Tống Thư Hàng kéo giáo viên Tiểu Lý rời khỏi trạm không gian một cách thuận lợi.
Bên ngoài trạm không gian, Bạch Tôn Giả xách trong tay một bộ đồ phi hành gia ngoắc tay với hắn.
Vừa rồi Bạch tiền bối cách khoảng không thi triển pháp thuật đánh ngất mấy người trong trạm không gian, để Tống Thư Hàng có thể thuận lợi đi vào đem giáo viên Tiểu Lý ra.
Còn bản thân ngài thì chia binh hai đường với hắn, bảo là phải đi xử lý vài chuyện trước đã.
Tống Thư Hàng nhìn bộ đồ phi hành gia trong tay Bạch Tôn Giả. Chuyện mà Bạch tiền bối đi xử lý không phải là thuận tay nhặt một bộ đồ phi hành gia đấy chứ?
- Đưa được người về rồi thì chúng ta đi thôi, ở đây không tiện. - Bạch Tôn Giả truyền âm nhập mật. Dù sao cũng là họ đâm vào người ta, còn đâm thủng 1 lỗ trên trạm không gian của người ta nữa chứ.
Nói đoạn, Bạch tiền bối thôi động kiếm quyết, chiếc “phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng”kia bay vèo tới, dừng lại vững vàng trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng kéo giáo viên Tiểu Lý vào trong xác máy bay, sau đó dùng một sợi thừng buộc chặt hắn ta lại. Không thể để hắn lại bay ra ngoài lần nữa được.
Tiếp đó, hắn chui vào ghế sau của máy bay trực thăng rồi hỏi:
- Đúng rồi, Bạch tiền bối à, có cần cắt bỏ nội dung trong camera của trạm không gian này không?
Âm thanh không thể truyền trong vũ trụ.
Song, khi Tống Thư Hàng nói chuyện, Bạch tiền bối có thể cảm ứng được nội dung câu nói của hắn qua tinh thần. Mà giọng nói của Bạch tiền bối thì có thể truyền thẳng vào đầu óc của Tống Thư Hàng qua “truyền âm nhập mật”.
Cho nên hai người trao đổi trong vũ trụ vẫn tự nhiên như thường.
Trên người Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả có pháp thuật bảo vệ nên sẽ không bị bất cứ cái camera nào quay được. Thế nhưng giáo viên Tiểu Lý thì không giống họ, hắn không được bảo vệ bởi trận pháp, cho nên toàn bộ quá trình bay đến bên cạnh trạm không gian rồi bị hai nhân viên của trạm kéo vào bên trong đều bị ghi lại.
- Ha ha, ta đã cắt bỏ đoạn camera dõi của trạm không gian từ một tiếng trước trở đi rồi. Có điều không biết chu kì liên lạc của trạm này với mặt đất là bao lâu. Nếu họ vẫn luôn duy trì liên hệ thì có khả năng là những gì xảy ra trong một tiếng đó đã bị gửi xuống mặt đất rồi. Ầy, thực ra cho dù có bị camera quay lại cũng không sao đâu. - Bạch tiền bối cười nói: - Vừa rồi khi thôi miên người bên trong khoang tàu, ta đã thuận tay thả thêm pháp thuật xóa trí nhớ rồi. Kí ức trong hai tiếng đồng hồ gần nhất sẽ bị xóa sạch, khi họ tỉnh lại cũng sẽ không nhớ được việc mình từng tiếp xúc với giáo viên Tiểu Lý. Đến lúc đó cho dù ở mặt đất có đoạn camera theo dõi nhưng hai nhân viên lại không nhớ gì, thì việc này chỉ có thể trở thành một “chuyện lạ trong vũ trụ” mà thôi. Sau đó cứ để bọn họ tha hồ mà tưởng tượng những chuyện đã xảy ra đi.
Chuyện lạ trong vũ trụ nhiều vô số kể cơ mà.
