Vốn tưởng khi cô đã ở nhà, có thể hạn chế đi lại, Lục Hoài Nam sẽ an tâm hơn.
Thực tế trái ngược hoàn toàn, nỗi lo lắng trong anh tăng thêm gấp bội.
Lục Hoài Nam dậy rất sớm từ buổi sáng, chuẩn bị chu đáo thức ăn sáng và trưa cho Châu Thanh, sau đó mới đi làm.
Vài tiếng sau khi tới văn phòng, anh có nhắn tin hỏi cô đã thức dậy, đã ăn sáng chưa, nhưng chẳng có một tin nào được xem cả.
Định bụng rằng cả đêm thức trắng vì con đạp không ngủ được nên Lục Hoài Nam để cô ngủ thêm lát nữa.
Nhưng rồi cuối cùng khi tan làm trở về, anh mới kinh ngạc khi thấy bữa sáng đã vơi đi một nửa, và bữa trưa vẫn còn nguyên vẹn.n.o.v.e.l.t.o.o.n
Lục Hoài Nam mở cửa phòng, sắc mặt không mấy vui vẻ khi thấy Châu Thanh đang gác chân lên tường, tay cầm điện thoại xem phim.
Châu Thanh nghe tiếng động mới dời tầm nhìn, nhân tiện cũng hỏi: “Anh về sớm thế?”
Lục Hoài Nam dừng chân trước giường, nghiêm giọng như thể không hài lòng: “Từ sáng đến giờ em ăn gì rồi?”
“Ăn đồ anh để trong bếp đấy.”
“Em chỉ ăn mỗi bữa sáng, hơn nữa chỉ ăn có một nửa.”
“Tại em no.”
“Ăn có một chút mà no?”
“Hồi đêm em ăn cả chảo mỳ thịt bò anh xào còn gì? Bụng đâu mà ăn nữa?”
Châu Thanh lúc này mới để ý đến bầu không khí âm u vây kín mình, cô hạ điện thoại xuống, nở một nụ cười mà cô cho là có thể làm dịu anh: “Anh nhìn em như thế cũng không có tác dụng gì đâu.”
Chưa hết, Châu Thanh đứng trên giường, hơi cúi xuống trêu chọc Lục Hoài Nam: “Em biết anh yêu em mà, nên anh không thể giận em, đúng không?”
“…”
Phải, Lục Hoài Nam không thể giận cô.
Nói cho đúng là không giận nổi.
***n.o.v.e.l.t.o.o.n
Tiết trời tháng 9 vô cùng thơ mộng, đối với Châu Thanh, đây có lẽ là tháng cô yêu nhất.
Không khí se se lạnh, sắc trời trong xanh đầy áng mây trắng.
Trong sân vườn nhà cô, ngoại trừ thảm cỏ xanh mươn mướt, tất cả những loại cây khác, hầu hết đều đã chuyển sang sắc cam, vàng, đỏ.
Hơn hết, đây cũng là tháng mà hai cục bột bé nhỏ của cô chào đời.
Hai đứa nhóc qua chín tháng mười ngày vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra ngoài, khiến cho Lục Hoài Nam càng thêm bất an.
Một suy nghĩ hài hước nảy lên trong đầu anh: để càng lâu con càng lớn, càng khó sinh, vợ anh càng khổ.
Vậy nên trong một buổi sáng nọ, Châu Thanh trong lúc đang xem phim thì đột nhiên nhăn mặt.
Lục Hoài Nam đột ngột đứng dậy, gấp rút nói: “Em đau à? Chắc là sắp sinh rồi, chuẩn bị đến bệnh viện.”
Châu Thanh mím môi nhịn cười: “Không, em đang xem phim.”
Lục Hoài Nam tặc lưỡi một hồi.
“Anh mặc kệ.”
Lục Hoài Nam đỡ Châu Thanh đứng dậy, lục đục chạy vào phòng ngủ lấy áo khoác, xong đỡ cô ra xe.
Mãi đến khi ngồi trên xe, Châu thanh mới chợt ngẫm lại.n.o.v.e.l.t.o.o.n
“Ủa? Nhưng con chưa đòi ra mà?”
“Chưa đòi thì bắt nó ra, đủ ngày rồi.”
“Vậy là sinh mổ à? Nhưng sinh thường vẫn tốt hơn chứ?”
“Đầu thì to như trái dừa mà em còn đợi để sinh thường được à?”
Châu Thanh tròn mắt rồi bật cười.
Lục Hoài Nam lại nói: “Sinh thường đau lắm, một lúc hai trái dừa làm sao em chịu nổi?”
Cũng từ sự kiện đó, sau này mỗi lần vô tình nhớ lại, Châu Thanh lại xoa hai cái đầu tròn của con mình, lẩm bẩm: “Nhìn giống trái dừa thật.”
***
Hai bé trai sinh đôi, ngoại trừ mặt mũi giống hệt Lục Hoài Nam, màu da và tính cách hai đứa nhỏ hoàn toàn khác biệt.
Cậu anh da trắng giống mẹ, đặt tên là Lục Hoài Ân, tên ở nhà là Shin.
Cậu em da ngăm giống ba, đặt tên là Lục Hoài Bắc, tên ở nhà là Hẹ.
Shin trong bộ phim hoạt hình “Shin – Cậu bé bút chì”, Hẹ là tên gọi ưu ái của khán giả Việt Nam đặt cho nhân vật Heiji trong “Thám tử lừng danh Conan”.
Hai cái tên này đều là do Châu Thanh đặt, vậy nên cô rất tự hào.
Châu Thanh yêu hai đứa nhỏ đến mức Lục Hoài Nam cũng phải ganh tị.
Chính vì thế, vào ngày sinh nhật tròn 3 tuổi của con, Lục Hoài Nam đã tặng cho mỗi đứa một chiếc ba lô nhỏ.
Shin và Hẹ nhìn hình thù ngộ nghĩnh được in trên ba lô mà không rời mắt được.
Hẹ khúc khích cười, chạy đến ôm cổ Lục Hoài Nam hỏi: “Cái này là gì thế ba yêu của con?”
Lục Hoài Nam đeo ba lô lên cho Shin và Hẹ, vỗ nhẹ vào vai hai đứa nhỏ, trả lời: “Cái này là ba lô, hành trang đến nhà trẻ của hai nhóc. Mai ba dẫn đi nhà sách, thích gì ba mua cho, miễn là phải đi nhà trẻ.”
Shin lại hỏi: “Nhà trẻ là nhà dành cho trẻ em phải không ba?”
“Phải.”
Nụ cười trên khuôn miệng bé nhỏ của Shin dần dần bị dập tắt, “Nhà trẻ là không có người lớn, mẹ Thanh không đi nhà trẻ với con sao ba?”
“Đúng luôn.” Lục Hoài Nam gật đầu: “Hai đứa lớn bằng này rồi, tập xa ba xa mẹ dần là vừa.”
“Không được đâu, không xa mẹ Thanh được đâu.” Trong lúc Shin đang chôn chân mếu máo thì cậu em đã khóc toáng lên chạy vào bếp tìm mẹ: “Mẹ Thanh yêu dấu của con ơi, ba muốn bán con cho nhà trẻ, ba muốn chia cắt ba mẹ con mình…”
Lục Hoài Nam: “…”
Châu Thanh dở khóc dở cười, một tay cầm bánh kem, một tay ôm con, hỏi rằng: “Con mới tròn 3 tuổi thôi mà, đợi mấy tháng nữa rồi hẵng cho đi nhà trẻ.”
Shin cũng chạy lại ôm chân Châu Thanh, nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn một tràng: “Mẹ yêu ơi, ba bắt con không được ngủ với mẹ, bây giờ còn muốn bán con cho nhà trẻ… Sao ba cứ muốn chia cắt ba mẹ con mình vậy mẹ? Đây có phải là ba con không mẹ? Mẹ lấy nhầm chồng rồi phải không?”
Ngay khi Châu Thanh đang bối rối không biết phải dỗ dành con như thế nào, Lục Hoài Nam lại châm thêm một câu: “Cái gì mà lấy nhầm chồng? Có mà đẻ nhầm hai đứa thì có. Ai đời con trai lớn bằng nấy suốt ngày nằng nặc đòi đuổi ba xuống đất để ngủ với mẹ cho rộng giường không biết!”
Chật vật cả buổi tối mới dỗ được hai đứa nhỏ nín khóc và đi ngủ, Châu Thanh nằm trong vòng tay Lục Hoài Nam, buông lời hỏi anh: “Này, anh nói với con như thế, có khi nào mấy tháng nữa mình cưới, con không cho em lấy anh luôn không?”
Lục Hoài Nam chỉ ngắn gọn đáp một câu: “Đứa nào không đồng ý thì đuổi ra khỏi nhà.”
***n.o.v.e.l.t.o.o.n
Năm tháng êm đềm trôi qua, hai đứa con bé bỏng được Lục Hoài Nam so sánh với trái dừa ngày nào giờ đã trưởng thành, lấy vợ, sinh con.
Có lẽ nhìn con cháu mình được sống trong ấm no, hạnh phúc đã là mãn nguyện, vậy nên Châu Thanh đã ra đi nhẹ nhàng.
49 ngày sau khi Châu Thanh mất, vào một chiều mùa thu, Lục Hoài Nam gửi cho hai cậu con trai của mình một tin nhắn.
Sau đó, ông bắt xe đến một nơi, nơi mối tình giữa ông và người vợ quá cố của mình bắt đầu.
Trên bãi đồi, mấy đứa trẻ trong thôn bắt gặp một ông lão đang ngồi, bên cạnh ông là cây hồng già vừa bị đốn ngã hôm qua, đôi mắt ông rực lên sắc màu rực rỡ của hoàng hôn.
“Tao tưởng tao và vợ tao sẽ là người đưa tiễn mày trước, không ngờ rằng mày lại đi sau bà ấy, người cuối cùng bị bỏ lại hóa ra là tao.”
Lục Hoài Nam lấy trong áo ra mấy viên thuốc cho vào miệng.
Ông nằm xuống bên cạnh cây hồng già, tay vuốt ve thân cây sần sùi của người bạn cũ, dịu dàng nhìn về hướng hoàng hôn.
Ký ức từ thuở bé như một thước phim ngắn, tua đi tua lại trong đầu ông.
Đoạn cuối cùng của thước phim ấy là hình ảnh Châu Thanh đứng trước lan can của bệnh viện, ánh nắng xuân rực rỡ soi chiếu lên dáng người nhỏ nhắn của cô.
Khoảnh khắc nụ cười trên đôi môi kia nở rộ, tất cả mọi ưu phiền, sợ hãi của Lục Hoài Nam đều biến mất.
Nụ cười đó bây giờ in hằn lên môi Lục Hoài Nam.
Chỉ là, nụ cười khi đó của Châu Thanh tượng trưng cho sự hồi sinh, người chiến thắng trước lưỡi hái của tử thần.
Còn nụ cười của Lục Hoài Nam bây giờ lại tượng trưng cho cái chết, kẻ thua cuộc trước sự chia ly.
***
Trong bức thư gửi cho hai cậu con trai, Lục Hoài Nam có viết một đoạn:
“Kể từ lần đầu tiên gặp mẹ, ba đã biết mẹ là người đa sầu đa cảm, dễ vui dễ buồn, dễ cười nhưng cũng dễ khóc.
Càng gần đất xa trời, ba càng sợ, sợ sẽ đi trước mẹ các con, sợ bà ấy sẽ gục ngã trước cái chết của ba.
49 ngày sống trong u uất, ba mới nhận ra, ba cũng là một người dễ gục ngã.
Người già sợ cô đơn, ba cũng vậy.
Chỉ khác rằng, từ khi lấy mẹ các con, ba đã biết sợ rồi, sợ rằng nếu một ngày bà ấy biến mất, ba sẽ sống như thế nào?
Bây giờ bà ấy đi rồi, ba cũng đã có câu trả lời.
Ba biết mình rất tàn nhẫn khi bắt các con và cháu của ba phải từ biệt hai người trong một thời gian ngắn, nhưng thà rằng chỉ đau một lần.
Các con khi mất mẹ, mất ba thì còn có vợ, có con.
Nhưng ba mất bà ấy như mất cả thế giới vậy.”
Châu Thanh là một phần của anh, từ một phần đó, theo thời gian trở thành tất cả.
Khi cả bầu trời nhuộm một màu đen tối, mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, Lục Hoài chỉ muốn được sang thế giới bên kia, để bảo vệ cô nhóc mà anh dành trọn cả đời để yêu, để nhớ.