Đường Tử Khai từng chạm trán với Châu Thanh vào mùa thu năm ngoái, và sẽ càng biết sâu hơn về cô nếu Đường Tử Khai cố tình tìm hiểu. Chuyện anh là chồng cô, chỉ cần thông qua mấy thứ mưu mẹo cũng sẽ biết.
Giăng bẫy lôi kéo Phong Ỷ vào con đường phi pháp, đến khi bị cảnh sát tóm được, với dã tâm của Dư Đông Trạch, anh ta nên bị diệt khẩu từ lâu mới phải. Mọi chuyện bị xoay chuyển khi Phong Ỷ trở thành quân cờ của Đường Tử Khai. Hắn gợi ý cho vợ Phong Ỷ một luật sư có thể giúp đỡ họ, đây là ý tốt của hắn?
Khi nghe vợ Phong Ỷ nói người đề xuất anh cho chị ta là một gã đàn ông có vết sẹo trên mặt, Lục Hoài Nam lập tức ngửi thấy một mùi vị không mấy tốt đẹp.
Giờ thì anh nghĩ khác, mùi vị này cũng không tồi nếu Đường Tử Khai xem anh là một quân cờ của hắn.
Lục Hoài Nam giống với Châu Thanh, anh không tin vào những sự trùng hợp xảy ra, dù quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng vậy. Không có trùng hợp, chỉ có sắp đặt: do người, gọi là kế; do trời, gọi là mệnh.
Vì vậy, xâu chuỗi lại toàn bộ, cái gọi là trùng hợp thực chất chính là mưu kế của Đường Tử Khai. Hắn ta thả câu Phong ỷ, rồi móc dây sang lợi dụng Lục Hoài Nam để đục khoét vào tội lỗi của Dư Đông Trạch, hòng lật đổ lão.
Sự phán đoán này, Lục Hoài Nam tự tin rằng đây điều gần như không thể sai lệch. Vậy nên mới cảm thấy may mắn, Châu Thanh của anh sẽ phần nào trút bỏ được gánh nặng.
Dù thế, giả thuyết này vẫn còn vài uẩn khúc.
“Mò đến đây chắc cũng biết được lý do rồi nhỉ?” Đường Tử Khai nhàn nhã nằm trên giường bệnh, bộ quần áo bệnh nhân không che hết được cơ thể không lành lặn của hắn.
Lục Hoài Nam bình thản ngồi xuống ghế cạnh giường, tựa lưng, chân vắt chéo, “ừ” một tiếng.
Đường Tử Khai dùng vài giây nhắm mắt, nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó lại nhìn Lục Hoài Nam: “Tốt, quả nhiên là một quân cờ tốt của tao.”
Khi sự phán đoán có kết quả, cũng là lúc những uẩn khúc cần được phơi bày.
“Muốn lật đổ Dư Đông Trạch không phải chuyện một sớm một chiều là xong, anh đã ấp ủ kế hoạch này rất lâu rồi phải không?” Vừa nói, Lục Hoài Nam ghi âm cuộc hội thoại vào điện thoại, “Lý do là gì?”
“Tao là anh em cùng cha khác mẹ với Dư Nghiêm.” Hồi tưởng về đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, nét mặt Đường Tử Khai vẫn điềm nhiên như cũ. Một vì hắn đã quen với việc nhớ lại, hai vì kế hoạch này của hắn chắc chắn sẽ thành công, mọi chuyện còn lại sẽ để những quân cờ của hắn tự tung tự tác hủy hoại lão, hắn chỉ việc nhàn rỗi nằm ở đây nghỉ ngơi chờ kịch tàn.
“Bất ngờ chứ?” Đường Tử Khai nom nét mặt cứng ngắc của Lục Hoài Nam đến cái nhíu mày của người bên cạnh, nói tiếp:
“Lão già Dư Đông Trạch thời trẻ trăng hoa ong bướm, vô tình va phải mẹ tao. Mẹ tao si mê lão, lão không quan tâm, chơi xong thì vứt là chuyện bình thường. Mẹ tao lén lút sinh, rồi nuôi lớn tao. Đến khi tao được mười mấy tuổi, bà vợ lão vô tình gặp được mẹ con tao, nhận ra tao có gương mặt giống lão, nằng nặc muốn xét nghiệm ADN. Kết quả rành rành, bà vợ đó trông thì có vẻ đau lòng, vậy mà lại muốn lão nhận con. Từ đó, tao trở thành một đứa con hoang, có thêm một thằng em.”
Đường Tử Khai nhướng mày cười khẩy: “Hài hước! Lão sợ rằng mẹ tao sẽ bày mưu hại vợ lão nên đã đi trước một bước, dàn dựng một màn tai nạn giao thông không chút sơ hở. Nhưng mà, vợ lão khi nghe tao tố cáo cũng bàng hoàng cả kinh, bệnh tình bà ta trở nặng, rồi nhập viện, rồi tự mình rút ống thở.”
