"Sao em có thể không lo lắng được chứ, anh chảy rất nhiều máu, sắc mặt tái đi như vậy, em rất lo lắng... Em rất lo lắng lỡ như anh sẽ..." Nghĩ tới cảnh anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đến bây giờ trong lòng Nhiếp Tử Vũ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Sẽ chết sao?" Nhiếp Tử Phong cười yếu ớt tiếp lời cô.
Lập tức nhận lấy ánh mắt mạnh mẽ lên án của nhiếp Tử Vũ: "Em không cho phép anh nói tới từ này."
Dứt lời, thì thấy Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt của anh chợt sáng lên.
"Yên tâm, anh phúc lớn mạng lớn, em xem không phải bây giờ anh vẫn khoẻ mạnh đó sao?" Nhiếp Tử Phong vừa nói vừa lấy tay chống người ngồi dậy, bị tai nạn xe như vậy nhưng chỉ mất chút máu thôi chứ không bị đau chỗ nào nữa, chuyện này ngay cả anh cũng cảm thấy có chút ngoài dự tính.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng ngăn lại nói: "Đừng cử động, anh chỉ mới làm phẫu thuật xong thôi.” Cô lại đỡ anh tiếp tục nằm xuống, thì nhìn thấy nụ cười của anh cứng ngắc trên môi. D,d, d.leê quý d0n9
"Sao thế? Đau chỗ nào sao? Em đã bảo anh đừng cử động rồi, anh không chịu nghe. Em sẽ lập tức đi gọi bác sĩ tới.” Vừa nói xong liền xoay người muốn chạy đi, nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại bắt lấy cổ tay cô, ngăn cản hành động của cô.
Đôi mắt đen nhánh của anh chợt loé lên chút lo lắng, Nhiếp Tử Phong cụp mắt nhìn về phía hai chân của mình, mở miệng sâu xa nói: “Anh không sao, chẳng qua là… chân của anh…”
"Chân của anh làm sao?" Nói xong, Nhiếp Tử Vũ vội vàng muốn đi kiểm tra nhưng lại một lần nữa bị Nhiếp Tử Phong ngăn lại.
"Không sao, chắc là do anh suy nghĩ nhiều thôi.” Lần nữa anh lấy lại nụ cười, nhưng mà lần này nụ cười không còn vui vẻ như trước nữa, mà mang theo một chút phức tạp…
Cùng lúc đó –
"Không thể nào, sẽ không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Từ chất vấn, bác bỏ, rồi đến tuyệt vọng, nhất thời nước mắt tuôn ra ào ào trên khoé mi. Mẹ Nhiếp mím môi thật chặt, sợ rằng mình không giữ được hình tượng mà khóc lớn tiếng lên.
Còn ba Nhiếp ngồi bên cạnh bà, cũng có sắc mặt không tốt chút nào: “Bác sĩ, thật sự bị như vậy sao?”
"Đúng vậy." Mặc dù biết sự thật này sẽ khiến bọn họ khó lòng tiếp nhận được, nhưng ông ta cũng phải báo cho bọn họ biết tình hình của bệnh nhân, để bọn họ biết mà bốc thuốc theo đúng bệnh, sớm chọn được biện pháp. "Tình hình giống như lời tôi vừa mới nói, cho nên tôi hy vọng hai vị có thể trấn an bệnh nhân, để cho anh ta sớm tiếp nhận trị liệu.”
Lời nói khẳng định của bác sĩ vừa mới nói xong, thì chỉ thấy mẹ Nhiếp vì đau đớn khóc ầm lên không nói nên lời.
"Bác sĩ... Tôi van xin ông nhất định phải cứu lấy con trai của tôi... Nó mới hai mươi tám tuổi... Còn cả một tương lai phía trước, nếu như... nếu như chân của nó mà cứ bị như vậy.. Tôi thật sự..." Nói tới chỗ này, bà đã không nói nổi nữa. leêsfa quý d0n9
Thấy thế, ba Nhiếp ở bên cạnh vội vàng trấn an nói: "Em đừng khóc, không phải bác sĩ đã nói vẫn có hi vọng sao? Chỉ cần Tử Phong chịu tiếp nhận trị liệu, thì nó vẫn có thể trở lại như trước.”
"Nhưng..."
Nếu như Tử Phong ở biết tin dữ này thì sẽ có phản ứng tiêu cực như thế nào đây? Nếu như nó không tiếp nhận trị liệu thì làm sao đây? Bà phải làm sao... Bà chỉ có một đứa con duy nhất này thôi!
Hai người lại nghe bác sĩ giả thích một lúc nữa, sau đó mới chậm rãi rời đi. Trên đường đi tới phòng bệnh của Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp vẫn luôn sụt sịt khóc, ba Nhiếp ở bên cạnh vẫn không ngừng an ủi.
Tất cả đều sẽ qua thôi.
Tử Phong cũng sẽ vượt qua thôi!
※
Mẹ Nhiếp từ từ đẩy cửa phòng ra, vốn là cố gắng nở một nụ cười với Nhiếp Tử Phong đã tỉnh lại, nhưng lúc bà nhìn thấy cô ngồi ở bên cạnh, đang nói chuyện vui vẻ với Nhiếp Tử Phong xong, trong nháy mắt lòng bà lạnh như băng, nụ cười cứng ngắc trên môi.
Bà bước chân đi tới bên giường bệnh, một tay nắm lấy Nhiếp Tử Vũ đang ngồi ở trên ghế kéo đi, chỉ vào cánh cửa phòng bệnh đang mở rộng phía ngoài, quát lớn lên với cô: “Cô hãy đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô hãy cút xa một chút cho tôi.” Taoo do leê quíy dđono.
"Mẹ..." Nụ cười của Nhiếp Tử Vũ tắt lịm, vẻ mặt của cô tái xanh, nhìn đôi đôi mắt ửng đỏ của mẹ Nhiếp, dưới mắt nước mắt lưng tròng.
"Cô không cần phải gọi tôi là mẹ! Tôi không phải là mẹ cô!" Vừa nghĩ tới chuyện con trai bà đã phải chịu những đau đớn kia, tất cả lý trí của mẹ Nhiếp không còn nữa. Thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, chậm chạp không chịu đi, bà nhịn không được bước tới xô đẩy cô: “Cô hãy đi khỏi đây cho tôi, tôi nói cô cút đi cô có nghe thấy không! Cô hãy cút xa vào, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt của chúng tôi nữa! Coi như chưa từng có người nào như vậy!”
Bởi vì có chút hổ thẹn với cô, cho nên bà mới đối xử tốt và cưng chiều cô như vậy. Nhưng hôm nay bà đã hiểu, bà đã sai rồi, bà đã sai hoàn toàn rồi! Bởi vì nhân từ với cô chính là tàn nhẫn với chính mình!
"Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy! Tại sao lại đối xử như vậy với Vũ Vũ!” Nằm trên trường trơ mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ tay trói gà không chặt bị chính mẹ của mình xô đẩy, Nhiếp Tử Phong vô cùng đau lòng. Anh cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng bởi vì quá gấp gáp, cho nên cả người lại ngã trở về.
"Ba, sao ba không mau lại ngăn cản mẹ lại.” Người suy yếu nên anh không dậy nổi, anh chỉ có thể hướng về phía ba Nhiếp đang đứng ở bên cạnh nhờ giúp đỡ. Nhưng trong lúc anh đang sốt ruột thì ba Nhiếp chỉ lộ ra vẻ mặt đau lòng nhìn anh, chậm chạp không có hành động gì.
"Mẹ, mẹ bị điên rồi sao, mẹ mau buông Vũ Vũ ra, mẹ không thấy là mẹ đã làm cô ấy bị đau rồi sao?” Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ sắp khóc đến nơi, Nhiếp Tử Phong gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Nghe vậy, mẹ Nhiếp chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng dùng sức hơn đẩy cô qua một bên, sau đó mới quay đầu lại quát Nhiếp Tử Phong: "Mẹ điên rồi, mẹ bị điên thật rồi đấy! Bởi vì cô ta nên mẹ mới bị điên!” Vừa nói vừa dùng sức đẩy Nhiếp Tử Vũ. Tazoo do ldeê qauíy dđono.
Không dự đoán được bà lại đẩy mạnh như vậy, ngay lập tức Nhiếp Tử Vũ ngã lăn xuống đất, đầu đụng phải cái tủ, vừa đúng vào vết thương cũ cho nên nhất thời máu rỉ ra.
Đau, rất đau, nhưng mà cô không dám kêu đau! Bởi vì cô biết, vào lúc này cô không có tư cách để kêu đau.
Thấy trán của cô bắt đầu chảy máu, Nhiếp Tử Phong lo lắng, dùng hết sức để ngồi dậy, nhưng lần này không được may mắn như lần trước, và do nóng lòng về Nhiếp Tử Vũ, nên anh còn chưa ngồi dậy hết đã vội vàng xuống giường, cho nên cả người ngã lăn xuống khỏi giường bệnh.
"A! Tử Phong!" Thấy thế, mẹ Nhiếp vội vàng chạy lại đỡ, quỳ rạp gối xuống bên cạnh anh để đỡ anh dậy. “Con không sao chứ? Không bị gì chứ? Tại sao lại muốn xuống giường chứ, tại sao.” Vừa nói ánh mắt vừa dừng lại trên đùi của anh, nhất thời nước mắt tuôn ra.
Sau đó Nhiếp Tử Vũ cũng bò dậy từ dưới đất đi lại bên cạnh anh, kiểm tra khắp người giúp anh: “Anh không sao chứ?”
"Cô tránh ra!" Mẹ Nhiếp không chút cảm kích, đẩy cô ra, đáy mắt mang theo sự oán hận.
"Anh..." Nhiếp Tử Phong vốn định nói không có chuyện gì, nhưng lúc anh đang định mở miệng, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó. Anh kinh ngạc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ba Nhiếp từ khi ông bắt đầu bước chân vào phòng, sau đó ánh mắt lại dời sang mẹ Nhiếp đang ôm mình khóc không ra hơi.
Lại chú ý tới tầm mắt của bọn họ đang nhìn, anh sửng sốt. Sau đó nhíu chặt chân mày lại, cắn môi giãy giụa. Rốt cuộc cũng hiểu tại sao bọn họ lại có vẻ mặt cứng ngắc như vậy.
Nhưng mà bởi vì hiểu ra, cho nên lòng của anh cũng nặng trĩu xuống…