"Khụ... Khụ khụ..." Toàn bộ người Nhiếp Tử Vũ ướt hết, nhìn thật chật vật, trên đầu trên mặt đều dính đầy bọt sữa tắm, làm mắt cô cay xè, không sao mở ra được: "Cay mắt quá, mắt em bị cay..." Cô quơ quơ hai cái tay dự định thứ gì đó để lau mặt.
"Đây em." Nhiếp Tử Phong vội vã cầm lấy khăn mặt vẫn vắt lại ở một bên, vội giúp cô lau bọt biển ở trên mặt đi, sau đó lấy nước ấm ở trong vòi xả vào trên mặt cô giúp cô rửa mắt, sau đó mới bảo cô mở hai mắt ra.
"Em còn bị xót mắt nữa không?" Nhiếp Tử Phong quan tâm hỏi, trên mặt anh chứa đầy sự lo lắng.
Nhiếp Tử Vũ cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, lắc lắc đầu: "Không còn xót mắt nữa rồi, cám ơn anh." Cô xấu hổ nhìn anh, vì sự liều lĩnh này của mình mà cô cảm thấy không biết phải nói gì.
Nghe thấy cô nói không có việc gì lúc này Nhiếp Tử Phong mới thở phào một cái, nhưng lúc anh đang định tiếp tục nói điều gì đó thì ánh mắt của anh lại nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô bị nhuốm đầy nước thì hô hấp như bị kiềm hãm ngừng lại rồi. Mái tóc dài của cô dính bọt biển buông xòa ra phía trước ngực, tròng mắt trong veo mở to, cái mũi nhỏ nhắn xinh xẻo, đôi môi mọng đỏ đầy đặn như trái anh đào, như hoa sen mới nở, đẹp đên mức không thể giải thích được. Cô mặc chiếc áo sơmi trắng bị nước thấm ướt trở nên trong suốt, dính sát vào thân thể lồi lõm của cô nhìn rất gợi cảm, in hằn chiếc áo nịt ngực màu đen cô mặc ở bên trong, bộ ngực đầy đặn cùng với cái khe rãnh thật sâu... thân thể gợi cảm như ma quỷ của cô cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vô tội kia tạo thành một thể thống nhất với nhau, đối người đàn ông mà nói không thể nghi ngờ được, đây chính là sự quyến rũ trí mạng!
Thoáng cái, Nhiếp Tử Phong có ảm giác máu ở trong toàn thân lúc này đều như sôi trào, toàn bộ xông hết lên đầu, trong nháy mắt yết hầu của anh cảm thấy khô khốc, thân thể như bị kéo căng ra đến đau đớn.
"Anh làm sao vậy?" Bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biểu tình của anh như dại ra, theo tầm mắt của anh nhìn phía thân thể của mình, thoáng cái mặt cô cũng đỏ rực lên, lập tức thấy xấu hổ. Hai tay cô khoanh lại trước ngực che khuất cảnh xuân bị lộ ra."Trời ạ.". Cô không sao nhịn được, liền hít sâu một hơi, vội vã muốn từ trong bồn tắm đứng lên, sau đó vì trong lòng quýnh lên liền xảy ra sự cố, chẳng những cô không đứng lên nổi, trái lại dưới chân lại trượt một cái, nặng nề ngã ngồi xuống dưới. Mà cô cũng không ngồi ở địa phương khác, mà vừa vặn liền ngồi ngay ở trên đùi Nhiếp Tử Phong.
"Ái..." Bụng dưới đau đớn làm cho mặt mũi Nhiếp Tử Phong tái xanh đến trắng bệch ra. Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ giãy dụa thân thể của mình đầy bất an muốn đứng dậy lần thứ hai, anh vội vã đưa tay ra đặt ở trên bả vai của cô, dùng hết sức lực cuối cùng của mình nói một câu: "Em đừng nhúc nhích."
Nhiếp Tử Vũ nhìn địa phương tượng trưng cho người phụ nữ lại có thể nhìn sinh vật cứng rắn nào đó đang cười ngất, cũng không dám động đậy nữa. Cô ngơ ngác nhìn Nhiếp Tử Phong, năm giây qua đi rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao vừa rồi anh lại có biểu tình như vậy, thế là cô mắc cỡ cúi đầu.
Nhiếp Tử Phong lần lượt hít sâu mấy lần, e sợ làm cho Nhiếp Tử Vũ bị dọa sợ, cho nên anh ép buộc chính mình thả lỏng dần ra từng chút một, anh liều mạng muốn ngăn lại dục vọng của chính mình bốc lên. Sau khi đợi cho dục vọng của mình đã lắng xuống không ít, lúc này anh mới kiềm chế nói một câu: "Được rồi, em có thể đứng lên rồi."
Nhưng mà sau khi nghe lời của anh vừa nói, Nhiếp Tử Vũ cũng không hề đứng dậy.
Nhìn cô không hề nhúc nhích, anh tưởng cô đang mải nghĩ ngợi gì đó nên vì vậy không nghe thấy lời của anh nói, vì thế anh lại nhắc lại một lần nữa: "Vũ Vũ, em đã có thể đứng lên rồi."
Nói xong, anh vẫn thấy Nhiếp Tử Vũ không có phản ứng gì.
Giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn lặp lại lần nữa, thì bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ rực như trước, đáy mắt vẫn mang theo sự ngượng ngùng.
"Anh..." Cô mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, nhìn mặt Nhiếp Tử Phong lộ vẻ hoang mang, vắt hết óc ra để tìm từ: "Anh cái kia cái gì... anh nghĩ... Ừm..."
"Cái kia là cái gì?" Nhiếp Tử Phong hỏi.
Biết cho dù mình ấp ấp úng úng như vậy thì Nhiếp Tử Phong có nghe đến cả một thế kỷ cũng sẽ không hiểu được. Vì thế Nhiếp Tử Vũ bỗng nhiên hít sâu một hơi, nói: "Có phải là anh nghĩ muốn làm... có đúng không?!"
Vừa nói xong, bên trong phòng tắm liền tĩnh lặng... Triệt để tĩnh lặng...
Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, mà chính Nhiếp Tử Vũ cũng bởi vì lời nói này của mình mà có cảm giác xúc động muốn lại gặp trở ngại. Nhiếp Tử Vũ cắn chặt hàm răng xấu hổ đến không biết làm sao bây giờ. Giữa lúc cô muốn đứng lên chạy trốn thì lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong cúi đầu đáp lại một câu.
"... Ừ." Một lời thừa nhận, dục vọng nơi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong hiển lộ rất rõ ràng. Anh sờ sờ vào cái mũi của mình, có chút không được tự nhiên. Anh thực sự rất muốn cô, nhưng anh cũng sợ rằng sẽ hù dọa đến cô, vì thế anh thà rằng một mình anh phải chấp nhận dục hỏa thiêu đốt giày vò bản thân cũng không có ý định...
"Vậy thì anh làm đi." Lần này thì Nhiếp Tử Vũ đã hoàn toàn buông thả cho chính mình, vì anh mà cũng vì mình. Cô nhìn anh trên mặt lộ rõ vẻ kiên định, khi thấy ánh mắt của anh đầy sự kinh ngạc thì cô lại nói tiếp: "Em nói... Chúng ta hãy yêu nhau đi, nếu như chúng ta là người yêu của nhau, chuyện đó... Đây cũng là chuyện rất bình thường mà..." Huống hồ hai người bọn họ cũng có con với nhau rồi thì còn sợ gì nữa đây!?
Lần này đến phiên Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người.
"Em.. Em không sợ anh nữa sao?" Tiếng nói của Nhiếp Tử Phong khàn khàn, anh nhìn cô, đột nhiên nhìn thấy trong đáy mắt của cô có chút khiếp sợ, lập tức lắc lắc đầu: "Anh vẫn nghĩ là chính mình..."
Chỉ là một câu nói này anh còn chưa kịp nói xong, cũng không biết Nhiếp Tử Vũ lấy ở đâu ra dũng khí, hai tay cô liền quấn lên cổ của anh, sau đó môi đỏ mọng của cô liền được đưa tới.
Đây là lần đầu tiên sau khí tách ra năm năm, hai người họ lại hôn nhau phất dò xét hiểu tất cả đối với nàng tưởng niệm lập tức như hồng thủy bình thường bộc phát, chiếu nghiêng xuống, chỉ chốc lát sau liền che mất Nhiếp Tử Phong tất cả sầu lo, ngược lại ôm nàng thật sâu hôn trả.
Cái hôn này triền miên mà tình cảm mãnh liệt, đã không còn đơn thuần là một nụ hôn đơn giản như vậy nữa. Hàm răng của anh gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, hô hấp liếm hôn một phen sau đó, cái lưỡi linh xảo mới cạy mở hàm răng của cô tiến quân thần tốc, tận tình trêu đùa cái lưỡi thơm tho của cô, mà Nhiếp Tử Vũ cũng không có một chút lạ lẫm, dựa vào bản năng đáp lại nụ hôn kịch liệt của anh, hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Hành vi đã không còn chịu sự suy nghĩ điều khiển của đại não nữa!
Trong khi nồng nhiệt hôn cô, đồng thời bàn tay của Nhiếp Tử Phong bắt đầu dao động bất định ở sau lưng của cô. Ngay từ đầu thân thể của Nhiếp Tử Vũ còn có chút cứng ngắc, nhưng sau khi đã anh vuốt ve dần dần sau đó cô trở nên thả lỏng mềm mại, cuối cùng cả người cô xụi lơ dưới lòng bàn tay của anh. Bàn tay của anh chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước ngực của cô, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ nút áo của cô, sau đó lưu loát cởi tuột chiếc áo sơmi của cô đến khuỷu tay.
Cảm giác thấy trong ngực mình việc hô hấp dần dần trở nên khó khăn, lúc này Nhiếp Tử Phong mới lưu luyến rời khỏi miệng của cô.