Đám tu sĩ lai lịch bất minh ở trước cánh cửa cấm địa đã bốc hơi cả rồi. Nhưng không rõ cánh cửa cấm địa này được làm từ vật liệu gì, dù bị cú bắn của Diệt Thần Pháo đánh trúng nhưng vẫn không hề sứt mẻ gì.
Tống Thư Hàng lại nhớ đến mộng cảnh của Lý Thiên Tố đạo trưởng, hắn đi tới trước cánh cửa, đặt hai tay lên những vòng tròn màu vàng kia, khẽ vuốt nhẹ.
Hắn đột nhiên thầm cảm khái: Cả đống vàng thế này, nếu đưa về nhà là giàu to luôn!
Không đúng không đúng, cả đống vàng to uỳnh này mà đưa về nhà cũng không xài được, có khi còn chưa kịp tiêu thì đã nhận được một tờ bằng khen với 500 đồng tiền thưởng rồi.
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ thì tinh thần lực của Tống Thư Hàng đột nhiên nảy mạnh một cái. Sau một khắc, tinh thần lực của hắn đã kết nối với mấy vòng tròn bằng vàng kia.
Chỉ cần ý niệm trong đầu hắn vừa động thì những vòng tròn kia sẽ chuyển động theo ý của hắn, đây là cách để di chuyển những vòng trong bên trong, bằng không dù cho Tống Thư Hàng có dốc hết sức bú mẹ ra thì cũng đừng hòng di chuyển những vòng tròn bên trong vòng tròn lớn này.
- Vậy thì tiếp theo chính là mở khóa!
Tống Thư Hàng dựa theo phương pháp trong trí nhớ, bắt đầu giải mã vòng tròn.
Hơn một vạn vòng tròn kia bắt đầu chuyển động theo trình tự khác nhau. Lúc thì là vòng tròn thứ tám ngàn bắt đầu chuyển động, tiếp theo lại đổi thành vòng tròn thứ bốn ngàn. Đôi lúc lại có hai vòng tròn đồng thời chuyển động.
Toàn bộ quá trình vô cùng phức tạp, khiến người xem phải hoa mắt.
Tước yêu Tiểu Thải nhìn một lúc thì thấy đầu choáng váng. Nên cô quay đi, vỗ cánh bay đáp xuống bên cạnh lão tổ Sở gia đang bị thương.
Lão tổ Sở gia vẫn đang hôn mê, nhưng bên mép của ông lại có thêm một chút bọt mép.
Đúng vậy, khi nãy Diệp Tư bố trí trận pháp cách âm nhưng không bao trùm cả lão tổ Sở gia đang bị hôn mê lại. Xem ra, dù đang hôn mê nhưng lão tổ Sở gia vẫn bị tiếng nổ phát ra khi Diệt Thần Pháo khai hỏa ảnh hưởng.
Thân thể ông vốn đã bị trọng thương, nay tinh thần lại bị sang chấn nặng, thể xác và tinh thần đều tổn thương nặng nề, lão tổ Sở gia đúng là đáng thương.
...
Một bên khác.
Ở cửa ải thứ ba chỗ phù bảo thạch bích.
- Tiếng nổ mạnh khi nãy là gì thế nhỉ?
Tu sĩ áo tím kia nuốt nước bọt, dù đứng ở chỗ của bọn họ thì vẫn có thể cảm giác được lực sát thương khủng bố ẩn chứa trong vụ nổ khi nãy.
- Có thể là công kích do pháp bảo nào đó gây ra, quả nhiên không thể xem thường vị Bạch Tôn Giả kia được.
Thanh âm nặng nề trong hư không đáp lại.
- Chậc, đám khôi lỗi người sống mà ta âm thầm bố trí cũng bị dẹp gọn rồi, lần này lỗ to luôn.
Tu sĩ áo tím sót của nói.
Muốn chế tác một con khôi lỗi người sống như thế cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, khó lắm chứ đùa à. Bây giờ lại đi đời nhà ma hết cả rồi, khiến hắn tiếc đứt ruột.
Còn những tu sĩ khác thì hắn không quan tâm lắm. Dù sao thì hắn dụ đám kia tới cũng chỉ để tấn công Sở gia, dụ Tống Thư Hàng tới mở cửa cấm địa ra là chính. Nếu còn sống thì có thể dùng làm công cụ đi trước dò đường trong cấm địa cho hắn. Dù có chết thì cũng có thể chế thành khôi lỗi da người, tiếp tục làm quân cờ trong tay hắn.
- Vòng tròn kia phát sáng rồi kìa, Tống Thư Hàng đang mở nó ra đấy. Chúng ta phải chạy qua đó cho nhanh, không thể để bọn họ vào trước... A a a.
Thanh âm trầm thấp trong hư không nói được một nửa thì đột nhiên hét thảm.
Chỉ thấy tờ phù bảo trên vách núi đá kia đột nhiên phát ra ánh sáng trắng.
Bên trên ngưng tụ ra mười tám nắm đấm, liên tục đánh về phía hư không, mười tám nắm đấm này ẩn ẩn tạo thành một bộ quyền pháp ẩn chứa võ đạo huyền diệu.
Tên "Tướng quân" nấp trong hư không đột nhiên bị tấn công, nhất thời bị áp chế không có sức chống đỡ.
- Sao lại thế này, rõ ràng năng lượng trong phù bảo này đã hao hết rồi mới đúng chứ.
Đạo nhân áo tím mở to hai mắt.
- Nhất định là do Bạch Tôn Giả kia gây ra, quyền pháp của phù bảo này cũng đã biến thành thế này, chết tiệt, ta đã xem thường Bạch Tôn Giả kia quá rồi.
Tên tướng quân trong hư không cắn răng nói.Dứt lời, hắn tức giận gầm lên một tiếng.
Ầm!!
Mười tám nắm đấm bị một pháp thuật của hắn ăn mòn sạch sẽ, biến mất không còn tăm hơi.
Nhưng khi mười tám nắm đấm bị ăn mòn thì phù bảo trên vách núi đá lại lóe sáng, sau đó có mười tám nắm đấm đột nhiên xuất hiện rồi đánh về phía tu sĩ áo tím.
Đạo nhân áo tím lập tức nhăn mặt, hắn cắn răng một cái, vài con khôi lỗi da người chui ra khỏi lòng đất, ngăn cản mười tám nắm đấm này giúp hắn.
Khôi lỗi da người liên tục vỡ tung, hóa thành một bãi máu.
Nhân cơ hội này, vị tướng quân trong hư không túm lấy tu sĩ áo tím, phóng nhanh về phía cửa cấm địa.
Cửa cấm địa đã sắp sửa mở ra, bọn họ không có thời gian để dây dưa với đám nắm đấm do phù bảo hóa thành này.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Theo Tống Thư Hàng thao túng các vòng tròn ngày thành điêu luyện thì tốc độ chuyển động của chúng cũng ngày càng nhanh hơn, cả vạn vòng tròn nhanh chóng được di chuyển tới vị trí chính xác.
- Xong xuôi rồi!
Tống Thư Hàng thầm thở phào một hơi, nhấc hai tay ra khỏi vòng tròn màu vàng.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng chợt thấy mi tâm căng lên đau đớn, thiếu chút nữa là quỵ xuống, đây là dấu hiệu tinh thần lực tiêu hao quá độ.
Bạch tiền bối kịp lúc giơ tay ra đỡ lấy hắn:
- Xong rồi đấy à?
- Ừ, dựa theo cách trong trí nhớ của ta, đặt tất cả vòng tròn vào vị trí chính xác thì chắc là cánh cửa cấm địa sẽ mở ra.
Tống Thư Hàng trả lời.
Trong cấm địa sẽ có nguy cơ gì đây? Ngay cả Lý Thiên Tố đạo trưởng cũng phải phi xác bay ra, cảnh giới cỡ như Tống Thư Hàng mà vào đó thì nhất định phải cẩn thận không được sơ xuất mới được.
- Mong là trong đó có cách chữa được hàn bệnh của Lý Âm Trúc!
Tống Thư Hàng khẽ nói.
Hắn và Bạch tiền bối đều gánh một đoạn nhân quả với Lý Thiên Tố đạo trưởng, về tình về lý thì hắn đều mong mình có thể trả được "quả" này sớm một chút.
Két két két!
Sau khi tiếng máy móc vang lên, tiếp đó... Lại có tiên đài lầu các xuất hiện ở bên trong vòng tròn màu vàng, cảnh sắc bên trong đẹp như tranh.
Lại có cả tiên vân lượn lờ bay ra từ không gian bên trong vòng tròn màu vàng, bên trong loáng thoáng có bóng dáng thướt tha của hai vị tiên nữ, ẩn hiện trong những áng mây lành.
- Đây chính là tiên cảnh ư?
Tước yêu Tiểu Thải cảm thán nói.
- Đi thôi, chúng ta vào thôi.
Tống Thư Hàng nói, hắn nhìn lão tổ Sở gia miệng sùi bọt mép nằm ở một bên, hình như bây giờ Bạch tiền bối không định chữa cho lão tổ Sở gia.
Là không muốn đưa lão tổ Sở gia vào trong không gian cấm địa này ư? Cũng đúng, giữa lão tổ Sở gia và Bạch tiền bối không hề có quan hệ gì, nếu đưa vào bên trong thì Bạch tiền bối còn phải bỏ công chiếu cố lão tổ Sở gia nữa.
Vậy nên Tống Thư Hàng dùng ý niệm thu lão tổ Sở gia vào trong thế giới hạch tâm của mình.
Trong lúc hắn đâng định nhấc chân bước vào không gian cấm địa thì đột nhiên... Có một mũi tên máu bắn về phía hắn. Tống Thư Hàng vội lùi lại một bước, tránh được mũi tên máu này.
- Ta sẽ không để ngươi bước vào đó đâu, Tống Thư Hàng, đến đây là kết thúc rồi.
Một thân ảnh áo tím có phần chật vật xuất hiện.