Mục lục
Truyện Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó, Tề Tranh cùng Điền Tiểu Điềm đầu đối đầu, ai nấy đều quấn kín trong chăn thì thầm nói chuyện với nhau.

Tề Tranh hỏi Điền Tiểu Điềm: nếu như quan hệ giữa mình và Bùi Thanh Phi không tính là bình thường, không phải là tình cảm hữu nghị như thường thấy, vậy thì các cô đang là loại tình cảm gì?

Bây giờ thì Điền Tiểu Điềm bị hỏi đến nơi rồi, cô không biết mình nên trả lời như thế nào mới tốt.

Bất quá cũng may là Tề Tranh tựa hồ cũng không cần đến đáp án của cô. Người này nằm chìm trong đêm tối ngơ ngác nhìn lên trần nhà: "Hai ngày trước mình có gọi điện thoại cho cậu ấy. Mình đã hỏi cậu ấy là chúng ta có thể cả đời làm bạn thân của nhau hay không?"

Điền Tiểu Điềm thở dài, cô hỏi lại: "Vậy Tiểu thanh mai của cậu nói như thế nào?"

Tề Tranh nói mà như lẩm bẩm: "Cậu ấy nói với mình là thật xin lỗi, cậu ấy không có cách nào cả đời này lại chỉ cùng với mình làm bạn thân mà thôi."

Đáp án đã rõ ràng! Người ấy vậy mà đã qua bước ra một bước kia!

Điền Tiểu Điềm nói: "Vậy cậu thì sao?"

Tề Tranh vùi mặt ở trong chăn: "Mình không biết. Mình nghĩ rằng mình cần có thêm một chút thời gian nữa để cẩn thận suy nghĩ một chút."

Rất tiếc là, Tề Tranh cần có thêm thời gian, thế nhưng Bùi Thanh Phi lại hoàn toàn không cho cô được như ý.

Vài ngày sau, vào một ngày cuối tuần, Tề Tranh nhận được cuộc gọi điện thoại tới từ Bùi Thanh Phi.

Những ngày này các cô vẫn giữ liên hệ với nhau, chỉ là từ một ngày có đến năm, sáu cú điện thoại, giờ lại ngắn gọn thành một ngày chỉ có hai câu: sáng sớm tốt lành cùng ngủ ngon.

Có lẽ là do sự xa lánh cùng lãnh đạm của mình rút cuộc đã đột phá giới hạn cuối cùng của Bùi Thanh Phi chăng? Tề Tranh nhận cuộc điện thoại, trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn lửa giận của người ta.

Kết quả trong điện thoại lại truyền đến cái giọng nói hết sức bình tĩnh: "Tề Tranh, mình đang ở dưới ký túc xá của cậu. Nếu như cậu thấy tiện thì chúng ta gặp nhau đi."


Vào giờ giờ phút này Tề Tranh đang ở trong ký túc xá làm xác chết. Từ khi trở về từ thành phố S, cô đã không có tâm tình đi ra ngoài.

Cuống quít từ trên giường đứng lên, Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí một khom lưng đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem sao.

Đập vào mắt cô là, trên thảm cỏ phẳng mịn ở bên dưới lầu của ký túc xá thật sự có một thân hình quen thuộc đứng đấy từ bao giờ. Cậu ấy mặc trên người có chút phong phanh. Có lẽ là do đã quen với mùa đông ở phương nam, người này chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu xám nhạt. Cứ mặc như thế này mà đến thành phố B thì làm sao chịu được đây? Rất dễ bị cảm mạo a. Tề Tranh cuống quít cầm cái áo khoác dày cộp của mình, chuẩn bị lao ra khỏi cửa.

Nhưng rồi, khi bàn tay Tề Tranh chạm lên tay nắm cánh cửa, rốt cục thì cô dừng lại.

Tại sao Bùi Thanh Phi lại đến đây, Tề Tranh đã quá rõ ràng.

Cậu ấy đến là vì muốn có câu trả lời. Cậu ấy đến là để xuyên phá tầng cửa sổ kia. Một khi mình bước chân xuống đó rồi thì sẽ không thể coi như cái gì cũng chưa có phát sinh được.

Nhưng mà... mình vẫn còn chưa nghĩ xong a!

Mình thật muốn nói với Bùi Thanh Phi rằng, hy vọng cậu hãy một lần nữa dành cho mình một chút thời gian. Có rất nhiều chuyện mình muốn được suy nghĩ thêm một chút nữa.

"Mình... mình không ở trong ký túc xá, có phải cậu đã tìm nhầm chỗ rồi hay không? Nếu không thì để mình bảo Giang Sở tới đón cậu nha." Tề Tranh cũng không biết là mình đang nói cái gì thế này.

"Phòng 304, tòa nhà thứ hai của Bắc Uyển, mình đã tìm nhầm hay sao?" Bùi Thanh Phi đọc vanh vách số phòng cùng vị trí tòa nhà.

Tề Tranh nhất thời nghẹn lời.

Ngay sao đó Bùi Thanh Phi lại nói tiếp: "Tề Tranh, cậu cũng đã từng nói, để biết được những thứ này kỳ thật cũng không quá khó."

Cười nhiều hơn một chút, hỏi nhiều hơn một chút, dựa vào câu chuyện Tề Tranh vừa mới làm một cuộc đại náo ở Hãn Văn rồi trở nên nổi tiếng trên diễn đàn Thanh Bắc. Muốn biết người này ở chỗ nào, thật sự không phải là một việc quá khó.

"Nếu như cậu đang bận, vậy thì mình sẽ đứng ở chỗ này chờ cậu trở về." Giọng nói của Bùi Thanh Phi kiên định một cách lạ thường.

Tề Tranh nhìn cái thân hình quen thuộc kia ở dưới lầu, còn bên tai vọng ra tiếng tín hiệu từ chiếc điện thoại truyền đến báo đang bận.

Bùi Thanh Phi đứng ở dưới lầu, Tề Tranh đứng ở trên lầu.

Trực giác nói cho Bùi Thanh Phi biết Tề Tranh đang ở ngay căn phòng trên kia, thế nhưng cô lại không thể chắc chắn là đến cùng mình có thể chờ được đến lúc người kia đến với mình hay không.

Được một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Bùi Thanh Phi vang lên. Lòng tràn đầy hy vọng khi nhìn đến, kết quả cái cô thấy được hóa ra lại là cuộc gọi của Giang Sở.

Bùi Thanh Phi vừa bất đắc dĩ cười cười vừa tiếp nhận cuộc gọi.

"Cậu đã đến thành phố B rồi sao?" Giang Sở hỏi.

"Đúng vậy đấy!" Bùi Thanh Phi trở về: "Đây là cậu đang giúp Tề Tranh làm thuyết khách đấy hả?"

"Đương nhiên là không phải! Tui đã cự tuyệt bà ấy rồi!" Giang Sở nói.

Bùi Thanh Phi cúp điện thoại. Thì ra trong khi cô vẫn cố chấp chờ ở dưới lầu, Tề Tranh đã gọi điện thoại cho Giang Sở, cầu xin người này giúp đỡ.

"Làm gì vậy hả? Đang phải lên lớp đây!" Giang Sở hạ giọng làm ra vẻ đang lén lút nghe.

Đã là cuối tuần, học cái gì mà học? Hơn nữa, bảo là đang lên lớp vậy sao cậu còn nghe được điện thoại? Tề Tranh thật chỉ muốn cho người này một cái lườm mắt, nhưng mà hiện tại vì đang có việc cầu người ta nên cô đành phải hạ giọng xuống: "Giang Sở này, tui có việc nhờ ông. Ông hãy tới đây đưa Thanh Phi đi với. Cậu ấy chỉ mặc mỗi một cái áo khoác ngoài mà tới đây. Ở thành phố B này ăn mặc như vậy thì không thể ra ngoài được. Ông hãy đem tới cho cậu ấy một bộ y phục, dẫn cậu ấy đi ăn một chút gì đó."

Tề Tranh một phen sắp xếp, căn bản không cho Giang Sở thời gian để phản ứng.

"Thanh Phi đến Thanh Bắc tìm bà? Vì cái gì vậy hả?" Giang Sở nghi hoặc.

"Ông đừng có mà xía vào! Tóm lại, ông nhanh nhanh lên, tới ngay bây giờ đi!" Tề Tranh nói.

Giang Sở học cùng Tề Tranh cùng trường, cùng lớp suốt ba năm. Là bạn bè thân thiết như vậy, nếu Tề Tranh có cái gì khác thường, dù chỉ là nghe qua giọng nói, Giang Sở cũng sẽ như nhìn thấy tận mắt.

Bất quá dù có nằm mơ Tề Tranh cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện Giang Sở vậy mà lại cự tuyệt lời cầu xin của mình.

"Ông vừa nói cái gì?" Tề Tranh không thể tin nổi.

"Tui nói là, thật xin lỗi, tui không giúp bà được!"

"Tui cũng có yêu cầu ông cái gì quá phận đâu! Tui chỉ là hy vọng ông có thể..."

"Tề Tranh, chuyện của hai người các cậu, mình thật không muốn nhúng tay, mà mình cũng không thể nhúng tay vào. Mặc kệ là các cậu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình hy vọng là cậu có thể tự mình đối mặt. Cậu có đẩy mình ra làm thay thì cũng sẽ vô dụng, ngược lại, như vậy cũng sẽ chỉ làm tổn thương Thanh Phi mà thôi."

Tề Tranh đem chiếc điện thoại di động hung hăng ném lên trên mặt bàn. Những người này, những người này, từng người một, đến cùng là đã bị làm sao vậy đây? Mọi người không thể giống như trước đây hòa thuận với nhau được hay sao?

Tề Tranh lại đi ngó xem Bùi Thanh Phi vẫn đang một mình đứng ở bên ngoài kia một lần nữa. Bên cạnh cậu ấy người đến người đi, chỉ có cậu ấy cô đơn chiếc bóng. Hình như lại còn có hơi bị lạnh nữa. Cô thấy Bùi Thanh Phi siết thật chặt cái áo khoác trên người. Đến lúc này Tề Tranh mới phát hiện ra từng động tác của người này đều làm cho lòng mình rung động.

"A a a a, đi đi, không có gì không dậy nổi ~~~" Điền Tiểu Điềm vừa ngâm nga bài hát nào đó vừa đẩy cửa phòng đi vào, bên ngoài ánh mặt trời đang chậm rãi hạ xuống phía Tây. Vào đầu mùa đông ở thành phố B bầu trời đêm luôn đến đặc biệt sớm.

Cuối cùng Tề Tranh cũng gặp được vị cứu tinh. Cô kéo tay Điền Tiểu Điềm lại, đem cái áo khoác của mình nhét vào trong tay Điền Tiểu Điềm, tiện thể kéo theo người này đi tới bên cửa sổ.

"Nhìn thấy không, cô gái kia kìa?" Tề Tranh chỉ xuống dưới lầu.

"Ơ! Kia còn không phải..."

Kia còn không phải là Tiểu thanh mai của Tề Tranh đi!

Điền Tiểu Điềm đã từng nhiều lần xem ảnh của Bùi Thanh Phi. Một người đẹp đến như vậy, đương nhiên chỉ một lần xem qua cũng sẽ khó quên.

"Cậu hãy giúp mình đem cái áo này xuống cho cậu ấy, bảo cậu ấy mặc vào. Cậu ấy mới từ thành phố S tới đây, không biết được là bên này lạnh hơn rất nhiều. Nếu đợi thêm nữa, chỉ sợ là cậu ấy sẽ bị cảm mạo mất." Tề Tranh đầy vẻ lo lắng.

"Tề Tranh, cậu cũng đã biết rõ ràng đến như vậy rồi, lại còn lo lắng cho người ta như vậy, vì sao cậu lại không tự mình xuống giúp cô ấy mặc vào? Ở trước mặt cô ấy mà nói rõ ràng?" Điền Tiểu Điềm thật là bất đắc dĩ.

"Mình lỡ nói là không có ở ký túc xá rồi, vậy nên cậu cũng đừng nói cho cậu ấy biết. Cậu hãy giúp mình động viên cậu ấy trước hãy về đi đã có được không?" Tề Tranh nói năng có chút lộn xộn, có chút vội vàng. Nếu như Điền Tiểu Điềm lại không đồng ý giúp người này, cô tin rằng chỉ một giây sau đó có thể Tề Tranh sẽ bật khóc cho cô xem cũng nên.

Đây đúng là thêm một tấc liền thành đại loạn mà!

Thôi đành vậy a.

Điền Tiểu Điềm cũng hết cách rồi. Chuyện này xét đến cùng cũng là do chính mình thúc đẩy, vậy thì mình phải phụ trách tới cùng a.

Cô đành cam chịu số phận cầm cái áo khoác đi xuống dưới lầu, sau khi tới nơi cô vỗ vỗ lên bờ vai Bùi Thanh Phi.

"Cô... cô có lạnh hay không a?" Khi bị cặp mắt trong veo như làn nước mùa thu của Bùi Thanh Phi nhìn mình, Điền Tiểu Điềm có cảm giác như mình tìm không ra phương hướng nữa. Dù là chọn cách thức mềm hay cứng để đến gần thì cô ấy cũng lập tức nhìn ra.

"Tề Tranh bảo cậu đến hay sao? Cậu ấy đang ở trên kia có đúng không?" Bùi Thanh Phi cười cười, cô hỏi bằng cái giọng thật ấm áp.

"A!"

"Đây là áo của cậu ấy, tôi đã nhận ra." Bùi Thanh Phi giải thích.

Điền Tiểu Điềm thật sự là cảm thấy xấu hổ vô cùng: "Thế này... là thế này... cậu ấy đã gọi điện thoại bảo tôi đem đến cho cậu cái áo khoác này. Tôi đã thấy ảnh của cậu. Cậu có muốn tìm một chỗ nào đó ngồi một chút hay không?"

"Không cần đâu!" Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Tôi sẽ ở ngay chỗ này để đợi cậu ấy!"

Điền Tiểu Điềm thở dài, ai cũng đều là người cố chấp mà.

Trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa ra cô liền thấy Tề Tranh ngồi co quắp ở dưới nền nhà, hai tay còn ôm lấy đầu gối. Chỉ nhìn qua đã thấy người này nhỏ yếu đến vừa đáng thương lại vừa bất lực. Đây mà là Tề Tranh ư? Điền Tiểu Điềm bỗng nhiên có chút không đành lòng. Cái ngày vừa mới khai giảng ấy, người này cười đến tỏa rạng như ánh mặt trời, là một cô gái vui vẻ đến mức đủ để cảm nhiễm tất cả mọi người. Thật là làm cho người ta không thể tin được người này cũng sẽ có lúc uể oải như vậy.

"Cậu ấy đi rồi sao?" Tề Tranh không dám tự mình đi nhìn.

Điền Tiểu Điềm thở dài: "Không đâu. Cậu ấy nói là cậu ấy muốn ở đó chờ cậu."

"Cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ a?" Tề Tranh ngơ ngác.

"Như vậy đi, Tề Tranh! Bây giờ cậu hãy trả lời mình mấy vấn đề này đã." Điền Tiểu Điềm nói.

Tề Tranh gật gật đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Điền Tiểu Điềm.

Điền Tiểu Điềm có một gương mặt tròn, không thể nói đó là gương mặt xinh đẹp, nhưng mà trông rất ngọt ngào, rất có lực tương tác. Gương mặt ấy có thể làm cho người ta buông xuống mọi sự phòng bị.

"Cậu có thích Tiểu thanh mai của cậu hay không?"

"Thích chứ!"

"Cậu có yêu cậu ấy không?"

"Cha mẹ, em trai, còn có cậu ấy nữa. Họ đều là những người quan trọng nhất với mình. Mình chỉ là không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới cô ấy không phải dùng thân phận là bạn thân xuất hiện trong cuộc đời của cậu chứ gì?"

"Ừ."

Điền Tiểu Điềm hít sâu một hơi: "Tề Tranh, cậu hãy nhìn vào mình đây. Mặc dù mình chưa từng quen biết Tiểu thanh mai nhà cậu, nhưng mà mình đã nhìn ra được, cô ấy không phải là người một khi đã bước ra đến một bước này, về sau lại còn điềm nhiên xem như không có việc gì xảy ra, để rồi lại cùng với cậu tiếp tục làm người bạn thân như trước được. Vì vậy cậu phải cẩn thận suy nghĩ thật kỹ vấn đề mình sẽ đưa ra sau đây."

Nói rồi cô duỗi ra một ngón tay: "Vấn đề thứ nhất, nếu như hôm nay cậu để cho cô ấy bỏ đi, vậy thì kể từ nay trở đi đại khái là quan hệ của các cậu cũng đến hồi kết thúc. Cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa, cũng sẽ không cho phép cậu lại tham gia vào cuộc sống của cô ấy. Vậy cậu có thể tiếp nhận được vấn đề này không?"

"Điều đó không thể xảy ra được!" Tề Tranh phản bác.

Điền Tiểu Điềm nhún nhún vai: "Trên thế giới này không có gì lại không thể xảy ra được."

Ánh mắt Tề Tranh tựa hồ như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy. Nhưng Điền Tiểu Điềm lại làm ra vẻ không thèm để ý đến, cô lại duỗi ra một ngón tay nữa.

"Vấn đề thứ hai, cậu chỉ muốn được cùng Tiểu thanh mai làm bạn bè, như vậy chẳng khác nào muốn đem vị trí là người thân nhất bên người cô ấy nhường lại cho người khác. Trong tương lai, nói không chừng, sẽ có một cậu con trai xuất hiện ở bên người cô ấy, vì cô ấy che gió che mưa, mà đây vốn là việc cậu vẫn hay làm, sau này đều do người ta làm cho cô ấy. Vì cô ấy mà đưa quần áo a, quan tâm cô ấy nóng lạnh ra sao, thậm chí lúc trước cậu là người lấy xe chở cô ấy đi cũng sẽ thành chuyện quá khứ. Những chuyện nhỏ nhặt này từ nay về sau đều đổi thành người khác. Cô ấy sẽ không cần đến cậu nữa, người khác sẽ thay thế cậu. Còn cậu thì lại có thể thanh thản, bình tâm làm một người bạn bình thường..."

"Mình không phải muốn làm một người bạn bình thường. Mình muốn..." Đến đây Tề Tranh không nói thêm được nữa.

Điền Tiểu Điềm chậm rãi giơ lên ngón tay thứ ba: "Tề Tranh, đây là vấn đề cuối cùng. Nếu cậu muốn cả đời cùng chung sống với một người, một người mà cậu vĩnh viễn không muốn xa rời, người duy nhất cậu có thể lựa chọn mà thôi, cậu sẽ chọn ai?"

Đúng lúc này điện thoại Tề Tranh cũng vang lên, là Bùi Thanh Phi gọi tới.


Bùi Thanh Phi vẫn đứng ở bên ngoài, dù trên người cô đã được khoác thêm cái áo của Tề Tranh, nhưng cô vẫn có cảm giác mình sắp sửa bị đông cứng rồi. Cho tới lúc này cô mới biết được thì ra thành phố B lại lạnh giá đến như vậy, thậm chí so với thị trấn Long Giang với mùa đông dài đằng đẵng thì nơi này lại còn lạnh lẽo hơn nhiều. Hàm răng của cô đánh lập cập. Cô nói với chiếc điện thoại đầu kia: "Tề Tranh, bảy giờ là chuyến xe buýt cuối cùng đi qua trường đại học của cậu tới sân bay, mình không thể chờ cậu lâu hơn được nữa. Bây giờ đã đến giờ rồi, mình phải... đi đây." . truyện kiếm hiệp hay


Hai chữ cuối cùng này, Bùi Thanh Phi nói rất nhỏ, mà cũng rất chậm.


Tề Tranh biết rõ, những gì Điền Tiểu Điềm vừa nói kia không phải chỉ là để nói chuyện giật gân. Nếu bây giờ mà cô để cho Bùi Thanh Phi rời khỏi nơi này, cậu ấy sẽ nói với mình lời từ biệt mãi mãi.


Bo: Mình thật lòng không hiểu, Tề Tranh từng rất nhiều lần khẳng định sẽ chăm sóc cho BTP cả đời, nhưng sao giờ lại né tránh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK