Cái gì mà mình đã mua được rèm che trông rất đẹp, không chỉ có che được ánh sáng, mà còn rất ưa nhìn.
Cái gì mà mình đã làm xong xuôi mọi thủ tục ở Thanh Bắc, đã bắt đầu tìm việc làm rồi.
Cái gì mà mình nấu cơm thật là khó ăn, muốn được ăn món thịt chua ngọt do bà xã nấu.
... Trước kia gia hỏa này vẫn thích làm nũng như vậy hay sao?
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa trấn an ai đó: "Ngày mai mình sẽ trở về."
Nghe xong tinh thần Tề Tranh lập tức tỉnh táo trở lại: "Đúng vậy không? Vậy ngày mai mình sẽ đi đón cậu."
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Ban nãy không phải cậu vừa nói ngày mai có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng hay sao?"
Đúng rồi!
Thiếu chút nữa thì Tề Tranh quên mất!
Cuộc phỏng vấn này rất quan trọng, là bạn học ngành kiến trúc tại trường đại học Thanh Bắc đã giới thiệu cô với công ty này.
Đây là cơ hội, càng quý trọng hơn khi nó xuất phát từ tình cảm.
"Thật có lỗi, Bảo Bảo. Nếu vậy thì có lẽ ngày mai mình không thể đi đón cậu về nhà được rồi." Tề Tranh có chút uể oải.
Giọng của Bùi Thanh Phi lại rất thoải mái: "Cậu cần phải cố gắng lên. Thật trùng hợp là ngày mai, sau khi đến thành phố B, mình cũng có một chút việc muốn làm."
Tề Tranh tò mò: "Là việc gì vậy?"
"Ừm, bí mật." Bùi Thanh Phi thần thần bí bí.
Có kinh hỉ!
Có lễ vật!
Tề Tranh thích nhất là lãng mạn mà!
"Tốt quá đi! Vậy thì đừng nói ra. Cậu cứ giữ bí mật đi nhé." Tề Tranh cao hứng bừng bừng mà kết thúc cuộc trò chuyện.
Bùi Thanh Phi cầm trong tay điện thoại lặng người đi thật lâu.
Tề Tranh cao hứng như vậy mà làm gì nhỉ? Không phải là cậu ấy đã hiểu lầm cái gì rồi đấy chứ?
Ách...
Việc này có đôi chút lúng túng. Bởi vì bí mật của Bùi Thanh Phi, với Tề Tranh mà nói... lại không hề có quan hệ.
Sang ngày hôm sau, Tề Tranh đi ra ngoài phỏng vấn, trong khi đó từ thành phố Lăng Giang của Trung Quốc, Bùi Thanh Phi bước lên máy bay trở về thành phố B.
Không phải mẹ Bùi đã không có nói bóng nói gió về hy vọng Bùi Thanh Phi sẽ trở về phía nam để phát triển, nhưng mà con gái đã trưởng thành, rút cuộc cha mẹ đã không còn khả năng can thiệp sâu vào chuyện này được nữa.
Trước cửa kiểm tra an ninh Bùi Thanh Phi ôm lấy cha mẹ của mình rồi nghiêm túc nói câu gặp lại.
Mẹ Bùi nhìn theo bóng lưng của con gái, bà nói với chồng bằng cái giọng thương cảm: "Nó trưởng thành rồi, không cần chúng ta che chở nữa."
Bùi Sĩ Phương nắm chặt bàn tay của vợ: "Vậy thì chúng ta nên cao hứng mới phải."
Mẹ Bùi nhìn về phía chồng với ánh mắt có chút kỳ quái: "Đến cùng thì thái độ của ông đối bọn nhỏ là thái độ gì đây? Đồng ý rồi hả?"
Ba Bùi ý vị thâm trường: "Vẫn chưa đâu."
Sự thật chứng minh, Tề Tranh thật sự đã suy nghĩ nhiều. Cái chuyện quan trọng phải làm, theo như lời Bùi Thanh Phi đã nói kia, chẳng qua chỉ là mời Giang Sở ra ngoài, cùng nhau ăn bữa cơm trưa mà thôi.
Cùng nhau ăn cơm là chuyện hết sức bình thường. Cậu đã biết trước là Bùi Thanh Phi trở về Hãn Văn xử lý thủ tục rồi. Nhẩm tính thời gian thì thấy giờ là lúc cô ấy nên trở lại.
Nhưng khi đi vào cái nhà hàng đã được đặt trước thì lại chỉ thấy một mình Bùi Thanh Phi ngồi đó. Giang Sở không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Sau khi ngồi xuống, Giang Sở lại mọi nơi nhìn xem, lại còn thuận miệng hỏi: "Tề Chanh đâu rồi? Các cậu không tới cùng nhau hay sao?"
Bùi Thanh Phi rót ra hai ly nước chanh: "Cậu ấy không biết. Mình không nói cho cậu ấy biết."
Giang Sở dùng cả hai tay để ôm ngực, giọng đầy vẻ khoa trương: "Không phải là các cậu cãi nhau đấy chứ?"
Bùi Thanh Phi cười cười: "Cậu nên bớt cái kiểu này đi. Mình có một thứ muốn trả lại cho cậu đây."
Trả lại đồ vật?
Cả người Bùi Thanh Phi toát ra cái vẻ hết sức nghiêm túc, nhìn không giống nói như là đang nói giỡn. Nhưng mà mình cũng đâu có cái gì quan trọng để ở chỗ Bùi Thanh Phi chứ. Trái lo phải nghĩ, thật sự làm Giang Sở nghĩ mãi vẫn không ra.
"Thứ gì vậy?" Giang Sở hỏi.
Bùi Thanh Phi lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ, cô đưa tới trước mặt Giang Sở.
Giang Sở cầm vật đó lên, trên dưới trái phải nhìn một lượt. Thật sự là cậu không có ấn tượng gì, dù chỉ là một chút.
"Mở ra thì sẽ biết." Bùi Thanh Phi nói.
Giang Sở đem cái hộp mở ra. Ngay lập tức cậu trở nên ngây dại.
Trong hộp là một cái vòng tay, 925 thuần bạc*, kiểu dáng tinh tế, nhỏ xinh.
Đây là món quà năm đó cậu đã đưa cho Bùi Thanh Phi khi tỏ tình. Vì Bùi Thanh Phi không chịu nhận mà Giang Sở vô cùng mất mát, ra đến cổng trường liền tùy tay ném về phía bãi cỏ nào đó.
* 925 thuần bạc: Trang sức làm từ bạc tinh khiết, do nước Ý sản xuất.
"Cái này... cái này sao lại ở chỗ cậu như vậy đây?" Đến cả nói chuyện mà Giang Sở cũng nói không trôi chảy được.
"Mình đã nhặt được nó ở trước cổng trường." Bùi Thanh Phi nhún nhún vai.
"Mình... Là thế này... Lúc ấy mình đi..." Giang Sở không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Bùi Thanh Phi nở nụ cười rất dịu dàng. Trước kia kỳ thật cô rất ít khi cười, ngoại từ với Tề Chanh ra. Vậy mà hiện tại nhìn khóe môi cong lên thành một vòng cung nhàn nhạt này, chỉ trong nháy mắt đã gợi lên trong hồi ức của Giang Sở về năm đó. Đó là hình ảnh về một cô bé mới vào lớp 10 của ban bốn đang đứng thẳng trước cửa sổ đón gió.
Rồi cậu nghe thấy Bùi Thanh Phi nói với mình: "Giang Sở, tình cảm cậu đã dành cho mình năm đó, mình chỉ có thể cự tuyệt, bởi vì tình cảm của chúng ta không giống nhau. Tuy mình xem cậu như một người bạn thân, nhưng mình vẫn nghĩ, vào cái tuổi ấy mà dám lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình với một cô bé là điều thực trân quý. Cho nên nó không đáng bị xem như là cái thứ rác rưởi mà tùy ý vứt bỏ như vậy được. Mình cần phải giữ gìn thật tốt món quà này. Đó là cái cảm giác giống như là đang giúp người bạn thân nhất của mình giữ gìn thật cẩn thận món quà quý giá của tuổi hoa niên vậy."
Món quà tặng nằm trong chiếc hộp nhỏ khi nằm trong tay Giang Sở, không biết có phải là do thời gian hay không, mà giờ đây trọng lượng của nó, so với phía trước kia dường như nặng hơn rất nhiều.
Giang Sở không nói được một lời nào, còn Bùi Thanh Phi lại vừa mỉm cười vừa nói tiếp: "Hiện tại cậu ấy đã gặp được cô gái mình thích, là một tình yêu chân chính. Vậy nên mình nghĩ rằng rốt cuộc đã đến lúc mình nên đem món quà này trao lại cho cậu ấy. Mình muốn được cảm ơn cậu ấy, bởi vì cậu ấy đã không để cho mình mất đi tình bạn quý giá này. Vì cậu ấy đã luôn duy trì mối tình vốn không được mấy người ủng hộ của bọn mình, nên muốn cậu ấy có lại món quà đã được chọn lựa hết sức tỉ mỉ đưa cho cô gái đã được cậu ấy trao trái tim. Đó chính là kết quả viên mãn nhất, và mình sẽ vĩnh viễn chúc cậu ấy hạnh phúc."
Giang Sở nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Thanh Phi, đôi mắt cô ấy vừa to vừa sáng. Giang Sở khẽ mỉm cười, cậu đưa tay lên lau mặt, rồi nở một nụ cười vô cùng vui sướng.
"Nếu như mình mà là người có cảm tình phong phú như cái tên Tề Chanh kia thì chỉ sợ là mình đã bật khóc rồi cũng nên." Giang Sở nói.
Bùi Thanh Phi cười cười, đúng là như vậy. Chẳng sợ chỉ là nghe đến cái tên Tề Chanh thôi, cô cũng đã cảm thấy trong lòng vui sướng rồi.
Giang Sở đem cái nắp hộp đậy lại, cầm trở về rồi mới nói: "Mình sẽ nhận lại món quà này. Cảm ơn cậu, Thanh Phi. Thì ra cái cảm giác tâm tình của mình được người nào đó cẩn thận che chở như vậy, quả thực là rất không tồi. Nhưng mà, mình có một vấn đề."
Bùi Thanh Phi hỏi lại: "Là cái gì vậy?"
Giang Sở nói: "Nếu như mình vẫn mãi không gặp được cô gái của mình thì cậu sẽ phải làm sao bây giờ?"
Bùi Thanh Phi cười cười: "Nếu vậy thì cậu vẫn còn mình và Tề Chanh, hai người bạn thân."
Giang Sở cười ha ha: "Đúng vậy! Mình đã có được!"
Đúng lúc này Bùi Thanh Phi mở thực đơn ra: "Muốn ăn cái gì?"
Hai người vui vẻ gọi món ăn, vui vẻ dùng cơm, cùng nhau nói nói cười cười. Đề tài đương nhiên không ngoài câu chuyện về người bạn gái của mình rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Sở nói với một người nào đó về chuyện tình cảm của mình và Tô Nhã.
"Kỳ thật mình đã gặp Tô Nhã trước đó vài lần rồi. Lần đầu tiên là khi mình giúp Tề Chanh chuyển vào ký túc xá. Tô Nhã đang cầm trên tay một cái dây cột tóc rồi cột tóc lên, là một cô nương đang tự mình nhanh nhẹn thu thập giường đệm. Lúc đó mình muốn giúp cô ấy một chút, nhưng cô ấy đã nói với mình thế này: cảm ơn, không cần! Sau đó cô ấy tự mình đem cái chăn ném phịch một cái lên trên giường."
"Ấn tượng ban đầu của mình đối với Tô Nhã là chẳng thấy cô ấy xinh đẹp ở chỗ nào. Bởi vì lần đầu tiên hai đứa bọn mình chạm mặt thật sự là... Chỉ là như vậy. Sau này Tề Chanh bị đưa ra nước ngoài, mình tìm cách liên lạc mà không được. Lúc đó mình đã nghĩ nên tìm đến những người đã ở chung ký túc xá với cậu ấy hỏi cụ thể tình huống xem sao. Ngoài miệng thì Tô Nhã tỏ ra rất khắc nghiệt, nhưng cô ấy lại làm bạn với mình suốt một buổi chiều. Cô ấy đã tìm rất nhiều chuyện để nói với mình, chính là hy vọng mình không cần phải lo lắng quá nhiều. Khi mình đưa cô ấy đến dưới ký túc xá, đang đi phía trước, đột nhiên cô ấy xoay người lại rồi gọi tên của mình. Mình nhớ rất rõ là, hôm đó cô ấy mặc trên người một chiếc váy đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, vô cùng xinh đẹp. Lúc ấy, chỉ trong một cái nháy mắt mình đã biết, mình thích cô ấy. Rất thích!"
"Cậu đã tỏ tình với cô ấy?" Bùi Thanh Phi chống cằm lắng nghe Giang Sở kể về những rung động của tuổi thanh xuân.
Thật hiếm khi thấy Giang Sở lộ ra cái vẻ xấu hổ như vậy: "Không phải! Mình có chút nhát gan. Vẫn luôn tìm thời cơ thích hợp để xác định cảm nhận của cô ấy."
Bùi Thanh Phi gật gật đầu rồi như chợt nhớ ra điều gì: "A! Thế còn cái ảnh chụp lại bóng lưng kia?"
Giang Sở hối hận thôi rồi: "Cái tên loa phóng thanh Tề Chanh này!"
"Hì hì hì..." Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Cậu ấy là cái người không giữ được mồm mép."
"Khi Tề Chanh nhờ mình hỗ trợ trong việc tìm phòng ở." Nói đến đây, Giang Sở liếc mắt nhìn Bùi Thanh Phi một cái: "Cậu ấy đều lấy điểm xuất phát từ cậu để mà suy xét xem thuận lợi hay khó khăn là gì."
"Ừ, bởi vì cậu ấy yêu mình mà." Bùi Thanh Phi nói.
Giang Sở đưa tay che mặt, đúng là không phải người một nhà thì không tiến vào cùng một cửa mà. Không biết từ khi nào mà Bùi Thanh Phi cũng lại không rụt rè như vậy đây?
Bùi Thanh Phi sợ Giang Sở chạy lạc đề, nên vội vàng kéo người này trở về quỹ đạo, bảo cậu kể tiếp.
"Vậy cậu đã làm thế nào mới lừa được Tô Nhã thế?" Nhìn đôi tay của Bùi Thanh Phi chống cằm như vậy, vô cùng đáng yêu.
"Cái gì mà bảo là lừa? Rất khó nghe!" Giang Sở gõ gõ lên mặt bàn làm phát ra những tiếng vang "cốc cốc cốc": "Lúc đó cô ấy vừa xin thôi việc xong, nói nhàn thì không nhàn, mà nói vội cũng không vội. Cô ấy sợ mình là con trai, sẽ chọn nơi không phù hợp với sở thích của con gái, cho nên mới đi cùng với mình. Kỳ thật chính Tô Nhã mới là người đã chọn Minh Nguyệt. Cô ấy là một người rất tinh tế, cũng rất có ý tưởng, mọi mặt đều được cô ấy suy xét hết sức chu đáo."
"Mình muốn được nghe câu chuyện về bức ảnh kia." Bùi Thanh Phi nhấc một tay.
Giọng của Giang Sở trở nên nhỏ nhẹ hẳn, cậu thẹn thùng nói: "Lúc ấy phải đi qua đường, mình sợ có xe, cho nên mới dắt tay cô ấy, sau đó thì giữ luôn trong tay, không buông ra nữa. Hơn nữa cũng không phải do mình chụp lén nha, cô ấy biết rồi."
"À ha ~" Như thể rất hài lòng vì nghe được một bí mật nhỏ, đôi mắt Bùi Thanh Phi cười đến cong cong, giống như một con mèo con vậy.
Giang Sở nói tiếp: "Mình chụp lén cô ấy xong, đang nghĩ làm thế nào thổ lộ bây giờ, kết quả lại bị cô ấy giành trước."
Bùi Thanh Phi có chút bất ngờ. Cô là người không thực hiểu biết về Tô Nhã, lâu nay cô vẫn cho rằng một cô gái xinh đẹp ngay từ nhỏ đã được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên như cô ấy, hẳn sẽ khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Vậy mà không thể ngờ được Tô Nhã lại là người đi trước trong việc làm rõ phần cảm tình này.
"Vào cái buổi tối mình và chủ nhà thương lượng xong chuyện giá cả, Tô Nhã đã hỏi mình thế này: mình, cậu lại còn có Tề Chanh nữa tốt với nhau đến như vậy, lỡ bạn gái tương lai để ý thì phải làm sao bây giờ?"
Kỳ thật đây là vấn đề rất thực tế. Ngay chính bản thân Bùi Thanh Phi, chỉ vì thời gian cùng khoảng cách mà khi thấy Jenny xưng hô thân mật quá mức với Tề Chanh mà không khỏi bất an trong lòng. Huống chi Giang Sở và các cô lại còn làm bạn với nhau đã rất nhiều năm như vậy. Có đôi khi cậu giống như một người anh trai, nơi chốn vì các cô mà phải ra mặt, nhưng có đôi khi cậu lại giống như một cậu em trai luôn thích tìm đến các cô để có niềm vui.
"Vậy cậu đã trả lời như thế nào?" Bùi Thanh Phi cười không nổi, lúc này trông cô nghiêm túc vô cùng.
Giang Sở nhìn vào đôi mắt của Bùi Thanh Phi: "Mình đã trả lời cô ấy là, mình có thể xử lý tốt."
"Vậy còn Tô Nhã thì nói như thế nào? Cô ấy... cô ấy thật sự sẽ để ý hay sao?" Bùi Thanh Phi không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Nhớ đến câu trả lời của Tô Nhã, Giang Sở bật thành tiếng cười:
"Tô Nhã nói là cô ấy lại còn có biện pháp tốt hơn nữa, hỏi mình có muốn áp dụng hay không."
"Đó là biện pháp gì?" Bùi Thanh Phi rất tò mò.
"Mình cũng đã hỏi như vậy đấy. Mình đã hỏi cô ấy đó là biện pháp gì?" Vẻ mặt Giang Sở rất dịu dàng. Bùi Thanh Phi đã biết cậu từ bao năm nay, vậy mà chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu: "Tô Nhã cô ấy nói với mình thế này: biện pháp đó chính là, tìm một cô gái không thấy ngại chuyện này là được, cậu cảm thấy mình thế nào?"
Bữa đó là vào ban đêm, Giang Sở đưa Tô Nhã trở lại chỗ ở của Điền Tiểu Điềm. Trên đường đi cậu cứ suy nghĩ về cái lần dắt tay giữ ban ngày kia. Cậu thầm nghĩ Tô Nhã đã không ném tay mình đi, vậy điều đó có phải cô ấy cũng đã thích mình một chút rồi hay không.
Gió đêm dịu dàng, trăng và sao cùng treo ở trên cao.
Đèn đường tỏa ra từng quầng sáng mờ nhạt, Tô Nhã nghiêng đầu sang, rồi vừa cười vừa hỏi cậu.
"Cậu cảm thấy mình thế nào?"
Lần đầu tiên trong đời Giang Sở ôm một cô gái vào lòng mình, cũng là lần đầu tiên, có một nụ hôn ngọt ngào dừng lại ở trên môi cậu.
Lúc đó cậu đã nhận hết sức rõ ràng nhịp đập của trái tim mình: bùm! Bùm! Đó là thanh âm của sự rung động trong trái tim.
Chỉ trong một tích tắc ấy, Giang Sở đã vô cùng tin tưởng, cậu thích Tô Nhã, yêu cô ấy. Cậu muốn dành cả đời mình dụng tâm chăm sóc cô ấy.