Gương mặt quen thuộc tới mức cho dù cô có nhắm mắt cũng vẫn có thể tưởng tượng ra, mỗi một góc cạnh của anh vẫn còn lưu lại dấu vết rất rõ ở trong lòng của cô, không thể nào xóa đi được. Nhìn anh đầu đầy mồ hôi, đột nhiên chạy tới, Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, người ở trước mặt đã vui mừng nói.
“May mà vẫn kịp.”
Đúng là anh, thật sự là anh!
Sự vui sướng nảy sinh ở trong lòng, cô vui mừng nên không tự chủ mà nở nụ cười. Hai người thâm tình đối diện với nhau, trong nháy mắt này đáy mắt của mỗi người không còn nhìn thấy bất cứ người nào khác, lỗ tai cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, mãi cho tới khi y tá ở cửa gọi một lần nữa.
Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, bỗng nhiên giật mình khỏi niềm vui. Ý thức được bản thân mình vừa mới biểu hiện ra tình cảm chân thật, cô cấp tốc thu lại ý cười ở trên gương mặt của mình,thay bằng sự lạnh lùng giống như trước kia. “Anh tới đây làm gì.”
dien.d.leee.quyd “Đương nhiên là tới để khám thai với em.” Đối với sự xa lánh của cô, Nhiếp Tử Phong đã sớm thấy nhưng mà cũng không thể trách, chỉ hơi mất mát một chút, nhưng so với sự vui mừng của cô thì còn có một đáp án mà anh vẫn chưa được rõ ràng. Nghĩ vậy, tầm mắt yếu ớt của anh nhìn vào cái bụng đã nhô cao của cô, đáy mắt đen láy khẽ lóe lên tia sáng khiến người ta khó có thể nắm bắt được. Dienx dandf Kê quyu dong.
Lúc ở nhà anh đã cố ý gọi điện thoại tới nhà họ An, kết quả là ba An nói cô đi bệnh viện khám thai. Không muốn bỏ qua cơ hội này, anh vội vã điều máy bay trực thăng tới, bốn giờ đi xe thì chỉ mất hai mươi phút bay bằng trực thăng, cấp tốc chạy tới chỗ này.
Cảm giác được ánh mắt của anh có chút khác thường, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lấy tay che bụng của mình lại, lui về sau mấy bước. “Anh cũng không phải ba của đứa bé, dựa vào gì mà lại đi khám thai cùng với em.” Nói xong liền xoay người muốn đi vào.
Nhiếp Tử Phong cũng không nóng vội đi theo, chưa từ bỏ ý định nói: “Chẳng lẽ chỉ có ba của đứa bé mới có thể đi khám thai cùng với em sao? Bây giờ anh lấy thân phận anh trai để đi khám thai với em.”
Anh trai...
Hai chữ này giống như mũi kim bén nhọn, mặc dù không đến nỗi chết, nhưng mà lại đau đớn tới mức khó chịu. Chính vì anh không biết nên mới nói ra hai chữ này, lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy so với chết càng làm cô khó chịu hơn.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, môi của cô mấp máy giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Cô vừa nghiêng đầu đi kiên quyết muốn đi vào trong phòng, thì Nhiếp Tử Phong cũng đi theo sát bên cạnh.
Bác sĩ thoa thuốc bôi trơn lên bụng của cô, trên màn hình hiện lên tình trạng của thai nhi.
Lần đầu gặp phải chuyện như thế này, Nhiếp Tử Phong cảm thấy thần kì tới mức không nói nên lời. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Vũ Vũ, vị này chính là ba của đứa bé sao?” Vị bác sĩ trung niên hòa nhã mỉm cười nhìn Vũ Vũ hỏi. Bởi vì thường ngày mỗi khi đi khám thai cô đều đi có một mình nên vị bác sĩ này quan tâm cô nhiều hơn những người phụ nữ có thai khác một chút. “Ba của đứa bé thật là đẹp trai, sau này đứa nhỏ này cũng sẽ rất xinh đẹp.” Bà tán dương từ đáy lòng.
Nhiếp Tử Vũ thất thần, lúc đang muốn giải thích anh không phải là ba của đứa nhỏ, thì lại bị Nhiếp Tử Phong giành trước.
“Cám ơn bác sĩ đã khen ngợi.” Nhiếp Tử Phong vô sỉ thừa nhận, lại dùng vẻ mặt vô lại nháy nháy mắt với Nhiếp Tử Vũ đang tức giận nhìn mình chằm chằm, khách sáo nói: “Lần đầu gặp mặt, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Đối với sự hỏi thăm ân cần của anh, nữ bác sĩ không nhịn được cười một tiếng, chỉ chỉ vào thai nhi đã hình thành trên màn hình nói: “Những lời này anh nên nói với con trai của anh mới đúng.”
Nhiếp Tử Phong nhìn theo hướng chỉ tay của bác sĩ, lần thứ hai nhìn thấy tấm ảnh màu đen của đứa nhỏ, Nhiếp Tử Phong không nhịn được thầm cảm thán ở trong lòng.
“Cảm thấy rất thần kỳ đúng không?” Nữ bác sĩ trêu ghẹo nói: “Sau hơn một tháng nữa, khi đứa bé chào đời, anh sẽ cảm thấy càng thần kỳ hơn.”
Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, gương mặt tuấn lãng chợt hiện lên sự kiên định. “Đứa nhỏ này là con gái hay là con trai ạ?” Anh không nhịn được mà hỏi.
“Con trai.” Nữ bác sĩ trả lời. “Hơn nữa đứa nhỏ này còn rất khỏe mạnh.” Nói xong mở âm thanh lên.
Nhất thời tiếng tim đập “thình thịch thình thịch” có lực vang lên, tim của Nhiếp Tử Phong cũng phập phồng bất định theo.
“Đây là... Tiếng tim đập của đứa nhỏ sao?” Lúc này Nhiếp Tử Phong đã cảm động tới mức sắp không nói nên lời.
“Đúng vậy.” Nữ bác sĩ gật gật đầu: “Một lát nữa tôi sẽ chụp bức hình của thai nhi ra cho anh, để lưu lại làm kỷ niệm.” Diễ ễnđàànLê êQuý ýĐôôn
Nói xong, Nhiếp Tử Phong liên tục nói lời cảm ơn.
Biểu tình kích động của anh rơi vào ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ, khiến cho ánh mắt của cô vốn lạnh lùng giờ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
...
Nhiếp Tử Phong cùng Nhiếp Tử Vũ khám thai xong, sau đó cùng cô đi ăn bữa ăn trưa ở trên trấn luôn sau đó mới đưa Nhiếp Tử Vũ trở về nhà họ An. Sau đó lại không ngừng nói chuyện với ba An, mẹ An mấy câu rồi mới chào từ biệt bọn họ.
“Cháu không ăn cơm tối à?” Mẹ An hỏi.
Nhiếp Tử Phong gật gật đầu: “Dạ, cháu phải về xử lý công việc.” Nói xong đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, không quan tâm tới chuyện cô không đồng ý liền kéo cô vào trong lòng của mình, ôm cô một lúc sau đó mới cúi người xuống nói nhỏ vào bên tai của cô: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại thăm em.”
Nhiếp Tử Vũ nhướn mày lên nhìn anh, thản nhiên nói: “Anh vĩnh viễn đừng tới đây cũng không liên quan gì tới em.” Nói xong, tránh khỏi ngực của anh, quay đầu đi vào trong phòng.
Nhìn cửa phòng nhanh chóng khép lại ở trước mặt, Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này mới quay đầu rời đi.
※
Suốt ba ngày trời, Nhiếp Tử Phong không hề trở về nhà mà ở lại công ty xử lý công việc, ngay cả mẹ Nhiếp gọi vô số lần anh cũng không hề có phản ứng. Ba ngày sau, Nhiếp Tử Phong trở về với bộ dạng nhếch nhác, quần áo thì xốc xếch, râu ria ở hàm dưới cũng mọc lún phún, nhưng mà đôi mắt lại vô cùng có thần hơn so với mọi ngày.
...
Nhà họ Nhiếp ——
Chạy lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi một chút xong Nhiếp Tử Phong mặc bộ quần áo thoải mái xuất hiện ở phòng khách, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống như người đã nhịn ba ngày ba đêm. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Bóng dáng của anh vừa xuất hiện, mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh ngồi ở sô pha xem ti vi chưa kịp mở miệng nói gì, anh đã mở miệng nói trước: “Chuyện ở công ty con đã bàn giao xong rồi.”
Nghe vậy, mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh hai mặt nhìn nhau, sau đó Dịch Thiên Minh phản ứng lại trước kêu anh ngồi xuống rồi từ từ hỏi tỉ mỉ.
“Tử Phong à, ý của cháu là gì?” Cái gì gọi là chuyện công ty đã bàn giao xong rồi? Mẹ Nhiếp mở to đôi mắt hoang mang nhìn Nhiếp Tử Phong, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bất an. Lúc tầm mắt của bà lơ đãng nhìn thấy va li hành lý ở phía sau anh, thì lập tức trợn to mắt lên. “Con... Con cầm hành lý này là...”
“Đây là đồ của Vũ Vũ, chẳng lẽ mẹ cũng ngăn cản không cho con mang đi?” Nhiếp Tử Phong thản nhiên nói, đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào. Bàn tay của anh cho vào trong túi áo lấy hết bóp da của mình ra, sau đó rút từng tấm thẻ tín dụng và tất cả tiền mặt ra đặt ở trước mặt của bà, cuối cùng chiếc ví cũng trống không.
“Mang đi... Con... Con muốn bỏ đi?” Nhìn thấy bộ dạng lặng yên của anh, trong lòng mẹ Nhiếp nổi lên sóng to gió lớn.