Nhưng mà Phàm Nhạc lại híp mắt, nói:
Diệp Tịch, huynh trưởng của vị vương phi kia, biết thân phận của mẫu thân ngươi không?
- Ta không rõ.
Diệp Tịch lắc đầu, chỉ thấy đôi mắt Phàm Nhạc lóe lên:
- Việc ngày đó, tất nhiên mẫu thân ngươi đã biểu lộ thân phận, nhưng hắn vẫn dám làm như thế, chỉ sợ, không phải đơn giản như vậy.
- Ngươi nói hắn bị Dịch Vương sai khiến, nhưng bản thân hắn cũng bị phụ thân ta truy sát mà?
Diệp Tịch lau khô nước mắt, sau đó cười khổ lắc đầu nói:
- Để các ngươi chê cười rồi. Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, còn Phàm Nhạc nữa, các người mau rời khỏi nơi này đi, hai nhà chúng ta kết thù kết oán, người thanh niên vừa rồi là nhị công tử của Dịch Vương, ta sợ sẽ liên lụy đến các ngươi.
- Nha đầu ngốc, không có việc gì, Mãng ca của ngươi, hắn cũng là hoàng tử đó, ca ca hắn còn là quân vương của một quốc gia.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, nước Tề Vân này chẳng qua là một nước nhỏ sát biên giới, hơn nữa chỉ phụ thuộc vào Âu Dương thế gia, hắn cũng không cần quá để ý.
Thành Vọng Châu chỉ cần tùy tiện lấy ra một thế lực, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt một nước.
Diệp Tịch kinh ngạc nhìn Sở Mãng một cái, có vài phần hoài nghi nói:
- Sở Mãng đại ca, là thật sao?
- Ừm, Vấn Thiên bảo đại ca ta làm quân vương, đại ca lại bảo ta đi theo hắn cùng nhau xông pha.
Sở Mãng thật thà nói, Diệp Tịch nghe hắn nói mà cảm thấy mơ hồ nhưng khi mấy người họ tùy ý trò chuyện, bầu không khí lại nhanh chóng thoải mái hẳn lên.
Kỳ thật ba người Tần Vấn Thiên cũng rất bình thường, Tần Vấn Thiên ôn hòa, an tĩnh, nụ cười tỏa nắng rạng rỡ, Phàm Nhạc mập kia thích nói giỡn, có vài phần khó ưa nhưng thật ra con người cũng rất tốt. Còn Sở Mãng là một người chất phác, có chút ngây thơ. Họ đều là người bình thường, nhưng ba người ở cùng nhau lại làm người ta cảm giác thấy rất thoải mái, vui vẻ.
......
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn rất tốt, ánh mặt trời ấm áp giăng giăng khắp mặt đất, vách núi Vọng Long vô cùng yên bình, ở bệ đá phía trước vách núi Vọng Long chỉ có mấy người, những người khác đều chiếm cứ các vị trí bên cạnh.
- Vấn Thiên ca, chúng ta đi thôi.
Diệp Tịch kéo ống tay áo Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên im lặng ngồi ở nơi đó, cười nói với nàng:
- Diệp Tịch, hôm nay phụ thân ngươi cũng tới sao?
- Ừm, điện hạ vì sự an toàn của ông đã để ông làm cận vệ, đối xử với phụ thân rất tốt, chắc hẳn hôm nay ông ấy cũng tới.
Diệp Tịch khẽ gật đầu.
- Vậy muội có thể gặp phụ thân muội, vì sao phải đi?
Tần Vấn Thiên cười dịu dàng nhưng Diệp Tịch lại luôn có sự lo lắng mơ hồ.
- Thần ngủ, qua đây đi, nơi đó không phải chỗ các ngươi nên nán lại.
Cách đó không xa có người lựa lời khuyên bảo.
- Các ngươi đừng có không biết tốt xấu, hàng năm các hoàng tử đều đến vách núi Vọng Long lĩnh hội. Đây là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu xúc phạm bọn họ thì chỉ có đường chết.
- Cảm ơn ý tốt của các vị, không phải hắn cũng ở đó sao?
Tần Vấn Thiên chỉ chỉ một người cách đó không xa, nơi đó có một kiếm khách, sau lưng đeo một thanh kiếm cổ rỉ sét, im lặng ngồi ở nơi đó lĩnh hội, coi bên cạnh như không có ai.
Đám người trợn trắng mắt, kẻ này là ai, cho dù hoàng tử điện hạ gặp hắn cũng sẽ có chút khách sáo, thần ngủ này mà dám so với hắn.
- Vấn Thiên ca, hắn là thanh niên kiếm khách đứng đầu của nước Tề Vân, tên là Thập Tam, tu vi Nguyên Phủ tầng sáu, kiếm đạo ý chí đã bước vào cảnh giới nhập hóa.
Diệp Tịch nhỏ giọng nói, Tần Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn thanh niên kiếm khách kia, tu vi Nguyên Phủ tầng sáu chưa làm hắn kinh ngạc nhưng tu vi như vậy, kiếm đạo ý chí đệ nhất cảnh đã bước vào nhập hóa cảnh lại khiến người ta có chút kinh ngạc.
- Có vài phần khí phách của ta nhưng vẫn còn kém một chút.
Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói khiến Diệp Tịch trợn mắt trắng dã, tên mập này chỉ biết khoác lác.
Xa xa có tiếng gió gào thét, ánh mắt mọi người nhìn về bên đó, thấy một đám người oai nghiêm đi đến, khoảng ba bốn mươi người, đội hình lớn mạnh.
Phía trước, nhị công tử Dịch Vương hôm qua đang mở đường trước, nhìn thấy cảnh ở bên này từ xa, hắn đột nhiên nhíu mày lại, lập tức tăng tốc độ đi tới, trong nháy mắt đã tới bệ đá phía trước vách núi Vọng Long, ánh mắt nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
- Hôm qua đã nói trước với các ngươi, vì sao còn ở đây?
Thanh niên giận dữ mắng mỏ một tiếng, trong mắt hiện lên sát ý, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Diệp Tịch, vẻ mặt lạnh lẽo:
- Diệp Tịch, ngươi ỷ điện hạ nhân từ, cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
- Vì sao chúng ta không thể ở đây?
Hai tay Phàm Nhạc chống nạnh, nhìn thanh niên kia nói.
- Nếu không phải hôm nay điện hạ cũng có mặt, nhất định ta sẽ giết các ngươi, hạn cho các ngươi trong vòng mười hơi thở, cút.
Thanh niên lạnh lùng nói, hắn vừa dứt lời, có mấy bóng người bước về phía trước, một luồng khí lạnh tràn ra, bao phủ đám người Tần Vấn Thiên.
Đám người phía sau cũng đã đến, ba vị hoàng tử điện hạ đứng ở chính giữa, độ tuổi khác nhau nhưng tất cả đều có khí chất phi phàm.
Lúc này có một người trung niên ở bên cạnh một vị hoàng tử bước ra, nói:
- Tịch Nhi, sao con ở đây, mau rời đi.
- Phụ thân.
Diệp Tịch nhìn người trung niên, hơi cúi đầu, sau đó nói với Tần Vấn Thiên:
- Vấn Thiên ca, chúng ta đi thôi.
- Diệp Tịch, nơi đây không chủ, ai cũng có thể ở đây lĩnh hội, huống hồ nơi này rất nhiều chỗ, chỗ nào cũng có thể ngồi, chúng ta cứ ở đây.Tần Vấn Thiên mỉm cười nói với Diệp Tịch, nụ cười của hắn bình tĩnh, giống như không ý thức được cục diện hiện tại ra sao.
- Thật là làm càn.
Sát ý trong mắt thanh niên kia nở rộ không hề che giấu chút nào, lướt qua ba bóng người trên ba bệ đá chia nhau thì có Tần Vấn Thiên và Diệp Tịch, Sở Mãng, Phàm Nhạc, ba bệ đá này đều là vị trí tốt. Tuy bên cạnh cũng có không ít vị trí đối diện với vách núi Vọng Long nhưng mà mấy người kia cứ đứng ở giữa, thật là không hài hòa.
Dù là kiếm khách Thập Tam thì hắn cũng chọn một bệ đá hơi dựa sang bên cạnh, hiển nhiên cũng cho hoàng thất nước Tề Vân một chút thể diện.
- Thập Tam huynh.
Lúc này, chỉ thấy một vị hoàng tử điện hạ gọi kiếm khách Thập Tam, ánh mắt Thập Tam chuyển qua, khẽ gật đầu với họ, nói:
- Điện hạ.
- Thập Tam huynh tu hành khổ cực, hi vọng sớm ngày có thể đạt tới cảnh giới Thiên Cương, theo đuổi phong thái của các tiền bối.
Hoàng tử kia mỉm cười nói, cũng vô cùng khách sáo. Thập Tam bình tĩnh nói:
- Điện hạ quá khen rồi.
Ánh mắt hoàng tử này chuyển qua, nhìn về phía Diệp Tịch, nói với phụ thân của Diệp Tịch:
- Diệp thúc, Diệp Tịch cũng lớn rồi, mau bảo muội ấy qua đây đi.
Phụ thân của Diệp Tịch chần chừ một chút, sau đó nói với Diệp Tịch:
- Diệp Tịch, đến đây đi.
Diệp Tịch nhìn phụ thân một cái, sau đó nhìn đám người Tần Vấn Thiên bên cạnh, khẽ lắc đầu nói:
- Phụ thân, đây là bằng hữu của con, Vấn Thiên ca ca, Sở Mãng đại ca và Phàm Nhạc.
- Đừng càn quấy nữa.
Phụ thân của Diệp Tịch khẽ quát một tiếng, lại nhìn đám người Tần Vấn Thiên nói:
- Các vị, Diệp Tịch không hiểu chuyện, các người rời khỏi nơi này trước đi.
- Diệp thúc, chúng ta ở đây lĩnh hội vách núi Vọng Long, nơi này nhiều chỗ như vậy, cho dù tất cả những người này muốn lĩnh hội, cũng có đủ chỗ, vì sao chúng ta phải rời đi.
Phàm Nhạc nói với phụ thân của Diệp Tịch.
- Đừng làm hại Diệp Tịch.
Hoàng tử kia thản nhiên nói, lời này là đang nói, những người khác thì có thể giết không tha.
Thanh niên khẽ gật đầu, lập tức biết nên làm gì, chỉ thấy hắn quơ tay, nhất thời có ba bóng người bước ra phía trước, trên người hiện lên sát khí lạnh lẽo.
- Hôm qua ta đã nhắc nhở các ngươi, hôm nay hoàng tử sẽ tới nơi đây lĩnh hội vách núi Vọng Long, các ngươi đã muốn tự tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Thanh niên lạnh lùng nói, tu vi ba người đó đều không kém, khí tức tỏa ra đều là Nguyên Phủ tầng năm.
Ba người Tần Vấn Thiên đều rất trẻ tuổi, trừ Sở Mãng nhìn tương đối trưởng thành một chút, cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc vẫn chưa đủ hai mươi tuổi, ba gã Nguyên Phủ tầng năm ra tay, có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Người ở xa đều có chút đáng tiếc, ngày thường thần ngủ ma búa khá hài hước, nhưng giờ phút này sao lại cứng nhắc như thế, không biết tiến lui, chỉ sợ thảm rồi.
- Mãng ca, ý của bọn họ là nói, có mặt bọn họ, nhất định chúng ta phải cút, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thịt mỡ trên mặt Phàm Nhạc chen chúc vào nhau, nhếch miệng cười nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần ớn lạnh.
- Ta lên hay là ngươi lên.
Sở Mãng nói thẳng.
- Để ta đi, còn chưa cần Mãng ca ra tay.
Phàm Nhạc nhếch miệng cười, sau đó hào quang lấp lánh, Tinh Hồn Mũi Tên tỏa ra, trong tay hắn xuất hiện cung tên, lóe lên tia sáng lấp lánh.
- Hả?
Mọi người đều rất kinh ngạc, tên mập này thế mà muốn chiến trực diện?
Đối diện hắn là ba vị cường giả Nguyên Phủ tầng năm.
- Muốn chết.
Chỉ thấy một người trong đó lập tức đạp chân xuống đất lao tới Phàm Nhạc, nắm tay đánh ra, giống như tảng đá khổng lồ nện về phía trước, uy lực khủng khiếp.
Nhưng trong cùng một giây, mũi tên trong tay Phàm Nhạc bắn ra, giống như một tia chớp màu vàng, trên tia chớp màu vàng kia như có ánh lửa.
Rất nhanh, Phàm Nhạc và Sở Mãng đều am hiểu cung tiễn, hắn cũng lĩnh ngộ cảnh giới võ đạo ý chí chi tiễn đệ nhất cảnh, thuấn kích.
Thuấn kích nhập cảnh, tốc độ mũi tên so với mũi tên bình thường bắn ra nhanh hơn bốn lần.
Sức bùng nổ của cung tên vốn đã mạnh, mũi tên như là tia sáng, tốc độ còn tăng bốn lần, mạnh mẽ bá đạo cỡ nào.
- Víu!
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, đám đá như tan vỡ, mũi tên lập tức đánh tới. Người nọ cảm nhận uy lực của mũi tên nên sắc mặt thay đổi, trong phút chốc Tinh Hồn bùng nổ, cả người hóa đá, vang lên một tiếng ầm lớn, mũi tên bắn vào thân thể hóa đá, thân thể hóa đá xuất hiện vết nứt nhưng đối phương lại dùng bàn tay bắt chặt mũi tên, mạnh mẽ giật xuống.
Cùng lúc này, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba đồng thời bắn tới, truyền ra tiếng víu víu, thân thể hóa đá của người nọ bị xuyên thủng, giữa hai chân mày, một mũi tên lửa màu vàng cắm vào đó.
Tất cả đều xảy ra với tốc độ ánh sáng, đồng tử hai người khác co rút lại, bước chân mạnh mẽ dừng lại nhưng đã thấy Phàm Nhạc nhìn bọn họ nhếch miệng cười, mũi tên liên châu bắn ra chớp mắt, từng tia điện màu vàng xẹt qua hư không, chỉ trong tích tắc, ba cường giả Nguyên Phủ cảnh tầng năm đều ngã xuống.
Cảnh này khiến ánh mắt mọi người đều dừng lại đó.
Thực lực của tên mập này cũng là cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm, nắm giữ lực lượng võ đạo ý chí, hơn nữa, giống như có sức mạnh của huyết mạch chất chứa trong mũi tên.
Cung tên của Phàm Nhạc chưa hạ xuống mà nhắm ngay người thanh niên, chính là nhi tử của vị vương gia đầy thực quyền kia.
Chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, nhưng giờ phút này lại làm cho người ta cảm giác đó giống như là nụ cười của ác ma, trong nháy mắt sắc mặt thanh niên trắng bệch!