Mới sáng sớm Tề Tranh nhận được điện thoại của Bùi Thanh Phi, đang lúc cao hứng như vậy, mở hộp thư ra xem, lại thấy khiếu nại của mình cũng đã nhận được kết quả như mong đợi, mật khẩu của các tài khoản đều đã được khôi phục. Cuối cùng Tề Tranh cũng cho phép mình được thở phào một cái.
Đăng nhập lại tài khoản một lần nữa, lập tức tin nhắn đổ ụp vào giữa mặt.
[Đồ ngốc! Có phải là bà đã quên mất mật khẩu của chính mình rồi hay không!] Đến từ Tô Nhã.
[Đến cùng là thế nào rồi vậy a, nước mắt mẹ già đây đang chảy xuống vì lo lắng đấy.] Đến từ Điền Tiểu Điềm.
[Ngốc!] Đến từ Phạm Vi.
Từ đầu đến cuối đều là như vậy! Tề Tranh thấy đau cả răng.
Ngoài đám bạn cùng phòng còn có rất nhiều người là bạn học từ thời cấp a, đại học dùng đủ loại con đường nhắn lại những lời thăm hỏi ân cần có, lo lắng có, cổ vũ có, trêu chọc... đều có cả.
Thì ra mọi người đều nhiệt tình, hăng hái như vậy đấy! Tề Tranh cười cười.
Cái lúc kiểm tra lại tin nhắn của Giang Sở, Tề Tranh thấy thật bất ngờ khi phát hiện ra được là, cái tin nhắn cuối cùng được Giang Sở gửi tới vậy mà lại là địa chỉ cùng phương thức liên lạc hiện tại của Bùi Thanh Phi tại A quốc. Mất một lúc cẩn thận thẩm tra cùng đối chiếu lại, cô nhận ra là, so với mình, người này lại còn tìm thấy sớm hơn nữa?!
Bên này Tề Tranh vẫn còn chưa kịp nghĩ ra thật rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, cô lại nhận được điện thoại của mẹ Tề gọi tới.
Tề Tranh nhẩm tính một chút về chênh lệch múi giờ, sao mẹ lại gọi điện cho mình vào giờ này nhỉ? Rõ ràng là bên Trung Quốc thì giờ này cũng đâu thuận tiện?
Kể từ khi con gái đi rồi, trong lòng mẹ Tề vẫn luôn thắc thỏm không yên. Đã rất nhiều đêm trôi qua hầu như bà chưa đêm nào có được giấc ngủ ngon. Ngoài vệc lo lắng cho Tề Tranh liệu đã quen với đồ ăn thức uống ở bên kia hay chưa, bà còn lo lắng cho cô phải ở một mình. Trước khi đi con bé lại còn không được liên lạc với bạn bè nữa, trong lòng hẳn là sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"Ranh con?" Tề Tranh đã nhận điện thoại nhưng lại không thấy lên tiếng gì, nên mẹ Tề không khỏi cảm thấy lo lắng nên vội hỏi.
"Mẹ." Giọng của Tề Tranh nghe vào như có chút ấm ức, nếu cẩn thận lắng nghe cho kỹ thì hình như còn có vẻ như là tức giận nữa.
Trái tim mẹ Tề lập tức như bị thắt lại: "Làm sao vậy? Đây là làm sao?"
Tề Tranh làm ra vẻ kiên cường: "Không có việc gì đâu. Con rất tốt."
Như thế này thì làm sao lại có thể nói là rất tốt được kia chứ! Nghe cái phản ứng này, trái tim mẹ Tề lại càng thêm nhói đau.
Chẳng qua Tề Tranh cũng chỉ là giả vờ nói đôi câu đáng thương vậy thôi, nhưng không ngờ lại nhận được sự mềm giọng nhẹ lời từ mẹ Tề. Hình như bà thấy như vậy là chưa đủ, nên trong quá trình trò chuyện lại còn chuyển thêm một khoản tiền nữa vào trong tài khoản của Tề Tranh.
Đây có thể xem như là niềm vui bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của mình rồi.
"Mẹ, con không thiếu tiền." Tề Tranh nói.
"Nếu gặp phải cái gì khó khăn thì nhớ là phải nói cho mẹ biết." Mẹ Tề đầy vẻ lo lắng.
"Con ở đây lại không có bạn bè gì, nên cảm thấy có chút cô đơn mà thôi." Tề Tranh trả lời.
Thật may là Jenny nghe mà không hiểu cuộc trò chuyện này giữa hai mẹ con. Tề Tranh quay đầu lại nhìn thoáng qua cái người đang ngồi ngay ngắn ở bên giường sửa sang lại bản vẽ của cô ấy. Thấy mình nhìn sang, người này lập tức dùng nụ cười dịu dàng để đáp lại.
Mẹ Tề thấy Tề Tranh vì chuyện này mà tâm tình không cao liền vội vàng an ủi: "Chuyện bạn bè gì gì đó mà, thời gian lâu rồi cũng sẽ lại có thêm bạn mới mà thôi. Thường ngày con cũng đừng nên cứ ru rú ở trong ký túc xá làm gì, nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, cùng mọi người làm quen thì hơn."
Tề Tranh cảm thấy bầu không khí cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều nên mở lòng hơn: "Mẹ này, bạn bè rồi cũng sẽ có thêm nhiều người nữa, nhưng mà Thanh Phi lại chỉ có một. Đời này dù có đi đâu thì con cũng sẽ không gặp được người nào hiểu con như cậu ấy."
Phía bên kia mẹ Tề lại trở nên trầm mặc, cuối cùng bà thở dài một cái rồi mới nói: "Tề Tranh, con còn trẻ, làm sao lại cả đời đều không qua được như vậy đây. Về sau nói không chừng..."
Tề Tranh vẫn rất kiên định, cô nói: "Mẹ, con đã biết rồi! Về sau rồi cũng sẽ như vậy thôi."
Mẹ Tề nhất thời nghẹn giọng, không biết bây giờ mình còn có thể nói được cái gì nữa.
"Mẹ có thể đem phương thức liên lạc của Thanh Phi cho con được không?" Tề Tranh hỏi.
Đến đây mẹ Tề cũng chỉ có thể chuyển đề tài, bà dặn dò Tề Tranh nhớ nghỉ sớm một chút, đúng hạn ăn cơm rồi cúp điện thoại.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tề Tranh vẫn cầm lấy cái điện thoại trên tay mà ngẩn người ra.
Cô đã có phương thức liên lạc với Bùi Thanh Phi rồi, không chỉ do chính mình tìm được, mà cái tên Giang Sở không biết đã thông qua cái kênh nào mà cũng đã tìm được rồi gửi ngay cho mình, thế nhưng Tề Tranh vẫn lần cuối cùng xin nó từ mẹ Tề.
Giả bộ đáng thương, một mặt là để che dấu chuyện các cô đã tự mình tìm ra cách liên lạc với nhau. Nhưng mặt khác, Tề Tranh thầm nghĩ, nếu như có một ngày mẹ Tề lại tự mình đem địa chỉ cùng số điện thoại của Bùi Thanh Phi cho mình thì điều đó có nghĩa là, đối với chuyện tình cảm của các cô, trong lòng bà đã yên lặng tiếp nhận nó.
Điều Tề Tranh làm chính là muốn nhân những cơ hội như thế này, làm cho cha mẹ của mình dần dần thay đổi mà không nhận ra để rồi đi đến tiếp nhận sự thật này.
Tuy rằng nhìn qua thì như bị cha mẹ nuôi thả từ nhỏ, nhưng trên thực tế chỉ có Tề Tranh rõ ràng nhất hai người ấy yêu mình, sợ mình phải chịu ấm ức biết bao nhiêu.
Biết trong lòng mình không dễ chịu khi phải xuất ngoại, nên nếu có thể thỏa mãn điều kiện vật chất cho cô, bọn họ đều chọn thứ tốt nhất. Dù Tề Tranh đã là người hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà mẹ vẫn còn lo lắng cho cô đến hoàn cảnh mới không quen, thế nên dù là giữa đêm hôm khuya khoắt vẫn gọi điện thoại tới đây.
Những thứ này, cô đã hiểu, rất hiểu.
Dù là không đành lòng, dù biết mình làm như vậy sẽ khiến cho cha mẹ không duyên cớ mà phải lo lắng, chỉ là ngoài việc thầm nói lời xin lỗi ra, Tề Tranh vẫn sẽ chọn cách làm như vậy. Dù sao thì giữa cha mẹ và con cái cũng vẫn sẽ có lúc cùng nhau đấu trí đấu dũng nho nhỏ, nhưng Tề Tranh vẫn tin chắc chắn rằng bởi vì cha mẹ yêu mình, rất yêu, vậy nên cuối cùng rồi bọn họ cũng sẽ nhượng bộ.
Cao hứng không tới hai ngày, Tề Tranh đã lại vừa lo buồn.
Tuy rằng ở phía bên kia điện thoại mỗi ngày Bùi Thanh Phi đều tỏ ra vô cùng hào hứng, nhưng rồi Tề Tranh vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Sợ người này khi phải đến một môi trường mới, đối mặt với một đám bạn học mới lại phải đụng đầu với một Tăng Lâm hiếm thấy như ngày trước.
Bùi Thanh Phi lại không muốn người này không ngừng lải nhải, nên lại càng không muốn nói với cô về những chuyện như thế này. Không còn cách nào khác, Tề Tranh cũng chỉ còn cách tìm đến Giang Sở để mà tố khổ.
"Thanh Phi nói với tui là cô ấy rất tốt, bảo tui bớt quan tâm tới cậu ấy đi, ông nói xem có phải cô ấy chỉ là tốt khoe ra xấu che lại hay không?" Tề Tranh nói.
Giang Sở lườm cô một cái thiếu nước rách cả mắt: "Bà nói là, Bùi Thanh Phi biểu hiện ra trước mặt bà thì cười toe toét, còn sau lưng thì khóc hu hu vì bị bạn học khi dễ hay sao?"
"Ừ."
Gia hỏa này lại còn ừ?!
"Có lẽ người chúng ta quen biết không phải là cùng một Bùi Thanh Phi rồi. Chẳng trách gần đây cậu ấy lại không thích để ý đến bà như vậy. Nếu như không phải là cậu ấy đang miễn cưỡng vui cười thì lẽ nào bà nghe mà lại không nhận ra?" Giang Sở cảm thấy cạn lời.
Tề Tranh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Giang Sở nói cũng có lý nha. Bùi Thanh Phi thực sự vui vẻ hay chỉ là giả vờ vui vẻ, đương nhiên là cô có thể nghe ra được.
"Ôi." Tề Tranh than thở.
Phải làm cẩu độc thân, Giang Sở không làm sao mà lý giải được tâm trạng lo được lo mất này của Tề Tranh.
Nhưng vì không muốn làm tổn thương đến mối giao tình đã bao năm nay cho nên Giang Sở miễn cưỡng nói lại một câu: "Bà cứ yên tâm đi, Thanh Phi đang sống rất tốt. Bên cạnh cậu ấy còn có một người bạn cũ mà."
Hả?
Bạn cũ?
"Ô hay! Tại sao tui lại không biết chuyện này vậy hả?" Tề Tranh kinh ngạc.
Cô và Giang Sở học với nhau ba năm cùng một trường cấp ba, bạn cũ của Giang Sở cũng chính là bạn cũ của cô, điều này là không thể nghi ngờ. Những người bạn thời trung học có quan hệ cực kỳ tốt với cậu ta về cơ bản Tề Tranh đều đã gặp qua cả rồi, nhưng cô cũng không nghe nói có người nào trong số đó xuất ngoại a.
"Bà chớ có xía vào làm gì. Cứ ngoan ngoãn mà ở lại đó, chăm sóc thật tốt bản thân mình là được rồi." Giang Sở căn dặn.
"Thôi xong! Thôi xong! Đến Giang Sở cậu mà cũng còn có bí mật. Này! Giang Sở! Này...?"
Gia hỏa Giang Sở này vậy mà lại cúp điện thoại rồi!
Giờ lại còn có chuyện này nữa a!
Cái lò bát quái trong lòng Tề Tranh mỗi lúc một bốc lửa lên cao hơn.
Không đợi cho cô phải vén tay áo lên để mà truy hỏi cho ra ngọn nguồn, người trong cuộc cũng đã tự mình gọi điện thoại tới.
Trong hai ngày này Tề Tranh đã phải tiếp nhận số điện thoại xa lạ hơi nhiều, vì vậy cô không quá để ý khi mở máy ra nghe: "Ngài khỏe chứ? Xin hỏi là ai đây ạ?"
"Này, tiểu lớp trưởng!"
Tề Tranh lập tức run rẩy.
Cái giọng nói này, đúng thật là đã lâu không nghe thấy.
Ngô Kỳ!
"Nghe Giang Sở nói là cậu cực kỳ quan tâm tới tình hình gần đây của Bùi Thanh Phi, cho nên mình mới gọi điện thoại cho cậu đây. Cô ấy đã có mình chăm sóc rồi, cậu không cần phải lo lắng làm gì." Giọng của Ngô Kỳ rất mềm mại, rất mị hoặc, so với cái thời còn là cô nhóc tuổi choai choai học cấp ba kia thì chỉ có hơn chứ không có kém.
"Cậu... cậu bây giờ đang học tại Thụy Văn?" Tề Tranh hỏi.
"Ừ. Ngày trước, sau khi tốt nghiệp trung học xong mình liền cùng với cha mẹ tới A quốc, thi đậu vào Thụy Văn này, từ đó hai người bọn họ đã để một mình mình ở lại nơi này rồi lại đi tiếp." Ngô Kỳ giải thích.
"Lâu nay cậu và Giang Sở vẫn luôn liên lạc với nhau hay sao?" Cái lò bát quái trong lòng Tề Tranh lại bốc lửa.
Ngô Kỳ nói bằng cái giọng xúc động: "Đúng vậy a, đúng là mình chưa từng nghĩ đến điều này. Mĩnh vẫn cho là cậu ấy luôn chán ghét mình ấy chứ."
Tề Tranh ha hả hai tiếng, nhưng trong lòng thì lại cho rằng Giang Sở thích người này đây.
Trong khi cô đang nghĩ như vậy thì Ngô Kỳ lại nói tiếp: "Mình cũng chỉ là giúp hai người các cậu có được phương thức liên lạc mà thôi, nhưng không ngờ được là Giang Sở lại không ngừng hỏi thăm cuộc sống hiện tại của mình. Trong khi đó thì cậu, ngay cả một lời thăm hỏi cũng không có. Lớp trưởng, cậu đúng thật là quá vô tình a."
Lại còn có chuyện này?
Tề Tranh bối rối: "Cậu lưu lại phương thức liên lạc cho mình từ lúc nào vậy hả?"
Ngô Kỳ cười cười, cô không trả lời. Xem ra việc cô đã nhờ Giang Sở chuyển giúp cô lá thư vào cái ngày ấy, hẳn là đã gặp phải sự cố gì rồi đây.
"Giang Sở thật là một người tốt mà." Ngô Kỳ nghiến răng nghiến lợi cảm thán.
Tề Tranh cười đầy vẻ xấu xa khi nói những lới này: "Chẳng lẽ nào các cậu...???"
Ngô Kỳ cười to ba tiếng: "Đừng nghĩ như thế nhé! Mình ấy hả, mình chỉ thích các cô gái thơm tho, mềm mại mà thôi. Còn cái tên gia hỏa Giang Sở kia à? Thôi đi, coi như bỏ qua."
Tề Tranh lập tức trợn tròn con mắt.
Ngô Kỳ... Ngô Kỳ... chỉ thích con gái?
Khi một sự thật như vậy bày ở trước mặt Tề Tranh, thật sự là chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, làm cho cô nói không nên lời.
Thấy phía bên kia không có động tĩnh gì, Ngô Kỳ bỗng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc người này một chút, cô nói: "Mà này, lại nói tiếp, thực tế là mình rất thích những cô gái ít nói, lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, nhìn qua thì như là khó có thể đến gần, chỉ là trên thực tế lại còn rất dịu dàng, là kiểu con gái trong ngoài bất nhất ấy mà. Đây là kiểu người hấp dẫn người ta nhất đấy."
Mẹ kiếp!
Đây còn không phải là chỉ Bùi Thanh Phi hay sao!
"Cậu, cậu đang định làm gì vậy hả?" Cái còi báo động trong Tề Tranh bỗng kêu vang.
"Không định làm gì cả. Mình chỉ là đang nghĩ làm sao giúp cậu chăm sóc thật tốt người bạn nhỏ này thôi a." Lời lẽ của Ngô Kỳ vô cùng trong sáng.
"Cám ơn, cám ơn! Không cần, không cần đâu." Tề Tranh vội vàng khách khí.
"Là bạn học cũ với nhau, khách sáo như thế mà làm gì." Ngô Kỳ nhún nhường.
Cuộc gọi tới này của Ngô Kỳ không chỉ có làm cho Tề Tranh không yên tâm đã đành, ngược lại còn làm cho cô đổi thành lo lắng.
Ngô Kỳ a, cô ấy vốn là một đại mỹ nhân, tuy rằng cái miệng có chút hà khắc, nhưng làm người cũng rất là thú vị a.
Ban đầu, khi còn học ở Thượng Thanh ấy, cô và Bùi Thanh Phi không chơi thân với người này, thậm chí còn không hiểu rõ nhau lắm. Nhưng hiện tại hai người này lại học chung trong một trường đại học, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau gặp mặt, sớm chiều đều có thể bên nhau...
Tề Tranh dùng sức lắc đầu. Cô thật chỉ muốn đem những suy nghĩ lung tung đang ám ảnh trong đầu này đánh bay ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên, Tề Tranh cảm thấy nguy cơ nảy sinh đối với tình cảm của mình chỉ vì một người ngoài. Không phải bởi vì tình cảm của cô và Bùi Thanh Phi không đủ vững chắc, mà là Tề Tranh hiểu ra được rằng, bản thân mình không thể vĩnh viễn ỷ vào phần cảm tình kia đã có từ khi nhỏ đến lúc lớn lên, đem Bùi Thanh Phi một mực buộc ở bên cạnh mình. Bùi Thanh Phi càng ngày lại càng ưu tú hơn, bên cạnh cô ấy cũng sẽ ngày càng xuất hiện nhiều hơn những người xuất sắc, bởi vậy mà, bản thân mình không thể dậm chân tại chỗ được. Cô phải trở nên một người thật xuất sắc mới được.
Như thể được chích máu gà, Tề Tranh lại vùi đầu vào khổ học.
Vì hành động này của cô mà thậm chí rất nhiều khi cô đã liên tiếp vô tình bỏ lỡ điện thoại của Bùi Thanh Phi.
Có một lần, Bùi Thanh Phi gọi điện thoại qua một hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, những tin nhắn cô đã gửi đi trước đó cũng không thấy trả lời. Cô đã từng tận lực tránh đi sự chênh lệch mười hai giờ giữa hai người, chọn thời gian thuận tiện nhất của Tề Tranh để gọi đi, nhưng rồi kết quả vẫn là trước sau không hề được như mong muốn.
Không biết có phải nguyên nhân là do khoảng cách biến thành xa lạ nhau hơn hay không, cái cảm giác bất an từng có trước đây trong lòng Bùi Thanh Phi lại quay trở lại, dần dần ngày một lớn hơn.
Cô cảm thấy gần đây Tề Tranh đối với mình đã có chút gì đó trở nên lãnh đạm.