Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - tác giả Tiểu Thanh Tân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

“Không phải do cô ta làm nhưng mà cô ta cũng tham dự vào, bởi vì...” Đôi mắt Lạc Thuần sắc quắc nhìn khuôn mặt đầy mỉa mai của Nhiếp Tử Phong, hít một hơi thật sâu, cắn răng chậm rãi nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi có ích kỷ, bị lòng đố kỵ che mờ mắt, nhưng tất cả đều là kế hoạch của cô ta.” Cô đã phạm sai lầm thì cô không thể trốn tránh, thúc đẩy người khác phạm sai lầm thì cô cũng không thể bỏ qua được!

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong trầm mặc năm giây, ngay sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Dù cho cô có nói bừa thì cũng phải tìm một lý do hợp lý không phải sao? Ai cũng biết cô gọi Vũ Vũ tới khách sạn, bây giờ cô lại nói là kế hoạch của cô ta! Hơn nữa, cô cho là tôi sẽ tin tưởng lời nói của cô sao? Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi tin vào một người phụ nữ máu lạnh vô tình, nhẫn tâm tổn thương cả em gái ruột của mình!”

Ngay từ đầu đã đóng giả thành Vũ Vũ để dụ dỗ anh, về sau kế hoạch bị bại lộ thì quay qua làm tổn thương Vũ Vũ, loại phụ nữ như vậy sao có thể khiến cho người khác tin tưởng được!

Những lời nói của Nhiếp Tử Phong như những cây kim sắc bén, đâm vào khiến cho toàn thân của Lạc Thuần đau đớn tới mức khó chịu, ánh mắt xem thường kia như những nhát dao, không chút lưu tình đâm thủng cơ thể của cô, đâm sâu vào trái tim, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Đối với lời trách cứ của anh, Lạc Thuần không nói lại được câu nào, bởi vì tất cả những lời nói của anh đều đúng, cô không có cách nào phản bác lại được!

Lòng đau như dao cắt, nhưng Lạc Thuần vẫn cố ép mình lấy hết dũng khí, không chút sợ hãi đối mặt với ánh mắt đầy bão tố của anh.


“Tin hay không là tùy anh, nhưng mà tôi nói cho anh biết, những lời nói này của tôi từng câu từng chữ đều là sự thật! Hơn nữa tôi cũng sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia!”Ánh mắt của Lạc Thuần hung dữ trừng mắt lên một cái nhìn chiếc xe Rolls-Royce, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự u ám, sau khi nói câu nói này xong, Lạc Thuần không đợi Nhiếp Tử Phong phản ứng lại đã quay đầu rời đi.

Nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của Lạc Thuần, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại thành một chỗ, dường như có thể kẹp chết một con ruồi. Nếu như anh không nhìn lầm, thì vừa rồi viền mắt của Lạc Thuần có chút đỏ...

Những lời nói của cô ta có thật không?

Nhiếp Tử Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dịch Minh Lan đang ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cuối cùng móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc...

...

Nhẫn cưới không chọn được, cuối cùng lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy! Trên đường trở về, Dịch Minh Lan mím chặt môi lại, thỉnh thoảnh lại quay qua đánh giá Nhiếp Tử Phong đang ngồi ở vị trí tài xế, định tìm kiếm tin tức gì đó qua nét mặt của anh. Nhưng mà đáng tiếc là không tìm được điều gì, bởi vì từ đầu chí cuối, Nhiếp Tử Phong không thể hiện ra điều gì mà chỉ chuyên tâm lái xe, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái.

Chắc hẳn là cô ta không nói ra, đúng không...

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh không hề có chút dao động nào, Dịch Minh Lan âm thầm suy đoán: Nếu như cô ta nói ra, thì Nhiếp Tử Phong tuyệt đối sẽ không thể hiện ra bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra như thế này!

Nhìn anh, Dịch Minh Lan càng chắc chắn với đáp án này. Tảng đá ở trong lòng trong nháy mắt được buông xuống, cô ta thu hồi tầm mắt của mình rồi nhìn ra ngoài cửa xe, đáy mắt chợt hiện lên sự hung tàn.

Xem ra, cô cần phải tìm biện pháp để giải quyết người phụ nữ kia mới được!

...



Mấy ngày sau, ngày nào Nhiếp Tử Phong cũng chạy đi chạy lại giữa làng du lịch, gia đình và công ty. Ban ngày anh dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý công việc trong công ty, buổi tối ăn cơm xong sẽ lên lầu chợp mắt một lát, đợi tới đêm khuya yên tĩnh thì lại lái xe tới làng du lịch, sau đó mượn sự mệt mỏi ở lì lại trong phòng của Nhiếp Tử Vũ không chịu đi, dần dà, Nhiếp Tử Vũ cũng hình thành thói quen bị anh chiếm mất một phần giường. Ôm cô ngủ mấy tiếng rồi lại chạy về nhà họ Nhiếp, mỗi ngày đều như vậy.

Một hôm, sáng sớm ——

“Minh Lan, cháu đi tới phòng của Nhiếp Tử Phong xem anh ấy đã tỉnh chưa.” Mẹ Nhiếp vừa mới ngồi xuống bàn ăn, vội vàng sai Dịch Minh Lan đi tìm người...

“Vâng ạ.” Dịch Minh Lan đứng dậy khỏi ghế, đang muốn xoay người ra khỏi nhà ăn, thì bị quản gia ngăn lại.

“Bà chủ, cậu chủ nói bất cứ ai cũng không thể quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.” Quản gia thật thà trần thuật lại.

Dịch Minh Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông một cái, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều, liền thể hiện ra bộ dạng tươi cười nói: “Mấy ngày nay, anh Tử Phong đều đi ngủ lúc bảy giờ, bây giờ cũng đã là tám giờ sáng, ngủ tròn mười ba tiếng đồng hồ rồi, cháu nghĩ là anh ấy cũng nên thức dậy rồi.”

Nghe vậy, một cảm giác hoảng hốt chợt lóe lên trong ánh mắt của quản gia, lúc ông còn muốn nói điều gì đó nữa, thì mẹ Nhiếp mở miệng lần thứ hai.

“Đúng vậy, không biết gần đây thằng bé Tử Phong này xảy ra chuyện gì nữa, đi ngủ thì rõ sớm, mà trễ như vậy còn chưa thức dậy. Minh Lan, cháu cứ lên lầu gọi Tử Phong đi, nếu như thằng bé trách tội cháu thì hãy nói là bác kêu cháu làm như vậy.”

“Nhưng mà...” Sắc mặt của quản gia thoáng hiện lên sự hoang mang, ông cắn răng nhìn mẹ Nhiếp muốn nói rồi lại thôi, không biết phải làm sao.

Vẻ mặt suy sụp của ông bị Dịch Minh Lan nhìn thấy, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều mà vòng qua người của ông đi ra khỏi phòng ăn.

...

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

Dịch Minh Lan chờ đợi mười giây cũng không có ai trả lời.

“Cốc cốc cốc.” Kèm theo tiếng gõ cửa, là tiếng gọi của Dịch Minh Lan: “Anh Tử Phong, anh có ở bên trong không?”

Vẫn không có tiếng trả lời như trước.

Thấy không có ai để ý tới, chân mày của Dịch Minh Lan khẽ nheo lại, sau đó hơi do dự nói: “Anh Tử Phong, anh không lên tiếng trả lời em sẽ đi vào đó.” Nói xong liền đẩy cửa phòng ra.

Vừa mở cửa ra, mùi nước hoa đặc biệt trên người của Nhiếp Tử Phong xộc lên. Dịch Minh Lan đưa mắt nhìn, trong căn phòng ngủ xa hoa chỉ có những món đồ trang trí chứ không có ai!

Không ở trong phòng?

Cô ta chậm rãi bước chân đi vào bên trong, khi thấy căn phong được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ tỉ mỉ, trên giường nệm hoàn toàn không có dấu vết ngủ qua, chân mày nhíu chặt lại. Chẳng lẽ ở trong thư phòng? Nghĩ vậy, cô ta đi ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng về phía thư phòng.

Nhưng mà vẫn giống như trước, thư phòng không có một bóng người, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề, không có chút xê dịch nào.

Cô ta hơi nheo mắt lại, đánh giá một lượt thư phòng, cắn chặt môi dưới. Trong phòng ngủ không có dấu vết nằm ngủ, trong thư phòng cũng không có dấu vết làm việc, như vậy thì anh sẽ ở đâu?

Bất ngờ, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong nhà ăn hôm đó, bất ngờ Dịch Minh Lan ngẩn người ra, sắc mặt trở nên khó coi.

"Trước khi kết hôn, con cũng phải tìm được cô dâu đã không phải sao?’ Lúc đó cô ta không ngẫm nghĩ ra hàm ý của lời nói này, bây giờ nghĩ lại, kết hợp với sự khác thường mấy ngày nay của Nhiếp Tử Phong, thoáng một cái cô ta đã nhìn ra chút manh mối.

“Chẳng lẽ…” Chẳng lẽ anh tìm được Nhiếp Tử Vũ! Mà Nhiếp Tử Vũ còn ở ngay trong làng du lịch?

Trong đầu đột nhiên hiện lên chân tướng này, nhất thời khiến cho cô ta hoảng sợ. Một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào bàn đọc sách, mười ngón tay của cô ta vì lo lắng mà xoắn lại một chỗ.

Sẽ là như vậy sao? Sẽ là nguyên nhân như vậy sao?

Công việc của làng du lịch sớm đã hoàn thành, nhưng mà anh lại chậm chạp mãi không chịu về, mà khi anh đi ngủ sớm còn dặn dò không cho bất cứ ai quấy rầy anh, cũng bởi vì để nửa đêm lén lút đi ra ngoài gặp cô ta?!

Ồ... Nhiếp Tử Phong, anh thật sự rất cao minh!


————.————


Chương cuối cùng của năm cũ!!!!


Qua năm gặp lại mọi người nhé!!!


Chúc mọi người ăn tết vui vẻ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK