Nếu may mắn mà nói thì một số vật phẩm quý báu cũng có thể được giấu trong huyết vụ, rồi được huyết độn đại pháp mang đi.
Thậm chí khi tu luyện Huyết Độn đại pháp đến cảnh giới cao nhất thì chỉ cần một mảnh nhỏ huyết vụ trốn thoát thôi, cũng có thể khôi phục được một cơ thể nguyên trạng. Vết thương nặng mấy cũng chỉ cần tĩnh dưỡng vài năm là khỏe mạnh bình thường. Chính vì lẽ đó mà Huyết Độn đại pháp mới được gọi là độn thuật ngũ phẩm có thể thoát thân trong tay chân quân.
Trên thực tế, khi thi triển huyết độn thuật mà huyết vụ bị hủy một phần thì chủ nhân cũng sẽ vĩnh viễn mất đi vài thứ. Hoặc là thọ nguyên, hoặc là giới hạn tiềm lực trong cơ thể, hoặc là cường độ thân thể… vân vân. Thế nhưng chỉ cần giữ được sinh mạng thì những hi sinh đó đều có thể chấp nhận được cả.
Cảnh Mạch Đà Chủ thi triển độn thuật dựa vào phù bảo, đương nhiên không thể thần kì được như trong truyền thuyết. Hơn nữa Huyết Độn đại pháp bị phong tồn trong phù bảo, khi thi triển ra cũng không được linh hoạt như tự thân luyện thành.
- Ồ? Pháp thuật hệ huyết độn à? Thú vị đấy. - Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả mà nói. Dựa vào thực lực chân quân đỉnh phong của hắn, muốn phá giải thứ Huyết Độn đại pháp phải nhờ phù bảo này cũng chẳng khó khăn gì.
Thế nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn không cần phải làm thay việc của người khác.
Bạch Tôn Giả đã ra tay.
Chỉ thấy Bạch Tôn Giả vừa đưa tay lên trời vung một cái thì thiên địa đã lập tức biến sắc. Nơi vốn là bầu trời đột nhiên hoàn toàn thay đổi, biến thành một mảnh sa mạc mênh mông.
Mảnh sa mạc ấy không có sinh linh, không có cỏ cây, không có bất cứ thứ gì trừ cát vàng vô tận.
Nhờ vào Huyết Độn đại pháp, Cảnh Mạch Đà Chủ biến thành vô số mảnh huyết vụ phát tán khắp nơi. Thế nhưng cho dù nó có bay đến đâu cũng không thoát khỏi sa mạc bao la đó. Sau đó không lâu, Huyết Độn đại pháp chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định đã biến mất.
Cảnh Mạch Đà Chủ khôi phục nguyên hình.
Sắc mặt hắn tái mét, dù chỉ dùng Huyết Độn đại pháp phong ấn trong phù chú nhưng cũng đã làm hắn hao tổn mất một nửa chân nguyên.
Lại thêm lúc trước bùng nổ lượng tiêu hao chân nguyên liên tục để truy đuổi Tống Thư Hàng, lúc này năng lượng trong cơ thể hắn chẳng còn nổi một phần mười.
Sau đó hắn khẩn trương kiểm tra lại thân thể mình. Đối mặt với một vị chân quân lục phẩm chân chính, không biết Huyết Độn đại pháp đã bị tiêu diệt mất bao nhiêu huyết vụ rồi.
Phiền to. Sớm biết thế này thì lúc trước đừng nghĩ cách tra tấn Thư Sơn Áp Lực Đại, cứ giết thẳng tay có phải hơn không?
Chẳng ngờ bên cạnh tiểu quỷ kia thế mà lại có một chân quân lục phẩm thật, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ run người!
Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi thì vẻ mặt của Cảnh Mạch Đà Chủ trở nên hoan hỉ. Không ngờ huyết vụ không bị hủy chút nào! Trừ chân nguyên tiêu hao, hắn không hề bị tổn hại gì cả!
Tất cả đan dược, phi kiếm và các loại bảo vật mang theo trên người cũng không hề thất thoát, chẳng lẽ vị chân quân kia biết mình bó tay với Huyết Độn đại pháp nên lười không ra tay luôn à?
Mình đúng là may mắn quá đi mà!
“Chân quân chẳng qua cũng chỉ đến thế.” - Cảnh Mạch Đà Chủ thầm nghĩ. Thậm chí hắn còn âm thầm hạ quyết định, chờ bao giờ tấn chức ngũ phẩm Linh Hoàng, ngưng tụ được kim đan, thì nhất định phải học được tuyệt chiêu giữ mạng Huyết Độn đại pháp trong tay sư tôn mới được.
Sau khi xác định mình không bị thương tổn gì, Cảnh Mạch Đà Chủ mới quay đầu nhìn quanh xem mình đã bay tới nơi đâu.
- Đến tận sa mạc cơ à? Xa thế? - Cảnh Mạch Đà Chủ nhủ thầm, xem ra phải xác định vị trí của mình rồi về chi nhánh gần nhất của Vô Cực Ma Tông mới xong đây.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì không đúng.
Sao cái sa mạc này… quen mắt thế nhỉ? Hình như mình nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?
Sa mạc mênh mông vô bờ, không có một gốc cây ngọn cỏ, không có lấy một sinh linh, chỉ có cát vàng tĩnh mịch.
Từ từ!
Đúng là mình đã thấy khung cảnh này rồi!
Ngay mấy hôm trước đây thôi, con rối gỗ huyễn hình mình khống chế vừa đẩy cửa nhà Thư Sơn Áp Lực Đại thì đã lọt vào một sa mạc y như vậy!
Sau đó còn gặp một thiếu niên áo xanh cuồng ngược đãi. Thiếu niên đó vung chùy điên cuồng đập con rối nát be nát bét, còn hại hắn phải chịu đựng hết thảy đau đớn thấu trời.
Chính là sa mạc này đây!
Vì sao mình lại ở trong sa mạc này?
Chẳng lẽ ta chưa trốn thoát hay sao? Làm sao có thể như thế được? Chẳng phải Huyết Độn đại pháp có thể đào thoát từ tay của chân quân à?
Lòng Cảnh Mạch Đà Chủ thắt lại.
Chính vào lúc đó, sa mạc trước mắt hắn đột nhiên vỡ tan, chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn.
Chuyện gì thế này?
Khi hai mắt của Cảnh Mạch Đà Chủ lấy lại được ánh sáng thì hắn phát hiện ra mình vẫn đứng nguyên tại chỗ khi thi triển Huyết Độn đại pháp.
Ừm, nếu muốn nói chi li ra thì Huyết Độn đại pháp được mệnh danh “một giây ngàn dặm” đã đưa hắn đi xa tận … 2m liền?
Sắc mặt Cảnh Mạch Đà Chủ tức khắc trắng bệch.
- Không để cho ngươi chạy được đâu. - Lúc này, một giọng nói dễ nghe từ bên dưới truyền lên.
Sau đó, một người đàn ông tuấn mỹ mặc trang phục hiện đại bước ra khỏi màn sương, mặt mang nét cười, tóc dài đen tuyền tung bay trong gió. Tống Thư Hàng đang được người ấy kéo theo cũng bay lên.
Nói sao thì Cảnh Mạch Đà Chủ cũng là đệ tử đi ra từ môn phái như Vô Cực Ma Tông. Hắn lập tức đoán được chuyện gì đang diễn ra - là thực tế ảo.
- Lệnh tôn thất phẩm. - Cảnh Mạch Đà Chủ muốn khóc rồi.
- Cũng tinh mắt đấy. - Bạch Tôn Giả cười nói.
Sau khi nghe được câu trả lời xác nhận của đối phương, cõi lòng Cảnh Mạch Đà Chủ lặng ngắt.
T-ru-yện được biên tập tại iread.v-n-- Thư Hàng, xử lý hắn thế nào? - Bạch Tôn Giả hỏi Tống Thư Hàng.
Lúc này Tống Thư Hàng vất vả mãi mới đỡ cơn buồn nôn, nhìn Cảnh Mạch Đà Chủ trước mặt, hắn hỏi:
- Công Tử Hải phái ngươi tới à?
- Phi, Công Tử Hải có tư cách gì mà sai phái ta? - Cảnh Mạch Đà Chủ cả giận nói theo bản năng, cho dù trước mặt có 1 vị chân quân lục phẩm, 1 vị tôn giả thất phẩm, thì tính tình này của hắn vẫn chẳng thu bớt lại được.
- Ồ, quả nhiên không phải phong cách của Công Tử Hải, xem ra là ngươi tự đến cướp huyết thần toản của ta rồi. - Tống Thư Hàng hơi gật đầu, sau đó nói với Bạch Tôn Giả: - Xin tiền bối giúp ta trói hắn lại được không?
Bạch tiền bối mỉm cười gẩy một ngón tay với Cảnh Mạch Đà Chủ. Cảnh Mạch Đà Chủ nhũn người ngã gục xuống, mất đi ý thức, không nhúc nhích nữa. Hoàng Sơn Chân Quân đón lấy hắn ta, cổ tay áo khẽ động biến ra một cái dây thừng rồi trói chặt lại.
- Ngươi muốn xử lý hắn ra sao? - Bạch Tôn Giả hỏi.
- À, ta nghĩ có một vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 sẽ cảm thấy hứng thú với hắn lắm. - Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Đầu dây bên kia mau chóng truyền tới một giọng nam hùng hậu:
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?
- A Thất tiền bối, ta bắt được một đệ tử của Vô Cực Ma Tông, ngươi có hứng thú tới đây một chuyến không? - Tống Thư Hàng nở nụ cười mỏi mệt.
- Ha ha ha, đệ tử của Vô Cực Ma Tông à? Có hứng lắm! Ngươi giữ máy ở chế độ liên lạc được, ta lập tức qua đó tìm ngươi ngay đây! - Tô thị A Thất cười sang sảng.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội thấp giọng hỏi:
- A Thất tiền bối, ta có thể hỏi thăm A Thập Lục bây giờ… Ơ!
Hắn chưa nói dứt câu, Tô thị A Thất đã ngắt máy.
Tính tình A Thất tiền bối nóng vội thật đấy. Mà thôi, chờ hắn tới đây rồi hỏi tình hình của A Thập Lục vậy.
Lúc này, Hoàng Sơn Chân Quân rơi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, trêu ghẹo hỏi:
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thích hậu bối của Tô thị A Thất rồi à? Tô Thị A Thập Lục là một cô bé không tồi, nếu thực lực ngươi mà mạnh một tí thì nói không chừng thật sự có cơ hội kết thành đạo lữ với nó đấy.
- Không được đâu, ta mới gặp A Thập Lục có vài lần thôi mà. - Tống Thư Hàng đáp: - Chỉ là hai chúng ta cũng xem như bạn bè, biết cô ấy bị thương rất nặng nên ta muốn hỏi thăm xem tình hình cô ấy bây giờ thế nào, đã đỡ chút nào chưa thôi.
- Yên tâm đi, nhà A Thất chính là Thiên Hà Tô Thị, vết thương của A Thập Lục hẳn là không có vấn đề gì đâu. - Hoàng Sơn Chân Quân an ủi.
Sau khi xuống khỏi màn sương, Hoàng Sơn Chân Quân tiện tay ném Cảnh Mạch Đà Chủ sang một bên, hỏi tiếp:
- Thư Hàng tiểu hữu này, mấy ngày nay Đậu Đậu có ổn không?
- Chắc là ổn đấy, gần đây tinh thần nó hăng hái lắm. - Tống Thư Hàng nghĩ nghĩ rồi nói. Suýt nữa hắn còn phun ra là “thậm chí nó còn có bạn gái là con người nữa kìa”, thế nhưng cảm thấy nói vụ này với Hoàng Sơn Chân Quân không được hay cho lắm nên lại thôi.
- Chắc nó mang đến nhiều phiền toái cho ngươi lắm nhỉ? - Hoàng Sơn Chân Quân thở dài. Hắn quả thực không hiểu, mình đây thả về cổ đại cũng là một soái ca kiểu tài tử xuất chúng đầy mùi giấy mực, sao lại nuôi ra cái con chó ngố Đậu Đậu kia cơ chứ? Chẳng lẽ lúc trước mình đặt cho nó tên là Đậu Đậu, có hai chữ “đậu” liền, cho nên nó mới ngố gấp đôi à?
- Không đâu, Đậu Đậu còn giúp ta không ít việc ấy chứ. - Tống Thư Hàng vội vàng xua tay, hắn nói thật đó mà.
Hoàng Sơn Chân Quân vỗ vai Tống Thư Hàng một cái rõ vang:
- Đừng khách khí với ta, ta còn không biết Đậu Đậu là cái thể loại gì hay sao? - Yên tâm đi, sau khi xong việc ta sẽ gấp đôi lì xì cho ngươi! Mấy ngày này ngươi về nghĩ thử xem có thích cái gì không đi.
- Cảm ơn tiền bối! - ngoại trừ cảm ơn, Tống Thư Hàng còn có thể nói được gì?
- Đúng rồi, gần đây ta bảo ngươi ngắm ảnh của mấy vị tiên tử trong nhóm, ngươi có nhìn không đấy? - Hoàng Sơn Chân Quân hạ giọng hỏi, đồng thời còn âm thầm bày một cái kết giới cách âm mini quanh mình và Tống Thư Hàng.
- À, có xem mấy tấm selfie của Lệ Chi Tiên Tử một lần. - Tống Thư Hàng nghĩ ngợi rồi đáp.
- Xem có một lần thôi á? - Hoàng Sơn Chân Quân giật nảy mình.
Sau đó hắn hỏi nhỏ:
- Ngươi cảm thấy Bạch Tôn Giả thế nào?
- Bạch Tôn Giả tốt lắm, ngài ấy là một đại tiền bối rất hay chiếu cố hậu bối, giống như các tiền bối trong nhóm vậy. - Tống Thư Hàng suy tư một lát, đáp lời.
Hoàng Sơn Chân Quân khựng lại, ta có hỏi về mặt đó đâu!
Sau đó hắn cắn răng hỏi toạc ra:
- Ngươi thấy Bạch Tôn Giả có đẹp không?
- Đẹp lắm. - Tống Thư Hàng nói không chút do dự.
Đồng thời hắn không khỏi nhớ tới cái lần mình chơi ngu nọ. Khi mị lực của Bạch Tôn Giả đại khai, cả thế giới biến thành hai màu đen trắng, chỉ có Bạch Tôn Giả là màu sắc rực rỡ duy nhất trong tầm mắt hắn. Đoạn, hắn bổ sung thêm: - Có một lần ta cảm thấy Bạch Tôn Giả chính là người đẹp nhất trong trời đất này luôn.
Hoàng Sơn Chân Quân nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm, sau đó thu kết giới cách âm lại.
Thế rồi hắn lẳng lặng né ra, cẩn thận duy trì khoảng cách 3m với Tống Thư Hàng.
Hoàng Sơn Chân Quân nhớ ngày hôm đó khi thêm nhầm Thư Sơn Áp Lực Đại vào Nhóm Cửu Châu Số 1 thì đã tính cho mình và Tống Thư Hàng 3 quẻ.
Lúc ấy hắn cảm thấy 3 quẻ kia chỉ là đồ dỏm bỏ đi.
Mà nay, hắn lại thấy tư tưởng của vị Thư Hàng tiểu hữu này có phần nguy hiểm. Không biết trong thời gian sắp tới đây mình có nên giữ khoảng cách với nó một tí không nhỉ?