Lực công kích của lôi điện vốn rất mạnh, vì vậy lực công kích của Lôi Viêm cũng rất đáng sợ. Khi đối mặt với người cùng cảnh giới bình thường thì tuyệt đối sẽ đè bẹp đối phương, còn Tần Vấn Thiên ở trước mắt vốn thấp hơn hắn một cảnh giới, thế mà dám cuồng vọng như thế này.
Nếu không phải là Tần Vấn Thiên chiếm được quyền lợi tu hành ở ba mươi sáu núi thì Lôi Viêm cũng sẽ không tới tìm Tần Vấn Thiên.
Lôi Viêm khẽ phất tay, cường giả Bát Phương Phong Lôi tông ở bên cạnh hắn lập tức tránh ra, Âu Dương Cuồng Sinh và Âu Dương Tiểu Lộ ôm Tiểu Hỗn Đản tiếp tục lùi về phía sau, để lại chỗ trống cho Lôi Viêm và Tần Vấn Thiên.
Một trận cuồng phong xẹt qua, trên người Lôi Viêm bao phủ một luồng gió lốc mãnh liệt, Bát Phương Phong Lôi tông không chỉ mạnh về lôi điện mà rất nhiều cường giả còn am hiểu về sức mạnh của gió.
Hai luồng võ đạo sức mạnh ý chí đồng thời bộc phát, còn có cả Tinh Hồn được phóng ra, Lôi Viêm cũng khá là xem trọng Tần Vấn Thiên, hắn ta muốn dùng sức mạnh mạnh nhất để đè ép Tần Vấn Thiên, cho hắn biết cái giá lớn phải trả khi làm ra hành động liều lĩnh là gì.
Sau lưng Tần Vấn Thiên hiện ra cánh chim Côn Bằng, hắn đứng trên hư không, cuồng phong quật phần phật vào người, song hắn vẫn đứng vững như núi, đồng thời trên người của hắn còn tràn ngập một luồng yêu khí rất mạnh.
- Ông!
Cuồng phong quật tới, bóng dáng Lôi Viêm chìm trong tia chớp màu tím, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một thanh kiếm Lôi Đình màu tím khủng bố, ngay lập tức chém xuống trước người Tần Vấn Thiên. Kiếm vừa được chém ra, trong hư không phát ra những tiếng sét nổ xoèn xoẹt kinh khủng, bao phủ toàn bộ không gian phía trước.
Công kích lôi điện có tính phát tán cực mạnh, kiếm còn chưa chém xuống, Tần Vấn Thiên liền cảm giác được toàn thân đón nhận Lôi điện ý chí cực mạnh ép xuống.
Thế nhưng sức lực của Tần Vấn Thiên rất lớn, yêu khí trên người lan tràn, bàn tay khẽ lật, cánh tay hắn như bị yêu khí bao trùm, loáng thoáng có tiếng rồng ngâm vang vọng.
Kiếm Lôi Đình chém xuống, Long ấn của Tần Vấn Thiên hung mãnh lao ra, cứ tựa như một con Yêu Long, tích chứa sức mạnh khủng khiếp.
Một tiếng nổ ầm vang, cự kiếm Lôi Đình và Long ấn đồng thời vỡ tan, Lôi Viêm giận dữ hét lên, trong hai con mắt như có tia chớp hung mãnh lóe ra, bắn thẳng vào đôi mắt của Tần Vấn Thiên.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên vẫn lóe lên tia sáng lập lòe đáng sợ, sâu thẳm đến khôn cùng, khiến cho Lôi Viêm sinh ra một luồng cảm giác không chân thật, dường như muốn tiến vào trong mộng. Thoáng cái thời gian trở nên mơ hồ, hắn sinh ra một luồng ảo giác, giống như thấy được con mắt thứ ba, con mắt này ở trên ấn đường của Tần Vấn Thiên, con mắt ấy liếc tới khiến cho đầu óc hắn run rẩy kịch liệt, thật giống như có một con yêu thú từ thời thái cổ hung mãnh gầm thét trong đầu của hắn.
- Phụt!
Tần Vấn Thiên tung ra một chỉ, yêu khí ngập trời, tràn ngập cả trời đất như muốn chém đứt luôn vùng trời này. Vẻ mặt đám người của Bát Phương Phong Lôi tông lập tức thay đổi, giận dữ hét lên:
- Cẩn thận!
Đầu Lôi Viêm đau nhói, tựa như muốn tỉnh táo lại, hắn nổi giận mà gào thét, trong cơ thể như có một luồng huyết mạch lôi đình cuồng bạo bộc phát ra, khiến cho cơ thể hắn bùng phát ra tia sáng màu tím ngập trời. Nhưng lúc mà luồng sức mạnh mạnh mẽ này bay lên, chỉ pháp liền đánh vào ngực Lôi Viêm khiến hắn chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân như đứt đoạn chỉ trong nháy mắt, lồng ngực thì đau nhức.
Ầm…
Một cú đấm hung hăng đập vào mặt Lôi Viêm, hắn chảy máu mũi, đầu kêu lên ong ong.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Từng quyền điên cuồng rơi xuống, Tần Vấn Thiên đuổi đánh Lôi Viêm trong hư không, cánh chim sau lưng hắn vung lên, gào thét đuổi giết Lôi Viêm trong hư không. Mỗi lần một tiếng ầm vang lên, tim mọi người ở đây cũng giống như giật nảy lên một cái.
- Quá độc ác!
Mí mắt Âu Dương Cuồng Sinh giật liên tục, người này thật sự là quá ngông cuồng!
Âu Dương Tiểu Lộ trợn mắt trắng dã, xem ra Âu Dương Đình vẫn rất may mắn đấy!
- Dừng tay!
Người của Bát Phương Phong Lôi tông điên cuồng gào thét đuổi theo Tần Vấn Thiên và Lôi Viêm. Một tiếng ầm nổ vang, thân thể Lôi Viêm bị đánh văng vào người của những cường giả Bát Phương Phong Lôi tông đến tiếp ứng. Bọn họ nhìn thấy tình cảnh thê thảm hiện tại của Lôi Viêm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, không biết còn lại được bao nhiêu máu. Mọi người cắn răng, mặt mũi xanh mét, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, ánh mắt ấy như chỉ hận không thể chém Tần Vấn Thiên thành hàng vạn mảnh.
Tần Vấn Thiên thu lại hơi thở, lộ ra vẻ vô tội, nhún vai nói:
- Là hắn muốn đánh, hơn nữa, luận võ trong Vô Song giới, với danh tiếng của Bát Phương Phong Lôi tông ắt hẳn sẽ không làm mấy chuyện như cử cường giả đến trả thù đâu nhỉ?
Những người của Bát Phương Phong Lôi tông vô cùng tức giận, hơn nữa vừa rồi khi chính miệng Lôi Viêm nói với Tần Vấn Thiên rằng mình là ai, ý là sẽ không trả thù. Giờ phút này sợ rằng chính Lôi Viêm cũng muốn báo thù, đáng tiếc là hắn trông như bị đánh đến mức nói chuyện cũng khó khăn, có thể thấy được là hắn thê thảm đến mức nào.
Mặc dù trận đánh này diễn ra rất nhanh nhưng vẫn có không ít người đến vây xem. Thấy Lôi Viêm bị đánh đến mức nửa sống nửa chết, rất nhiều người lúc này mới có ấn tượng về tên nhóc mới tới này.
Luận võ sẽ nguy hiểm nhưng cũng không nên dễ dàng khinh địch.
- Tên Lôi Viêm này có tu vi Nguyên Phủ tầng sáu, còn có sức mạnh huyết mạch, nhưng huyết mạch chưa kịp phát ra thì đã bị người ta đánh cho thành như vậy, quá thảm. Nhất định là người này có thủ đoạn đặc biệt khiến Lôi Viêm vội vàng không kịp chuẩn bị.
Rất nhiều người không tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình chiến đấu nên thầm suy đoán trong lòng.
Trận chiến kết thúc rất nhanh, cho dù là người của Bát Phương Phong Lôi tông có chứng kiến từ đầu cũng không thể hiểu được. Thời điểm hai người chiến đấu tia chớp sáng chói bao phủ hết thảy, ai có thể thấy được con mắt Thụy Mộng ý chí của Tần Vấn Thiên, con mắt thứ ba kia tạo ra những luồng sát khí khủng khiếp, ngay cả bản thân Lôi Viêm cũng cho là mình bị ảo giác.
- Chỉ có thể nói là Lôi Viêm quá vô dụng!
Một tiếng nói nũng nịu mà lạnh nhạt vang lên, Bát Phương Phong Lôi tông trợn mắt nhìn sang liền thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, lạnh lùng nói:
- Liễu Hi, bộ ngươi mạnh lắm hả?
- Ít nhất không đến nổi bị một tên Nguyên Phủ tầng năm đánh cho thê thảm đến thế.
Liễu Hi chính là nhân vật đáng kiêu ngạo của Huyền Nữ điện. Đáng kiêu ngạo có nghĩa là tương lai sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Huyền Nữ điện, đi tranh đoạt các vị trí trên bảng Thiên Mệnh. Hiện tại tu vi của nàng ta đã là Nguyên Phủ tầng sáu đỉnh phong, bất cứ lúc nào đều có khả năng bước vào cảnh giới Nguyên Phủ thất giai, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, được rất nhiều người theo đuổi.
Ở bên cạnh Liễu Hi có không ít thiếu nữ xinh đẹp của Huyền Nữ điện. Liễu Hi tựa như trăng sáng giữa muôn vì sao, nàng ta tới đây chính là muốn xem thử thực lực của tên người mới có thanh danh đầy chấn động này, lại không ngờ vừa tới đã thấy Lôi Viêm bị đánh tơi tả.
Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Liễu Hi lóe lên, nàng nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Ta và ngươi luận võ một phen, xem thử ngươi có thực lực như thế nào mà lại có tư cách bước lên ba mươi sáu núi.
- Ta không có hứng thú luận võ.
Tần Vấn Thiên nhún vai, có chút buồn bực, đã đánh cho Lôi Viêm ra nông nỗi này, đám người kia còn không chịu buông tha cho hắn. Như vậy quả là rất đáng ghét.
- Không có hứng thú ngươi cũng phải đánh với ta!
Liễu Hi ngang ngạnh nói. Là một thiên chi kiêu nữ, nàng đã quen với việc tỏ thái độ như vậy, nàng cũng đã đến nơi này, làm sao có thể để cho Tần Vấn Thiên tùy ý thích làm gì thì làm.
- Ta cũng sẽ không khách sáo với nữ nhân, việc này ngươi phải hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên thật sự buồn bực, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thực lực của đối phương, Nguyên Phủ tầng sáu. Người ở cảnh giới này hẳn là hắn cũng có thể trấn áp được.
Những nhân vật được gọi là thiên tài ở Vô Song giới đều cực kỳ tự tin với bản thân mình, còn bản thân Tần Vấn Thiên, không phải là hắn không có niềm tự tin mãnh liệt đối với chính mình nhưng loại tự tin này rơi vào trong mắt người khác lại chính là ngạo mạn.
Liễu Hi quan sát hắn, lạnh lùng cười:
- Ngươi thật sự rất ngông cuồng!
Dứt lời, Liễu Hi bước tới, phóng Tinh Hồn ra, đồng thời, trong cơ thể nàng tựa hồ như có một luồng hơi thở huyết mạch mãnh liệt bộc phát.
- Liễu Hi có năng lực băng hỏa liên hợp, hơn nữa hai loại băng hỏa võ đạo ý chí còn dung nhập vào trong lực công kích, uy lực cực mạnh, lại kết hợp với Huyền Nữ kiếm của nàng, uy lực lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Có người trong thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy bóng dáng Liễu Hi ngay lập tức lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên, không khí băng hỏa mãnh liệt quấn lấy thân thể Tần Vấn Thiên khiến hắn cảm giác có chút khó chịu.
Về phần Liễu Hi, lúc này toàn thân nàng như hóa thành một cái bóng, cả khoảng hư không đều là bóng dáng của nàng, cầm trong tay thanh kiếm sắc nhọn, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, bồng bềnh như tiên.
Còn giờ phút này, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, hắn không cần dùng ánh mắt để nhìn, trong cơ thể có một ánh nến lẳng lặng đốt lên, lóe ra ánh sáng rực rỡ, tất cả mọi thứ bên ngoài đều in vào trong đầu vô cùng rõ ràng.
Quá rõ ràng, động tác của Liễu Hi rất nhanh, thân pháp Cửu Thiên Huyền Nữ kia làm cho người ta cảm thấy diệu kỳ, không cách nào nắm lấy, giống như tích chứa một sự huyền diệu đặc biệt. Hắn thấy được Liễu Hi chém một kiếm về phía trước, khoảnh khắc vừa xẹt qua hắn, kiếm như thu thủy, chợt lóe rồi biến mất.
- Ông!
Tần Vấn Thiên cử động thân thể, chuyển động theo thân thể Liễu Hi, giống như cùng song song với nàng, yêu khí trên cánh tay ngập tràn, hóa thành cánh tay kỳ lân, Thần Nguyên trong cơ thể cuồn cuộn phát ra, lại là dùng chỉ pháp.
Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên bị băng hỏa xoắn giết, giống như đã chìm trong đòn công kích của Liễu Hi. Nhưng sau một giây, một tiếng phụt khẽ vang lên, mọi người liền thấy hai bóng dáng kia ngừng lại, ngay sau đó ngón tay của Tần Vấn Thiên đánh lên trước ngực Liễu Hi, cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người đều trợn mắt há hốc mồm, vị trí này…
Càng quái dị chính là kế tiếp Tần Vấn Thiên không hề khách sáo mà đánh ra một quyền, đánh vào trước ngực Liễu Hi, ngay sau đó thân thể áp sát vào nàng, không ngừng phát động công kích.
- Bộp, bộp, bộp...
Trái tim mọi người như đập theo từng lượt công kích của Tần Vấn Thiên, tất cả mọi người trợn tròn mắt, cho đến khi Tần Vấn Thiên dừng lại, Âu Dương Cuồng Sinh mới phun ra hai chữ:
- Trâu bò!
Tần Vấn Thiên, quá trâu bò rồi.
Người này thảm rồi, đối xử với Liễu Hi như thế...
Liễu Hi chính là nhân vật xuất sắc của Huyền Nữ điện, vừa có tài năng thiên phú lại còn rất xinh đẹp, thế nhưng hắn lại không hề thương hoa tiếc ngọc, quá độc ác vô tình.
- Đi!
Âu Dương Cuồng Sinh đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên rồi kéo hắn đi khỏi, Tần Vấn Thiên nhìn Âu Dương Cuồng Sinh hỏi:
- Tại sao?
- Ngươi còn tàn nhẫn hơn cả ta nữa nhưng mà vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước đã.
Âu Dương Cuồng Sinh thầm thì nói nhỏ.
- Hả… Có thể bị trả thù?
Tần Vấn Thiên buồn bực hỏi.
- Ngươi định phân rõ phải trái với đám gia hỏa theo đuổi Liễu Hi sao?
Âu Dương Cuồng Sinh trợn cặp mắt trắng dã lên nói:
- Ngươi thế này gọi là vùi hoa dập liễu đó.
- Được rồi, chúng ta đi tìm chỗ khác tu hành.
Tần Vấn Thiên đáp, không lâu sau, bọn họ đi tới một mảnh đất tiếp giáp với núi và biển, Tần Vấn Thiên đi tới vách đá, sóng biển phía dưới vỗ vào vách núi, gió biển thổi mạnh, còn ở trước mặt Tần Vấn Thiên có rất nhiều dấu vết của các tiền bối lưu lại.
- Đây là cái gì?
Tần Vấn Thiên nhìn cảnh tượng phía trước hỏi.
- Vết tích năm đó một vị cường giả yêu giới đã lưu lại khi tu hành.
Âu Dương Cuồng Sinh nói.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ngay sau đó hắn bắt đầu khắc chế Thần Văn ở dưới chân, khiến cho Âu Dương Cuồng Sinh sửng sốt, hỏi:
- Khắc Thần Văn?
- Ừ, nếu có người đến báo thù liền ném xuống biển.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Cuồng Sinh, lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Âu Dương Cuồng Sinh vỗ đầu một cái, người này còn giỏi gây họa hơn cả hắn nữa luôn đấy!