Không hiểu vì sao sau khi Hoàng Sơn Chân Quân nghe thấy câu nói ấy của Tống Thư Hàng thì trong lòng lại dâng lên một niềm cảm động khó tả. Hồi tưởng một chút… với tính cách của Bạch tiền bối thì bay vào vũ trụ không hẳn là không có khả năng đâu.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ chuẩn bị hết những thứ ngươi cần. - Hoàng Sơn Chân Quân cam đoan chắc nịch.
Cuối cùng, hắn còn nhắc nhở thêm một câu:
- Đúng rồi, tuyệt đối không được để Đậu Đậu lên máy bay cùng hai người đấy nhé. Lúc trước nó vẫn kêu muốn học lái xe, nếu để nó lên máy bay thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì! Nhất định không được để nó có cơ hội tiếp xúc với máy bay đâu đấy!
- Hoàng Sơn tiền bối lo lắng quá rồi. - Tống Thư Hàng thở dài: - Đến Đậu Đậu không muốn cùng ta đi học máy bay với Bạch tiền bối đâu, tiền bối yên tâm 100 lần luôn đi.
Trước đó Đậu Đậu còn cho hắn một cái lông để giữ mạng cơ mà. Chắc là Đậu Đậu cũng biết nếu đi học máy bay với Bạch tiền bối thì có thể sẽ có chuyện xảy ra nhỉ?
- Thế à? Nếu thế thật thì tốt đến không thể tốt hơn rồi. - Hoàng Sơn Chân Quân trả lời. Chẳng lẽ Đậu Đậu đổi tính thật?
Trong ấn tượng của Hoàng Sơn Chân Quân, Đậu Đậu là con chó chỉ e thiên hạ không loạn. Nó mà không chen một chân vào vụ học lái máy bay này thì nhất định là không chịu cam lòng.
Chẳng lẽ ở bên cạnh Thư Hàng tiểu hữu lâu nên Đậu Đậu cũng bị cảm hóa, không gây chuyện thị phi nữa rồi sao? Nếu mà như thế thì đúng là tốt quá xá luôn rồi!
Lúc trước hắn nuôi Đậu Đậu là vì thích loại chó Bắc Kinh dễ thương dịu ngoan, không như lũ Husky tăng động. Ai ngờ chẳng biết từ lúc nào Đậu Đậu lại biến thành con chó thần kinh. Mãi đến tận bây giờ Hoàng Sơn Chân Quân vẫn không nghĩ ra trong quá trình mình nuôi chó đã xảy ra chuyện gì nữa.
…
…
Khi Hoàng Sơn Chân Quân đang suy tư thì bên ngoài động phủ của hắn truyền tới một tiếng động rất dễ nghe. Đó là tiếng vang của cấm chế động phù có cùng công dụng với chuông cửa, được dẫn phát khi có người tới thăm nhà.
Hoàng Sơn Chân Quân mở ra một mặt gương, nó sáng lên như màn hình điện tử. Trên gương hiện rõ hình ảnh truyền vào từ ngoài cửa động phủ.
ở nơi đó có một vị tiên tử xinh đẹp đang mỉm cười. Dường như cảm ứng được Hoàng Sơn Chân Quân đang nhìn mình, cô nàng cười cười vẫy tay:
- Hoàng Sơn tiền bối, ta đến chơi đây!
- Ô, Lệ Chi à? Sao hôm nay rảnh thế? - Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả, mở cửa động phủ ra.
Lệ Chi Tiên Tử cười ngọt ngào, vẻ mặt cực kì vô hại…
…
Ở phía bên kia, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hoàng Sơn Chân Quân thì Tống Thư Hàng lại lên mạng tìm kiếm một vài tài liệu về việc “Tự bảo vệ trên mình như thế nào khi xảy ra tai nạn trên không?”, “Phương thức sử dụng dù nhảy” và những thứ mẹo nhỏ lái máy bay khác.
Tuy có phi kiếm của Bạch tiền bối cùng với lông chó của Đậu Đậu rồi, nhưng hắn lo trước thì khỏi mang họa. Cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị mà thôi!
Sau đó hắn thở thật sâu, cố gắng để mình duy trì nụ cười tươi roi rói rồi xuống lầu ăn cơm.
Vì lần trước đi từ cấm địa Ngũ Chỉ Sơn Phong Ấn Pháp về bọn họ không mang theo Đường Đường của Không Không đạo môn, cho nên chất lượng ba bữa cơm sáng trưa tối ở nhà Tống Thư Hàng cứ rớt mãi xuống.
Bữa sáng thì Bạch tiền bối mua ở bên ngoài về, sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy, cháo, dưa muối,… khá là đa dạng.
Còn vì sao Bạch tiền bối lại nghĩ đến việc đi mua bữa sáng ấy à?
Tống Thư Hàng quay sang nhìn về phía Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối đang vuốt máy tính bảng như cảm nhận được, bỗng ngẩng đầu lên, hai gò má phồng phồng phát ra tiếng chóp cha chóp chép.
Bên cạnh Bạch Tôn Giả có mấy hộp dương mai, xem ra là lúc đi mua bữa sáng tiện tay mang về.
Nhưng mà… tiền bối ăn dương mai còn chưa chán sao? Không thể không nói thân thể tu sĩ đúng là tốt thật, người thường ăn nhiều dương mai như thế thì chắc đã bị chua đến ê hết răng rồi, thế mà Bạch tiền bối cứ ăn thoải mái.
Tống Thư Hàng ngồi tử tế, lấy bánh bao, thuận miệng hỏi:
-Tiền bối, Quả Quả đã ra ăn bữa sáng chưa?
- Ở trong nhà vệ sinh ấy, cả buổi rồi. - Bạch tiền bối trả lời.
Cả buổi? Xem ra bệnh trĩ của nó nghiệm trọng lắm rồi. Bảo sao lại muốn chạy ra ngoài đi mổ.
- Quả Quả, ta nhắc ngươi một chút này, lúc nào đi xong chùi đít thì phải chùi cho sạch nha, nếu không bệnh trĩ sẽ nặng hơn đấy. - Tống Thư Hàng tiện mồm nhắc một câu.
Ngồi lâu quá sẽ bị trĩ, chùi không sạch cũng bị luôn, đây là thường thức cơ bản hằng ngày.
- Ủa? Thế mà cũng làm bệnh trĩ nặng hơn à? - Trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng nhóc sư con kêu lên sợ hãi.
- Có đó, cho nên vệ sinh rất là quan trọng. - Tống Thư Hàng cầm một miếng bánh quẩy, dùng bánh quẩy quấn lấy bánh bao rồi há mồm ngoạm một miếng to. Hắn thích ăn kiểu này nhất đó nha.
Sau đó hắn mở TV trong phòng ra, ấn bừa vài kênh xem có tin tức gì không.
Đổi mấy kênh liền, khi hắn chuyển tới kênh của địa khu Giang Nam thì thấy mấy tin tức khiến cho mình chú ý.
Trong TV đang phát một tiết mục phỏng vấn.
Bên trái là người đàn ông trung niên đeo kính mắt, mặt mũi tỏ rõ ta đây là chuyên gia.
Bên phải là MC xinh đẹp mặc váy ren đen quyến rũ, đang thực hiện phỏng vấn hỏi đáp với người đàn ông nọ.
- Giáo sư Lưu, ngài là một học giả nổi tiếng trong lĩnh vực địa chất học, chúng tôi có một số việc muốn xin ý kiến của ngài. Vấn đề này đã làm khó rất nhiều người dân ở địa khu Giang Nam chúng ta đây. - MC cười nói: - Vào ngày 1/7 vừa rồi bên cạnh khu thương mại điện tử của địa khu Giang Nam đột nhiên xuất hiện một hố đất lún cực lớn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Truyện. được bi.ên tập tại i.r.ead.vnTống Thư Hàng đang gặm bánh bao cứng đờ cả miệng, cái hố mà MC nói tới chính là kiệt tác của Bạch tiền bối rồi, là cái hố mà ngài ấy trượt chân ngã tạo ra ấy.
Trên mạng cũng bàn tán xôn xao về cái hố đó.
Ví như có người gào khản cổ: đây tuyệt đối không phải đất lún bình thường, bởi vì làm gì có cái hố đất lún nào nhìn tròn thành sắc cạnh thế? Tổng thể của nó hình trụ, khuếch tán từ chính giữa ra xung quanh, so với hố đất lún thì nó giống một cái hố thiên thạch hơn.
Nhưng mà nói nó là hố thiên thạch thì cũng không thể. Bởi vì giữa ban ngày ban mặt, có ai nhìn thấy dấu hiệu thiên thạch rơi từ trên trời xuống đâu? Hơn nữa trong cái hố kia cũng chẳng có dấu vết cháy đen nào do thiên thạch rơi xuống gây ra cả.
Tóm lại, mọi người ở địa khu Giang Nam bàn tán rầm trời, mỗi người một cách nói xôn xao cả lên.
- Chuyện này là đất lún, không thể nghi ngờ. - Giáo sư Lưu nói như đinh đóng cột.
Sau đó hắn lại nghiêm túc giảng giải từ nguyên nhân của đất lún trở đi. Nào là do khai thác quá nhiều khoáng sản ngầm dưới lòng đất, nào là lấy quá nhiều nước ngầm, giảng liên miên bất tận.
Đề tài bị kéo đi đi mãi, cuối cùng biến thành một cuộc tọa đàm khoa học về hiện tượng đất lún, sau đó chuyển sang phê phán đám tư bản độc ác khai thác tài nguyên ngầm quá độ, cuối cùng chẳng hiểu vì sao lại biến thành phổ cập mỗi người cần làm gì để bảo vệ môi trường…
Giáo sư giảng nước bọt văng tứ tung, người xem nghe mà ù ù cạc cạc.
Trong lòng MC gào thét: Cái gì thế này? Đề tài đi đâu mất rồi? Kéo về trọng điểm cho bà đây ngay! Tổng kết trong vòng 20 chữ thôi xem nào!
Thế nhưng cô không thể gào đống lời lẽ trong lòng ra được, đã thế còn phải tỏ vẻ “Giáo sư Lưu nói đúng lắm”, thi thoảng còn phụ họa đôi câu. Làm MC nhiều khi vất vả thật.
- Được rồi, cứ coi như là đất lún đi. - Tống Thư Hàng thở dài não ruột, không chỉ có hắn mà rất nhiều người dân khác trong địa khu Giang nam cũng phải cất tiếng thở dài.
Giáo sư Lưu thắng rồi!
Lúc này thì Bạch tiền bối ngẩng đầu lên nhìn TV rồi cười bảo:
- Ơ, đó không phải là cái hố mà ta bất cẩn đạp ra à?
- Không đâu Bạch tiền bối, đây là đất lún đấy! - Tống Thư Hàng quay đầu sang, nói đến là nghiêm túc: - Nguyên nhân vì đám tư bản ác độc không ngừng khai thác tài nguyên ngầm nên mới dẫn đến mặt đất sụp xuống. Còn vì sao hố đất lún lại giống hố thiên thạch thì chắc chắn giáo sư Lưu sẽ giải thích sau!
- Ồ, thì ra là thế. - Bạch Tôn Giả gật đầu: - Nói cách khác sau này nếu ta lại không cẩn thận đạp ra cái hố như vậy thì không cần dùng “Bình thổ chú” nữa đúng không?
- Bạch tiền bối! - Tống Thư Hàng giơ ngón cái: - Đúng rồi, chính thế đấy ạ!
Sau đó hắn lại ôm bánh quẩy quấn bánh bao gặm say sưa.
Chuyên gia nhiều khi cũng hay đó…
Hắn lại ngoạm một miếng bánh quẩy quấn bánh bao nữa.
Đúng lúc ấy thì cửa WC mở ra.
Nhóc sư con Quả Quả mặt mày nghiêm trọng… cởi truồng tồng ngồng phóng đến trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngơ ra, nhóc này làm trò gì vậy?
Quả Quả chạy tới bên cạnh Tống Thư Hàng rồi quay người lại, nhỏng mông lên hỏi:
- Thư Hàng sư huynh, huynh mau xem cho ta, ta chùi đã sạch chưa?
Tống Thư Hàng vừa quay đầu ra thì thấy ngay cái mông xinh xẻo của Quả Quả, còn có… búi trĩ nọ:
- …
Tống Thư Hàng ngu người!
Còn để người ta ăn cơm cho ngon lành nữa thôi?!
Sau đó hắn cúi đầu ngó thấy cái bánh quẩy vàng ươm trong tay mình, càng dòm càng thấy giống cục vàng nổi, thôi, hết muốn ăn luôn rồi.
- Thư Hàng sư huynh? - Tiểu Quả Quả nghi hoặc quay đầu lại.
- Sạch lắm rồi. - Tống Thư Hàng gượng cười. - Nào nào, đi rửa tay ăn cơm đi.
- Vâng! - nhóc sư con kéo quần lên rồi nhanh chóng chạy vào WC lần nữa.
Tống Thư Hàng lẳng lặng vứt bánh quẩy sang một bên rồi lặng lẽ gặm bánh bao không. Không có bánh quẩy, bánh bao chỉ hơi ngòn ngọt, chẳng có cái vị gì.
Nhóc sư con Quả Quả mau chóng vọt ra:
- Thư Hàng sư huynh,sáng nay ăn gì?
- Sữa đậu nành, bánh mì, bánh quẩy, cháo, dưa muối, có hết. - Tống Thư Hàng chỉ lên bàn.
- Ủa? Chỉ có mấy món này sao? Chúng ta không ăn cơm nắm linh mễ với cam lộ dịch à? - nhóc sư con nghi ngờ ngẩng lên nhìn Tống Thư Hàng.
Cơm nắm linh mễ? Cam lộ dịch?
Mấy thứ này vừa nghe biết ngay là đồ của đệ tử tinh anh trong các môn phái mới được dùng. Tán tu bé nhỏ như hắn thì kiếm đâu ra? Tống Thư Hàng thở dài sườn sượt:
- Ở đây ta không có mấy cái đó.
Vừa nói chuyện, hắn vừa quay sang nhìn Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối: chóp cha chóp chép.
Sau đó, Bạch tiền bối mới giải thích:
- Ừm, linh mễ là gạo được trồng phối hợp với pháp thuật, bên trong có linh khí. Cam lộ dịch cũng là một loại chất lỏng thực vật mang linh khí, tu sĩ thời kì thối thể ăn mấy thứ đồ ăn có linh khí như thế sẽ làm gia tăng khí huyết trong cơ thể, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Lúc nào ngươi rảnh, ta đưa ngươi đi trồng mấy mẫu. Lúc trước ta cũng từng trồng, nhớ ghê ấy.
- Đa tạ tiền bối! - Tống Thư Hàng cười nói.
Nhóc sư con dường như hiểu được sự xấu hổ của Tống Thư Hàng, nó chắp tay niệm Phật hiệu rồi nói:
- Không sao đâu Thư Hàng sư huynh, cho dù là bữa sáng bình thường ta cũng không chê đâu.
Dừng lại một tí, nó lại hỏi:
- Thư Hàng sư huynh, bánh quẩy này chiên bằng dầu thực vật hay mỡ động vật đấy?
Tống Thư Hàng rơi lệ đầy mặt:
- Ta không biết đâu.
- Ồ, thế thì không ăn được rồi, không được phạm giới. - Nhóc sư con Quả Quả cầm bánh bao, lặng lẽ cắn y như Tống Thư Hàng.
Trong lòng Tống Thư Hàng chẳng hiểu tại sao lại muộn phiền khó tả…