi làm gì được ta?'
Diêu Tông bốn người bỗng nhiên xuất hiện, nhưng lại bị Doanh Trinh khoát tay cho lui,
Sở Thanh Thanh đứng trong tiểu đình nhìn đến nhíu mày,
"Nàng ấy đến chỗ chúng ta ở làm gì?"
Doanh Trinh cười cười, cô nàng này ở lại đây cũng tốt, thuận tiện mình thám thính đáp án của câu hỏi nọ,
"Tùy nàng đi, "
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu
Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK