Đến cùng, mẹ Tề đã nói với Tề Hồng điều gì đó, chỉ sợ là vĩnh viễn trở thành bí mật nhỏ của hai người rồi.
Bình thường thì cái miệng của Tề Hồng chẳng khác gì cái loa, vậy mà mặc kệ Tề Tranh dùng đủ mọi cách cậu vẫn không hé ra, dù chỉ nửa lời.
"Thôi bỏ đi! Tôn trọng hai mẹ con các người vậy!" Vào cái ngày Tề Tranh chấp nhận buông tha ấy, cô đã dùng đến một góc bốn lăm độ để nhìn lên bầu trời.
Mặc dù trong lời nói ấy có chút chua, thế nhưng trong lòng Tề Tranh lại thấy ngọt ngào. Bởi vì cô đã nhìn ra được, ban đầu ước nguyện của Tề Hồng có hơi chút tùy ý, nhưng dần dần trong lòng đứa nhỏ này đã có sự cân nhắc.
Mùa hè này, xem như Tề Tranh đã đạt được tâm nguyện của mình, mỗi ngày đều cùng Bùi Thanh Phi dính cùng một chỗ.
Bởi vì, ba Bùi phải đi nơi khác tham gia các chương trình nghiên cứu và hội thảo của trường, cả mùa hè đều không có mặt tại Lăng Giang.
Nếu nói có chỗ nào chưa hoàn mỹ thì đại khái chính là, có thêm cái đứa con ghẻ chồng trước là Tề Hồng này.
Chỉ một việc hết sức nhàm chán là hai cô gái cùng nhau dạo phố mà thôi, ấy vậy mà Tề Hồng cũng không cho phép mình vắng mặt. Điều này đúng thật là... Không có ai như nó cả.
Bởi vì Tề Hồng ở lại quê nhà học tập, cho nên trong nhà không hề có bầu không khí bi thương, dù chỉ là một chút. Ngày nhập học sắp đến rồi, vậy mà hành lý cũng chưa thèm chuẩn bị đây.
Phải nhớ rằng, cách đây một năm về trước, thời điểm Tề Tranh ra đi lại không phải là như vậy. Ngày đó mẹ Tề đã tất bật chuẩn bị hết thảy mọi thứ. Nếu không phải vì cuối cùng hai vợ chồng không đi được thì hẳn là bọn họ đã chuyển đi cả một ngọn núi rồi.
Người khác không vội, nhưng Tề Hồng lại gấp a. Khi cậu bóng nói gió nhắc nhở một chút thì mẹ Tề lại rất là thờ ơ mà trả lời: "Gấp cái gì mà gấp! Chờ đến ngày khai giảng liền dọn đồ của con từ trong nhà chuyển đi qua mà dùng còn không được hay sao?"
Tề Hồng tức giận đến nỗi cái mũi như lệch sang một bên: "Đến lúc con trở về thì lấy cái gì mà ngủ hả?"
"À ha! Nói vậy cũng đúng!" Mẹ Tề giật mình: "Vì trong nhà không còn chăn nệm của con, vậy thì sau khi cơm nước xong xuôi con trở về trường học là được chứ gì. Cũng đâu cần ở nhà qua đêm nữa. Đỡ cho mẹ phải mỗi ngày nhìn đến mày mà tức thêm."
Đúng là nhặt được mà thôi a! Tề Hồng thầm nghĩ. Nhất định mình chỉ là đứa trẻ nhặt được mà thôi! Người mẹ không nỡ để cho mình rời xa ngày trước hẳn chỉ là ảo giác của mình a!
Tề Hồng dừng lại trong phòng khách đưa mắt quét một vòng. Cuối cùng rồi cậu cũng miễn cưỡng bắt gặp được vẻ mặt có chút thương cảm của bà chị nhà mình.
Tề Hồng hết sức vui mừng đi qua bên đó: "Chị cũng đừng quá khổ sở."
Tề Tranh đang hết sức không có tinh thần. Cô miễn cưỡng gật gật đầu: "Cũng đúng! Dù sao chờ đến kỳ nghỉ ngày 1/10 chị cũng sẽ đi thành phố S thăm cậu ấy."
Hả?
Thành phố S?
Em đây thi vào đại học y khoa Lăng Giang kia mà!
Tề Hồng ngổn ngang trong gió mất một lúc, đến khi cậu tỉnh táo trở lại mới nhận ra, điều khiến Tề Tranh khổ sở không phải vì cậu vào đại học, mà người này khổ sở là vì lại phải cùng Bùi Thanh Phi nói lời tạm biệt.
Đúng là nhặt được mà! Tề Hồng cảm thấy, khả năng mình không phải họ Tề, đại khái là họ Thảm a. Thảm đến vô cùng thảm!
Lần này Bùi Thanh Phi lại là người đi trước. Tề Tranh, Tề Hồng còn có thêm cả Giang Sở cùng đến tiễn đưa cô ra sân bay.
Không có người lớn đi cùng, vậy nên chỉ có một đám tiểu đồng bạn thân mật, thắm thiết cùng nhau từ biệt.
Lúc gần đi qua cửa an ninh, Bùi Thanh Phi hướng về phía Tề Tranh vẫy vẫy tay: "Chờ mình nhé!"
Tề Tranh dùng sức gật đầu: "Ừ! Cậu cũng hãy chờ mình đấy nhé!"
Tề Hồng ngơ ngác. Cậu thực lòng không hiểu: "Cái gì mà "chờ mình" hả?"
Giang Sở ý vị thâm trường: "Ý của bọn họ là không cần phải nói cái câu gặp lại ấy mà."
Giang Sở hơi xúc động khi nhìn hai cô gái tạm biệt nhau như vậy. Cũng không biết chuyện bắt đầu từ lúc nào, hai người Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đã không còn nói với nhau cái câu gặp lại kia nữa. Thay vào đó là một câu nói khác.
Chờ mình! Cậu hãy chờ mình nhé!
Năm thứ hai đại học. Lại là vùi đầu khổ ải trải qua một học kỳ nữa.
Đúng cái lúc Tề Tranh xắn lên ống tay áo đang chuẩn bị quyết tâm cố gắng phấn đấu chứ đâu, lại bắt gặp Tề Hồng gọi điện thoại tới tố khổ. Hết lần này tới lần khác.
Học kiến trúc cực khổ a, mà học lâm sàng cũng khổ không kém. Hiện tại mới là năm thứ nhất, vậy mà Tề Hồng đã có cảm giác như mình muốn chịu không nổi nữa rồi. Nghĩ đến mình sẽ còn phải trải qua năm năm cuộc sống như vậy, lập tức trong lòng cậu như thể trời đang nắng lại bị mây đen giăng đầy.
Lúc này Tề Tranh đang dùng cad làm tiết diện cho cái mô hình kiến trúc, cameras bật sẵn ở một bên, phía bên kia của cameras chính là Bùi Thanh Phi đang ở phía xa xôi là thành phố S. Cùng lúc làm đến ba việc, mà lực chú ý lại cơ bản đều dành cho hai thứ kia trước, cho nên đối với Tề Hồng ở phía bên kia điện thoại cô không khỏi có chút qua loa.
Đúng vậy đấy! Hả? Ừ. Cũng không hẳn...
Cho dù Tề Hồng coi như là cái kẻ ngốc thì cũng không thể không nhận ra. Lòng đầy căm phẫn cậu gắt giọng: "Đến cùng là chị có đang nghe hay không vậy hả?"
"Đang nghe! Chị vẫn đang nghe mà!" Vừa nói Tề Tranh vừa gửi cho Bùi Thanh Phi một chuỗi dòng chữ.
[Liệu có phải thời kỳ trưởng thành của Tề Hồng cũng trùng với thời mãn kinh hay không đây? Tại sao nó lại hay tức tối thế nhỉ?]
Bùi Thanh Phi thấy người này đúng là lá mặt lá trái, một mặt thì làm ra vẻ bà chị rất tâm lý, mặt kia lại là trộm mắng cậu em đến là sảng khoái, nên không nhịn được mà bật cười.
Kỳ thật Tề Hồng nói nhiều như vậy, đơn giản là vì cậu cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Kết quả là, Tề Tranh lại giới thiệu một chút cuộc sống hằng ngày của sinh viên khoa kiến trúc của mình cho Tề Hồng, phía bên kia điện thoại đột nhiên không thấy lên tiếng nữa.
"Kiến trúc cùng lâm sàng tay nắm tay đi. Ai mà nghỉ ngơi trước thì người đó là con cún." Tề Tranh không chút nghiêm túc nào mà nói đùa với Tề Hồng.
"Ai thèm tay nắm tay với chị chứ!" Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại.
Việc xảy ra có chút bất ngờ.
Nhất thời Tề Tranh không kịp phản ứng. Sau khi lại một lần nữa khôi phục trò chuyện cùng Bùi Thanh Phi, Tề Tranh nói với vẻ nghi ngờ: "Nó là đang tức giận hay là buồn bực vậy?"
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Đại khái nó cho là mình có chút không hiểu chuyện mà thôi."
Ấy vậy mà Bùi Thanh Phi lại đoán trúng! Tề Hồng nghe xong lịch học của bà chị nhà mình rồi thì có cảm giác việc mình oán giận với người này như vậy, thật sự là có chút mất mặt.
Bùi Thanh Phi lại phải giúp Tề Tranh giải thích một chút khả năng cảm nhận của Tề Hồng hẳn là như thế, như thế. Tề Tranh bán tín bán nghi: "Không thể nào có chuyện như vậy được! Nó là một thằng con trai đó nha, sao lại có thể nghĩ nhiều như vậy chứ."
Có lẽ nên nói là chị em nhà họ Tề khả năng là đầu thai sai chỗ rồi. Một người thì thần kinh so với eo lại còn thô hơn nhiều, người còn lại lại tinh tế, tỉ mỉ đến không tưởng tượng được.
"Nếu không thì mình lại gọi điện thoại cho nó một lần nữa?" Tề Tranh hỏi lại.
"Làm đi! Làm đi! Chờ cậu vào ngày mai." Bùi Thanh Phi sảng khoái gật đầu. Trước khi kết thúc còn không quên gửi cho Tề Tranh một cái hôn gió chúc ngủ ngon.
Sự thật đã chứng minh: còn có thời gian để oán giận, chứng tỏ Tề Hồng vẫn chưa đủ bận bịu.
Sau khi tựu trường được một thời gian rồi, cường độ thật sự mới ập đến. Lúc này Tề Hồng đã không còn thời gian để mà gọi điện thoại cho Tề Tranh nữa. Thậm chí cậu còn không có cả thời gian để nghe điện thoại của Tề Tranh. Không có thời gian hẹn bạn bè cùng ăn cơm, tụ hội, cũng không có cả thời gian để chơi bóng.
Trong dịp nghỉ nhân ngày 1/10, Tề Tranh lại một lần nữa tới thành phố S. Lần này cô không dám lặp lại cái việc bỗng nhiên tập kích như trước đó nữa, mà là trước đó cô thậtcẩn thận gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi, được người ta đồng ý rồi mới đến.
Nếu đem so với hai kẻ hèn sinh viên một nghèo hai trắng tay của năm thứ nhất đại học kia, thì lần này cả Tề Tranh lẫn Bùi Thanh Phi, hai người đều đã có chút tiền tích góp của riêng mình. Mỗi lần nhận được học bổng Tề Tranh sẽ lập tức thông báo cho Bùi Thanh Phi biết ngay, nhưng Bùi Thanh Phi thì ngược lại. Có bao nhiêu tiền vụn vặt, lẻ tẻ thu được từ nhuận bút, cô cũng chưa từng có lần nào nhắc đến.
Nhưng Tề Tranh lại không một chút quan tâm. Cô chỉ hận không thể cầm tất cả số tiền mình tích góp được đều gửi hết cho Bùi Thanh Phi ở nơi đó. Nếu muốn nói cho oai thì là: tiền là của cậu, mà người cũng là của cậu.
Chỉ là Bùi Thanh Phi lại kiên quyết không nhận, vì chuyện này mà Tề Tranh đã buồn bực mất một thời gian dài.
Bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt người yêu, đây là việc làm Tề Tranh vẫn cho là hết sức lãng mạn, nhưng rõ ràng là Bùi Thanh Phi lại không thích như vậy. Cô không thích thì không làm là được rồi, nhưng một người vẫn tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn như Tề Tranh thì đâu có thể để cho cún nó tha đi dễ dàng như vậy được đây?
Vì vậy mà, cái lúc Bùi Thanh Phi vừa đến sân bay đón người này cô lập tức nhìn thấy một người cầm một tờ báo trong tay, khua chân múa tay thập phần khoa trương chạy vọt tới trước mặt mình kêu lớn: "Cô có phải là sinh viên Bùi Thanh Phi không? Có phải cô là người đã viết bài báo này không vậy? Làm sao cô lại có thể viết hay đến như vậy được đây? Lại còn bài này, bài này, bài này nữa. Tôi rất thích cô đó nha. Cô có thể ký tên cho tôi được không?"
Thành phố S là cái nơi có lượng người hết sức đông đúc, trong sân bay nghìn nghịt người đến người đi này hầu hết đều là người đi đường. Bùi Thanh Phi không chờ cho Tề Tranh xáp lại gần đã lập tức xoay người rời đi, dùng động tác để nói với người xung quanh rằng: tôi không biết người này.
Tề Tranh cười cười, cô xông lại ôm chặt lấy người này. Đương nhiên là cô đã hiểu ra ý của Bùi Thanh Phi, nhưng sao cô lại có thể thả cô ấy rời đi một cách đơn giản như vậy được đây.
Chuyện các cô gái trẻ cãi nhau ầm ĩ vốn là chuyện bình thường nhất trên đời này, mọi người cũng chỉ xem đây là trò vui đùa giữa bạn bè với nhau mà thôi. Vậy nên sau khi cùng chuyển ánh mắt liếc nhìn hai người ồn ào xong, mọi người lại ai đi đường nấy.
Chỉ sau khi đến khách sạn rồi Bùi Thanh Phi mới phát hiện ra, Tề Tranh không phải chỉ đơn thuần vui đùa, mà người này đã thật sự đã chuẩn bị sẵn cho mình một màn kinh hỉ nhỏ. Người này vậy mà đã lục tìm ra được những bài báo viết, báo mạng đã đăng của mình. Tuy rằng không phải là toàn bộ, nhưng chừng đó cũng đã đủ để thấy được tâm ý của cậu ấy.
Những bài được đăng trên báo viết được Tề Tranh in lại trên giấy giấy A4, lớn nhỏ đều có, còn những bài được đăng trên mạng internet thì được cậu ấy cho in màu. Tất cả những tư liệu này đều được cậu ấy sửa sang lại rồi đóng thành một quyển sách. Nhìn vào mới nhận thấy thì ra mình đã viết được nhiều như vậy rồi a...
Bùi Thanh Phi cầm trên tay những tài liệu kia, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Tề Tranh thật đúng là cái người nếu không làm ra kinh hỉ thì nhất định sẽ không thấy thoải mái. Cô luôn là người sẽ làm ra một ít mánh khóe, làm cho tình cảm vốn đã thâm căn cố đế của mình lại càng thêm đông lực cắm rễ xuống đáy lòng.
Chỉ là cái tên gia hỏa này lại thường hay có những câu đùa giỡn mà một khi nói ra sẽ làm cho chút yêu thương, nhung nhớ cùng những suy nghĩ sâu xa kia trong Bùi Thanh Phi lập tức tỉnh táo lại.
"Nào! Nào! Nào! Ký tên! Ký tên đi! Mình là fan cuồng của cậu đó nha!"
A a!!!...
Có mà fan cuồng cái đầu cậu ấy!
Lần này tới đây, Tề Tranh không dừng chân lại tại thành phố S quá lâu. Ngày nghỉ Quốc khánh dài đến bảy ngày, sau khi trừ ngược trừ xuôi cả rồi, cô chỉ còn có được ba ngày. Bởi vì tiên sinh Trương Thế Tể muốn dẫn đám sinh viên của mình đi ra ngoài giao lưu. Vốn là không có liên quan gì đến khoa nghiên cứu sinh, nhưng rồi trong danh sách cuối cùng vẫn có thêm cái tên Bùi Thanh Phi. Xem như đây là lời tán thưởng của ông đối với những cố gắng của Bùi Thanh Phi trong thời gian qua.
Bùi Thanh Phi cảm thấy cực kỳ có lỗi, chuyện này xảy ra cũng quá bất ngờ, cô cũng chỉ mới tình cờ biết được cách đây không lâu. Nếu cô mà biết được sớm hơn một chút thì nhất định cô sẽ không để cho Tề Tranh phải lãng phí chuyến đi này như vậy.
Nhưng Tề Tranh lại xoa xoa cái đầu của Bùi Thanh Phi, cô ôm người này vào trong ngực: "Đồ ngốc! Đây là chuyện tốt mà! Hẳn là cậu đã vô cùng cao hứng rồi đi. Mình sẽ chờ cậu trở lại."
"Chờ cậu" là câu được Tề Tranh bắt đầu trước. Kể từ sau khi hai người xác định quan hệ, người này đã trở nên cố chấp khi không thể nói với mình câu "gặp lại".
Bùi Thanh Phi nằm ở trên giường, được Tề Tranh dùng cả thân mình lẫn chăn khóa lại trong ngực. Cô lắng nghe từng tiếng Tề Tranh nói ra, mình chờ cậu, mà có cảm giác như trái tim cũng bình yên giống hệt như màn đêm trước mắt này.
Bởi vì Tề Tranh phải giữa đường trở về, cho nên khi cô trở lại thì phòng 304 đã thành trống rỗng. Tô Nhã, Phạm Vi, Điền Tiểu Điềm nhân dịp có kỳ nghỉ dài ngày nên đã kết bạn cùng nhau ra ngoài đi du lịch. Không có những người bạn này ở bên Tề Tranh lập tức cảm thấy có chút cô đơn, lạnh lẽo.
Cô gọi điện thoại cho Tề Hồng. Thì ra gia hỏa này đang ở nhà ăn cơm chứ đâu. Sau khi đã cùng ba mẹ hỏi han, nói chuyện phiếm dăm ba câu, trước khi cúp điện thoại, Tề Hồng còn cố ý phát trực tiếp cảnh mấy mâm cơm cùng với vẻ mặt hết sức khoe khoang. Quả thực là làm cho người ta lại càng thêm chán nản mà.
Còn cậu bạn thân Giang Sở...
Ừ thì...
Nghe nói là sau khi bị các cô bé năm nhất thay phiên nhau tỏ tình, cậu đã bị dọa sợ đến nỗi suốt ngày ru rú ở trong ký túc xá, không dám cả bước chân ra ngoài.
Trong điện thoại, sau khi nghe xong, Tề Tranh cười đến ngửa tới ngửa lui: "Cái ngày còn học cấp ba cậu cũng không phải chưa từng có trải qua nha. Trên bàn học lúc nào cũng bày đầy thư tỏ tình, chậc chậc, vậy mà bây giờ lại sợ hãi?"
Giang Sở một lời khó nói hết: "Bà đây là chưa biết đến sự nhiệt tình của con gái Hàng không đó thôi. Bọn họ đều là những người nghiên cứu tên lửa đẩy cả đấy! Không cẩn thận là sẽ bị thổi bay lên trời. Bà có tin hay không thì tùy, nhưng tui chống đỡ không nổi. Thực sự là chống đỡ không nổi!"
Nhờ cái hồng phúc này của Giang Sở mà sau khi nghe xong tình hình của cậu trong thời gian gần đây, tâm tình của Tề Tranh lập tức lại trở nên sáng sủa. Cô đem ra tập bài viết do Bùi Thanh Phi đưa cho mình để trước mặt rồi bắt đầu nghiêm túc, chăm chỉ phác họa bản vẽ.
Các bài tập được giao Tề Tranh đã hoàn thành từ trước kỳ nghỉ lễ quốc khánh, vậy nên vào giờ phút này cô làm mà chẳng có mục đích, vẽ theo kiểu trời ơi đất hỡi, toàn bằng trí tưởng tượng.
Cô đã từng tự hứa sẽ xây dựng ra một căn nhà hoàn toàn thuộc về riêng các cô mà thôi. Tuy rằng không biết ý tưởng này bao giờ mới có thể thực hiện được, nhưng mà cô thấy mình vẫn nên chuẩn bị trước thì vẫn tốt hơn. Đời người cũng chỉ có cơ hội trong mấy mươi năm, chỉ cần cô làm đã tốt rồi lại làm tốt hơn. Một khi cơ hội đến, cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua.