Chỉ thấy hắn không lùi lại mà còn tiến đến gần hơn, từng bước đi đến phía trước, cười nói:
- Đứng đằng sau cũng không thành vấn đề. Có điều ta phải lấy đồ của ta về.
- Đồ của ngươi?
Vị trưởng lão lên tiếng đúng là vị lão sư đã mượn họa quyển thần văn từ trong tay Tuyết Diên. Chỉ thấy hắn ta nhìn Tần Vấn Thiên rồi bực mình vặc lại.
- Đúng vậy, nó là của ta.
Tần Vấn Thiên chỉ vào họa quyển thần văn kia bình tĩnh mở miệng đáp.
Có điều lời nói của hắn vừa thốt ra vẫn chưa khiến xung quanh rung động như trong tưởng tượng. Thậm chí mọi người chỉ sửng sốt một chút, ánh mắt liếc sang nhìn hắn giây lát rồi đều dời tầm mắt đi hết.
Hắn nói họa quyển thần văn đặt ở Triển Lãm điện của học viện Hoàng Gia chính là đồ của hắn, thế này không phải trò đùa sao?
Nếu như nó là của hắn, học viện Hoàng Gia triển lãm họa quyển của hắn thì đáng lẽ phải tiếp đãi hắn như là khách quý mới đúng, sao có thể ngăn hắn không cho tới gần chứ? Đây là muốn sỉ nhục hình tượng của học viện Hoàng Gia sao?
Trò đùa này, đúng là chẳng buồn cười chút nào. Thậm chí có chút nhạt nhẽo rồi đấy.
- Của ngươi? Họa quyển này là của ngươi sao?
Sau khi vị trưởng lão nọ sửng sốt thì lập tức hỏi lại với vẻ châm chọc.
- Đúng vậy!
Tần Vấn Thiên gật đầu chắc nịch. Họa quyển này đúng là họa quyển mà hắn đã vẽ ra.
- Ơ….
Thấy Tần Vấn Thiên lại còn dám gật đầu đồng ý chắc nịch như thế, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú còn lộ ra vẻ đương nhiên, vẻ mặt mọi người đều trở nên đặc sắc hẳn, tựa như họa quyển này đúng thật là của hắn vậy…
Vị trưởng lão nọ đưa mắt đánh giá Tần Vấn Thiên, vẻ mặt có phần cổ quái, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ thản nhiên lại vô cùng nghiêm túc của Tần Vấn Thiên. Họa quyển thần văn này là hắn ta mượn từ trên tay của Tuyết Diên. Đệ tử Tuyết Diên kia hẳn là không có quan hệ gì với Tần Vấn Thiên này rồi. Vậy thì họa quyển này thành đồ của Tần Vấn Thiên từ khi nào chứ, càng buồn cười hơn nữa chính là hắn đã nói đó là họa quyển do hắn vẽ.
- Đệ tử học viện Đế Tinh nào cũng không biết xấu hổ giống như ngươi thế sao?
Vị trưởng lão nọ nghẹn hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu nói. Thanh âm không lớn, nhưng lại ẩn chứa sỉ nhục không nhỏ.
Tuy nói bây giờ Tần Vấn Thiên có địa vị phi thường ở học viện Đế Tinh, nhưng giờ hắn lại dám dõng dạc như vậy ở học viện Hoàng Gia. Không thể không nói, đây chính là muốn tự rước lấy nhục.
Không ít người vốn đã dời ánh mắt khỏi người Tần Vấn Thiên, nhưng giờ phút này lại nhìn hắn với vẻ hứng thú. Hình như tên này đang cố làm trò hề thì phải.
- Tiểu tử kia, ta nghe bằng hữu nói qua tin đồn về ngươi, thiếu niên thiên tài có thể khắc hoạ ra thần văn cấp ba của Thần Binh các. Nhưng iệu ngươi có biết họa quyển vẽ thần văn hình người này có ý nghĩa ra sao không? Đối với loại thần văn tràn ngập tính sáng tạo này, ngay cả đại sư luyện khí sư cấp ba lớn tuổi có muốn khắc hoạ cũng khó nữa là, huống hồ gì nó còn mang tính sáng tạo nữa. Người tuổi trẻ phải biết điều thì hơn.
Chỉ thấy có một luyện khí sư ở bên cạnh họa quyển mở lời khuyên răn Tần Vấn Thiên, giọng điệu có phần giống như trưởng bối giáo huấn hậu sinh vãn bối vậy.
Thấy người nọ mở miệng thì lập tức có không ít người của giới luyện khí đều lộ ra vẻ tôn kính. Vị lão giả này chính là một vị đại sư luyện khí cấp ba, địa vị phi thường tôn quý.
Đứng ở Tần Vấn Thiên phía sau, Mục Nhu có chút buồn bực không rõ Tần Vấn Thiên này muốn làm gì.
Cô bước lên trước một bước vươn tay kéo lấy góc áo hắn, thấp giọng nói:
- Chúng ta ra ngoài dạo đi một chút đi.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Mục Nhu đứng bên cạnh, nghiêm túc nói:
- Họa quyển này là của ta vẽ, hơn nữa nó còn là quà sinh nhật hôm qua ta gửi tặng cô nữa.
Mục Nhu nghe vậy thì sửng sốt không thôi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Vấn Thiên thì hình như đây không phải là đang nói giỡn.
Hơn nữa, với hiểu biết của cô về Tần Vấn Thiên thì Tần Vấn Thiên chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Vậy thì, rất có thể lời Tần Vấn Thiên nói là sự thật.
Có điều họa quyển này đã dẫn ra phong ba quá lớn ở học viện Hoàng Gia. Mà họa quyển thần văn dẫn đến giới luyện khí phải chấn động kia vốn là quà sinh nhật tặng cho cô sao?
Mặc dù bản thân là đương sư nhưng Mục Nhu cũng cảm giác có phần không dám tin.
Nhưng Mục Nhu dần dần tin lời nói của Tần Vấn Thiên. Chỉ là lời của Tần Vấn Thiên lọt vào trong tai của những người khác lại thành trò hề. Một họa quyển thần văn có tính đột phá khiến cho giới luyện khí rung chuyển kia chỉ là một món qua sinh nhật thôi sao?
- Nói khoác không biết ngượng mồm. Quà sinh nhật sao? Hoang đường quá rồi đấy.
Vị lão sư kia càng thêm khinh thường, hừ lạnh một tiếng. Lời nói của Tần Vấn Thiên càng ngày càng khiến người ta cảm thấy buồn cười rồi.
- Cho dù ngươi bịa lý do thì cũng phải lấy một lý do hợp lý hơn chứ, tiểu tử Tần gia?
Lúc này đúng lúc lại có một thanh âm vang lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía người vừa lên tiếng. Lại là người quen, Mộc Thanh của công hội Tinh Hà.
- Loại người như ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái là ta cũng cảm thấy bẩn hai mắt mình rồi, càng không cần phải bịa cớ nói dối với ngươi làm gì.
Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh nói, từng câu từng chữ hắn nói đều vô cùng nghiêm túc chân thật. Mỗi lần nhìn khuôn mặt thản nhiên bình tĩnh lại vô cùng cao ngạo kia thì hắn lại nghĩ ngay tới cái tâm hồn nhơ nhuốc bẩn thỉu ẩn chứa dưới lớp da ấy.
Nếu như có thể lựa chọn thì hắn cũng chẳng muốn nhìn Mộc Thanh lấy một cái. Thế nên hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt rời khỏi người Mộc Thanh. Nếu bây giờ hắn còn chưa có đủ năng lực khiến cho Mộc Thanh trả một cái giá lớn vì hành vi khi xưa, thì hắn sẽ cố gắng khỏi nhìn đỡ khiến bản thân buồn nôn.
Mộc Thanh nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn ta lập tức lạnh lùng nói:
- Không hề có lòng kính trọng trưởng bối, đại khái chỉ có gia giáo của Tần phủ mới có thể dạy ra người như vậy, chẳng trách cả một nhà lại thành phản nghịch.
Lời nói của Mộc Thanh còn hà khắc lẫn ngoan độc hơn Tần Vấn Thiên nhiều.
- Lừa ta đi đến công hội Tinh Hà sau đó lại trực tiếp bán đứng ta lẫn Tần phủ cho Diệp gia. Tham lam họa quyển thần văn của luyện khí sư ở phân hội thành Thiên Ung. Thật không ngờ người như ngươi lại mơ mộng hão huyền nhận được sự kính trọng của người khác à. Da mặt của ngươi không biết dày cỡ nào nữa.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói, khi hắn nói chuyện thậm chí còn không liếc nhìn Mộc Thanh một cái nữa.
Chân mày Mộc Thanh cau lại, đám người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú lắng nghe, nhưng vị trưởng lão học viện Hoàng Gia nọ lại mở miệng cắt ngang lần nữa.- Ta mặc kệ học viện Đế Tinh dạy dỗ ngươi như thế nào. Nhưng nơi này là học viện Hoàng Gia, đối với thiếu niên không biết tự trọng như ngươi, học viện Hoàng Gia ta không chào đón.
Vị trưởng lão nọ nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói tiếp:
- Cho nên hiện tại, ngươi có thể cút được chưa?
Vị trưởng lão nọ của học viện Hoàng Gia có phần như nhìn xuống từ trên cao. Làm lão sư bao năm nay, hắn ta chưa từng gặp phải đệ tử kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa đệ tử này còn là đệ tử của học viện Đế Tinh nữa chứ.
- Bản thân ta cũng muốn đi lắm, nhưng vấn đề chính là học viện Hoàng Gia các ngươi không có sự đồng ý của ta mà đã cầm họa quyển của ta đi triển lãm, giờ lại còn dám đuổi ta đi nữa à?
Vẻ mặt của Tần Vấn Thiên vẫn cực kỳ nghiêm túc như trước, rất nhiều người đứng xem thật sự là hết chỗ nói. Thậm chí đệ tử của học viện Hoàng Gia đã bắt đầu nhao nhao nổi giận mắng:
- Thật đúng là chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy.
- Nếu ta là hắn thì bây giờ đã chạy biến cho đỡ nhục rồi.
Vô số câu xì xầm vang lên, mỗi câu nói đều không có ý tốt đẹp gì cả, dù sao nơi này cũng là học viện Hoàng Gia.
Đối với Tần Vấn Thiên mà nói thì nơi này tràn ngập địch ý.
- Muốn ta ra tay đuổi người ra ngoài sao?
Chỉ thấy trưởng lão nọ bước về phía Tần Vấn Thiên, khí thế mãnh liệt hung dữ lập tức đập lên người Tần Vấn Thiên.
Nhưng giờ phút này, trên mặt Tần Vấn Thiên lại lộ ra một nụ cười, nụ cười vô cùng xán lạn.
- Học viện Hoàng Gia chính là đại biểu cho mặt mũi của hoàng gia. Ởhoàng thành nước Sở này, ngoại trừ học viện Đế Tinh là học viện số một ra, ta tưởng rằng học viện các người cũng đủ độ lượng, nhưng rõ ràng là ta đã sai rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, chậm rãi nói tiếp:
- Đương nhiên, chuyện này sẽ nhanh chóng rõ ràng cả thôi, ngươi càng như vậy thì đến khi biết sự thật, sợ rằng viện Hoàng Gia sẽ càng mất mặt hơn.
Nhìn vẻ mặt Tần Vấn Thiên nghiêm túc như vậy, không ít người thậm chí cũng ẩn ẩn có phần dao động.
Tần Vấn Thiên không có lý do gì lại nói bừa trong chuyện này cả. Chẳng lẽ chuyện hoang đường này là sự thật sao?
- Phường Thiên Vận đã bắt tay điều tra chuyện này rồi, ta tin rằng họ sẽ có đáp án nhanh thôi.
Tần Vấn Thiên nói chắc nịch.
- Đúng là nói bừa.
Vị trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng. Chuyện này thì liên quan gì đến phường Thiên Vận chứ?
Ngay lúc đúng này, bên ngoài lại có bóng người bước vào, nhìn kỹ thì đúng là người của phường Thiên Vận.
Trước khi bọn họ bước vào giữa đám đông thì cũng đã nhìn rõ tình hình bên trong, không khỏi thầm mắng người phụ trách ở học viện Hoàng Gia làm việc hồ đồ, nếu như đưa tới tận tay Mục Nhu thì đã không có chuyện như vậy xảy ra rồi.
Vớiục diện hiện tại mà vạch trần sự thật ngay tại chỗ thì mặt mũi của học viện Hoàng Gia không biết là nên đặt nơi nào nữa.
- Trưởng lão, có tiện đi vào trong nói chuyện không?
Người phụ trách phường Thiên Vận kia mở miệng hỏi dò trưởng lão học viện Hoàng Gia. Đối phương nghe vậy thì hơi nhíu mày, hình như cũng cảm giác được có điểm khác thường.
- Có chuyện gì mà phải đi vào trong nói, ta tìm phường Thiên Vận giúp ta vận chuyển đồ. Nay xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ các người còn định lén lút giải quyết sao?
Tần Vấn Thiên nhìn người đang đi tới, bình tĩnh nói.
- Hừ!
Vị trưởng lão học viện Hoàng Gia nọ hừ lạnh một tiếng, nói với người của phường Thiên Vận kia:
- Có chuyện gì cứ nói đi, không cần giấu giấu giếm giếm làm gì.
Người phụ trách phường Thiên Vận kia lộ ra vẻ xấu hổ, chỉ thấy hắn lập tức khom người chắp tay nói với Tần Vấn Thiên và vị trưởng lão kia của học viện Hoàng Gia:
- Chuyện này là lỗi của phường Thiên Vận ta.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người càng thêm kinh ngạc, hình như lai lịch của họa quyển này có vấn đề thật.
Phường Thiên Vận đầu tiên là xin lỗi cả hai bên, thật không hổ là một trong ba phường lớn của Nước Sở.
- Trưởng lão, họa quyển thần văn này có phải đến từ tay của đệ tử Tuyết Diên trong học viện Hoàng Gia hay không?
Người của phường Thiên Vận hỏi.
- Đúng vậy!
Vị trưởng lão nọ cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
- Nếu đúng như vậy thì chủ nhân của họa quyển thần văn này đúng là thuộc sở hữu của đệ tử Tần Vấn Thiên học viện Đế Tinh.
Người nọ lần nữa cúi thấp người nói với trưởng lão học viện Hoàng Gia.
Nhưng lúc này đây tất cả mọi người chẳng có ai đi chú ý tới động tác của hắn cả.
Lời nói của hắn giống như là tiếng sấm rền vang giữa không gian tĩnh lặng, khiến cho trong lòng của vô số người chấn động dữ dội.
Đây là một trò đùa sao?
Nếu đúng như vậy thì nó có phần nhạt quá rồi đấy.
Tình tiết này đúng là chẳng khác gì trò hề, bây giờ học viện Hoàng Gia biết phải để mặt mũi ở đâu đây?
Nhất là chỉ mấy phút trước, lời của trưởng lão học viện Hoàng Gia nói ra ngông nghênh chắc nịch cỡ nào.