Ví dụ như mấy năm trước có vụ chụp được bóng người trên sao hỏa; nhân viên trên tàu vũ trụ nhìn thấy thứ gì đó như phi thuyền của người ngoài hành tinh xẹt qua trước mắt; rồi thì nghi ngờ có kiến trúc nhân tạo ở trên mặt trăng, xôn xao dư luận cả một thời.
Bao nhiêu chuyện quái lạ ấy đều có ảnh chụp và video làm chứng cả, cơ mà thế thì đã sao? Ở Trái Đất ai sẽ tin đây?
Những câu chuyện ấy lưu truyền một thời gian sẽ bị thế nhân coi là trò cười. Có lẽ sẽ có một vài quốc gia hoặc một vài người không cam lòng, đổ tiền đổ của đi điều tra ra lẽ, thế nhưng bọn họ đã định trước là chẳng thể tìm ra bất cứ thông tin gì có giá trị.
- Thôi, chúng ta đi tìm chỗ nào chơi đi. À, cho ngươi quần áo này, mặc nó vào thì giấc mộng phi hành gia của ngươi sẽ thực sự trở thành sự thật rồi. - Dứt lời, Bạch tiền bối cầm bộ đồ phi hành gia tiện tay nhặt được kia cho Tống Thư Hàng.
Giấc mộng phi hành gia của ta ư?
Tống Thư Hàng nhận lấy bộ đồ phi hành gia, trong lòng vừa cảm kích lại vừa áy náy.
Cảm kích là bởi Bạch tiền bối vẫn còn nhớ giấc mộng phi hành gia của hắn.
Còn áy náy là vì… “giấc mộng phi hành gia” ấy chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Được rồi! cũng không thể coi là nói dối được. Bởi vì ở sâu thẳm trong nội tâm hắn vẫn luôn mong muốn được mặc đồ phi hành gia rồi đi vào vũ trụ một lần. Đã thế thì cứ chơi đùa cho thỏa thích đi!
- Cảm ơn tiền bối!- Tống Thư Hàng cảm động nói.
- Không cần cảm ơn ta đâu. - Bạch tiền bối nheo nheo mắt, có vẻ tâm trạng tốt vô cùng.
Tống Thư Hàng mặc đồ phi hành gia lên người, tuy rằng béo ú nhưng rất thoải mái.
Bạch tiền bối ngự kiếm lao đi trong vũ trụ.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng họ cũng tìm thấy một mảnh thiên thạch có diện tích thích hợp.
Xác máy bay đậu xuống thiên thạch, Tống Thư Hàng mặc đồ phi hành gia cồng kềnh, một tay bám chặt thiên thạch, tạo đủ các loại dáng, Bạch tiền bối chụp cho hắn rất nhiều ảnh chụp.
Sau đó Bạch tiền bối lên trên thiên thạch khoanh chân ngồi xuống, chống cằm tạo vẻ suy tư.
Tống Thư Hàng cũng chụp cho Bạch tiền bối một đống ảnh.
Loáng một cá, họ đã chơi trên khối thiên thạch này cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Bạch tiền bối cười híp mắt hỏi:
- Chơi có vui không?
- Đương nhiên là vui rồi. - Tống Thư Hàng cười nói.
- Thế thì tốt, chúng ta về thôi. - Bạch tiền bối mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hơi ủ rũ.
Thấm thoắt, hắn đã ở bên cạnh Tống Thư Hàng được một thời gian kha khá, cũng đã nắm giữ được cơ bản về tri thức của thế giới hiện đại này. Tiếp theo, sau khi chỉ dạy Tống Thư Hàng thêm một số vấn đề về tu luyện thì hắn phải chuẩn bị tạm biệt cậu ta thôi.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lần du hành vũ trụ này coi như là món quà để cảm ơn Tống Thư Hàng đã chiếu cố hắn mấy ngày vừa qua đi.
- Được. Chúng ta về thôi! - Tống Thư Hàng vươn vai một cái.
Truyện .được dịch trực tiếp tại iRE.AD..Thực ra du hành vũ trụ thế này chỉ cần hòa mình vào mà thôi, không phải lo lắng bất cứ điều gì, đúng là một trải nghiệm siêu siêu tuyệt.
Khi họ chui vào xác máy bay trực thăng một lần nữa, Bạch Tôn Giả khởi động một vòng bảo hộ xung quanh nó.
Sau đó, hắn khởi động phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng, kiếm khí tung hoành, phóng về phía Địa Cầu xanh biếc…
Giữa kiếm khí dọc ngang trời đất ấy, khối thiên thạch ban nãy bọn họ dạo chơi bị bổ thành hai nửa.
Một nửa tiếp tục lang thang giữa vũ trụ bao la, một nửa lại bay ra khỏi quỹ đạo ban đầu, thảnh thơi trôi về hướng Trái Đất. Nói không chừng sẽ có một ngày nào đó nó bị lực hút Trái Đất bắt được, hóa thành một vệt sao băng…
…
Hoa Hạ, động phủ của Hoàng Sơn Chân Quân.
Lệ Chi tiên tử vẫn tươi cười như hoa:
- Tiền bối, tạm biệt nhé!
Hoàng Sơn Chân Quân ở phía sau cười to sang sảng, tay áo phất khẽ:
- Đi đường cẩn thận, ha ha ha.
Lệ Chi tiên tử cười ngượng ngùng, sau đó ngự kiếm đằng không, chỉ một loáng sau đã biến mất trong tầm mắt của Hoàng Sơn Chân Quân.
Sau khi Lệ Chi Tiên Tử đã đi xa, nụ cười tươi rói trên mặt Hoàng Sơn Chân Quân méo xệu đi:
- Đậu Đậu!! Ngươi chết chắc rồi! Chờ ta bắt được ngươi về thì không ai cứu được ngươi đâu!
Hoàng Sơn Chân Quân đang nghiến răng nghiến lợi thì điện thoại di động của hắn kêu vang.
Hoàng Sơn Chân Quân mở máy ra xem thì thấy là Caselly ở trung tâm huấn luyện máy bay dân dụng Giang Thủy gọi tới.
Caselly gọi cho mình làm gì nhỉ?
Đừng nói là Tống Thư Hàng tiểu hữu và Bạch tiền bối xảy ra chuyện gì rồi nhé?
Hoàng Sơn Chân Quân nghe máy:
- Alo, chào tiểu thư Caselly, cô tìm tôi có chuyện gì không?
- Chào ngài, Hoàng Văn Trung tiên sinh. - Trong giọng nói của Caselly còn pha chút âm thanh nức nở: - Có một vài chuyện về Tống Thư Hàng tiên sinh và Tống Bạch tiên sinh, tôi nghĩ phải báo cáo cho ông một chút.
- Hai người họ không gây ra phiền toái gì đấy chứ? Có phải đã phá hỏng chiếc máy bay nào rồi không? Không sao đâu, bọn họ phá bao nhiêu cái máy bay thì sau khi xong việc tôi sẽ bổ sung cho trung tâm của các cô bấy nhiêu cái mới. - Hoàng Sơn Chân Quân nói với khí thế hào hùng vạn trượng.
- Không, không phải chuyện này. - Caselly sốt ruột nói: - Là thế này, ba tiếng trước giáo viên Tiểu Lý của trung tâm chúng tôi đưa Tống Bạch tiên sinh và Tống Thư Hàng tiên sinh lái máy bay ra ngoài bay thử. Thế nhưng khi họ đi đến nửa đường thì máy bay đột nhiên mất tín hiệu… đến tận bây giờ vẫn không thấy có chút hồi âm nào cả. Tôi hơi lo lắng không biết có phải họ đã gặp sự cố ngoài ý muốn gì rồi không. Mặt khác, có cần phải mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu hộ không?
-…- Khóe miệng Hoàng Sơn Chân Quân giật giật, ba tiếng chưa về? Mất luôn tín hiệu?
Không phải là ứng đúng lời của Tống Thư Hàng tiểu hữu, Bạch Tôn Giả lái máy bay lao vào vũ trụ luôn rồi đó chứ?
Chắc là không đến mức ấy đầu, chung quy chỉ là máy bay trực thăng thôi mà, làm sao mà bay vào vũ trụ được? Trừ khi Bạch Tôn Giả sửa lại máy bay…
- Khụ khụ, không cần phải lo cho bọn họ đâu. Chốc nữa tôi sẽ liên hệ với họ, yên tâm đi, dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không bắt bên cô chịu trách nhiệm. Cứ giao hết cho tôi. - Hoàng Sơn Chân Quân cam đoan chắc nịch.
Có được câu cam đoan như đinh đóng cột của chân quân, Caselly mới yên tâm được phần nào.
- Mặt khác, Hoàng Văn Trung tiên sinh à, tôi nghĩ còn một chuyện nữa có lẽ nên báo với ông một tiếng. - Caselly lại lắp bắp nói.
Còn việc gì nữa? Trừ Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả ra, trên sân bay còn có thể có hỗn loạn gì?
- Là thế này, mười phút trước vừa có một chiếc máy bay bay lên khỏi sân bay của chúng tôi. Nhưng trong máy bay không có giáo viên bay nào cả. - Khi nói tới đây, Caselly hơi khựng lại.
Nghe đến đó, Hoàng Sơn Chân Quân đột nhiên có dự cảm không lành.
- Có lẽ ngài sẽ không tin nội dung mà tôi sắp nói, thực ra nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì tôi cũng không tin đâu. Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với ngài một tiếng. Trong máy bay không có ai cả, chỉ có một con chó Bắc Kinh! Hoàng Văn Trung tiên sinh, xin ngài nhất định phải tin chúng tôi, không phải chúng tôi cố ý phá hỏng máy bay để bắt ngài đền tiền đâu. Thực tế là bây giờ con chó Bắc Kinh đó vẫn đang lái máy bay bay trên trời ấy, tôi có thể quay video chứng minh mình không nói dối nửa lời. - Caselly sắp khóc tới nơi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì đậu má, ai mà tin một con chó Bắc Kinh biết lái máy bay trực thăng phi lên trời, lại còn lượn vòng trên không cơ chứ!
- … - Hoàng Sơn Chân Quân nghiến răng ken két. Đậu Đậu! Ông phải lột da màyyyyy!
…
Trên không trung, Đậu Đậu đắc ý dùng hai móng vuốt điều khiển máy bay lượn vòng trên trời, hết vòng này qua vòng khác, mỗi lúc một thuần thục hơn.
- Há há há, Hoàng Sơn bây giờ chắc chắn là ngu ra luôn rồi. Ai bảo ngươi không cho ta lái ô tô, ta lái máy bay luôn cho ngươi xem, há há há. - Đậu Đậu dương dương tự đắc nói.
Sợi lông chó nó đưa cho Tống Thư Hàng mới là bản chính, còn “Đậu Đậu” đưa lông chỉ là phân thân mà thôi.
Đậu Đậu biến thành cọng lông chó nằm trong túi Tống Thư Hàng nghe đủ các loại kiến thức lý luận, sau đó lại vào phòng mô phỏng xem Tống Thư Hàng điều khiển máy bay.
Khi giáo viên Tiểu Lý giảng dạy Tống Thư Hàng, nó cũng lặng lẽ học hỏi rất nhiều.
Đợi đến khi Tống Thư Hàng mặc trang phục du hành vũ trụ vào, Đậu Đậu lẳng lặng rời khỏi hắn, sau đó chớp thời cơ leo lên một chiếc máy bay trực thăng.
Sau nữa…chính là cảnh tượng này.