“Tao ghi hận từ lúc đó, nhưng cũng chỉ dừng ở mức ghi hận.” Đường Tử Khai chỉ vào vết sẹo trên gương mặt hắn, “Là lão vẽ ra đấy.”
Cuộc đời của Đường Tử Khai và mẹ hắn giống như một trò hề vậy, và giống như một nhúm mực đen vẩy lên cuộc đời Dư Đông Trạch.
Trang giấy bị nhuốm màu bẩn, Dư Đông Trạch hận không thể xé rách, chỉ đành siết tay bóp nát trang giấy đó. Cuộc đời một người phụ nữ khốn khổ, không toan tính đầy mình bị kết thúc vô cớ. Cuộc đời một đứa trẻ đột nhiên bại hoại dưới bàn tay của ba nó.
Nếu Dư Đông Trạch xem Đường Tử Khai là nghiệp chướng, sao không tự tay bóp chết hắn? Không, lão phải giữ lại để làm tay sai trung thành, một kẻ hầu cận cho con trai lão chứ.
Dư Đông Trạch rất thông minh khi xây dựng cho mình một tượng đài hùng vĩ, rồi lén lút mở ra những cuộc làm ăn phi pháp sau lưng bức tượng. Vậy mà lão chưa từng nghĩ, người giúp lão dựng nên bức tượng đó sẽ là người lão phải dè chừng nhất.
Máu mủ ruột thịt, Đường Tử Khai vốn định buông tha mối hận thù. Nhưng Dư Đông Trạch vì lợi ích cá nhân, không tiếc chặt đứt cánh tay này của lão. Xem ra, mấy quân cờ thả rông phòng hờ đã đến lúc cần trở về bàn cờ, trở về vị trí của nó.
Kịch tàn sớm sẽ rất tiếc, nhưng đêm dài lắm mộng, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh sẽ tốt hơn.
“Trụ sở phụ, men theo bức tường sơn không đều màu ở tầng 3, sẽ dẫn đến khu chứa đồ cho nhân viên. Bên dưới trần nhà sơn không đều màu có một cái tủ với tay nắm tróc sơn, đẩy ra, chứng cứ ở trong đó.” Đường Tử Khai nhìn chiếc cặp sách của Mục Tuân, kích cỡ vừa khít một chiếc laptop. Hắn đăm chiêu, tự hỏi rằng vận may sẽ đến với Dư Đông Trạch hay kẻ địch của ông ta.
“Nếu mang máy tính thì thử kết nối dữ liệu với máy tính trong căn phòng đó đi. Nhưng nói trước, nếu không có người mở lên sẵn, tụi bay có mò cả ngày cũng không kết nối được đâu.”
Lục Hoài Nam đá mắt với Mục Tuân, Mục Tuân ngay lập tức ngồi vào bàn khởi động máy tính, sẵn sàng vào việc.
Chợt nghĩ, câu nói vừa rồi của Đường Tử Khai vừa gợi cho Lục Hoài Nam một khúc mắc khác: “Nói vậy, anh đã có kế hoạch sắp xếp người đến căn phòng đó rồi, đúng không?”
Đường Tử Khai khẽ gật đầu, nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí, “Không hẳn, còn phải xem quân cờ này có nhận ra hay không đã.”
Lex, quân cờ đắc lực mà Đường Tử Khai dày công che mắt Dư Đông Trạch, hy vọng sẽ không làm hắn thất vọng.
***
Một hồi dốc lòng sơ cứu, vết thương của Lương Thạc Hoan tạm thời được an toàn. Trước mắt có thể yên tâm rằng nó sẽ không nhiễm trùng, nhưng không gắp được viên đạn ra, chỉ sợ thời gian dài sẽ nguy hiểm.
Lương Thạc Hoan vén tấm áo xuống, quay sang Tằng Hi đang thổi phù phù vào vết thương, nói với Châu Thanh: “Giúp tên kia đi, để nhiễm trùng thì không tốt.”
Châu Thanh liếc qua, lại nhìn lại, “Đem theo chỉ tổ vướng chân, chả thấy tác dụng ở đâu cả, anh muốn rước họa vào người à?”
“Tay cậu ta bị thương, chân thì không, đuổi theo chúng ta mới nguy hiểm.”
Tần Ngư giờ khẩu súng trên tay, nói: “Thì thêm vài phát cho chân cũng què, vậy thì hết đuổi.”
Giống với suy nghĩ của mình, Châu Thanh cau mày: “Ừ, vậy cho lẹ, anh thích đi đường vòng?”
Lương Thạc Hoan ngớ người, hai cô gái trước mặt nói lên suy nghĩ xấu xa mà vẻ mặt lại điềm nhiên như không, giống như đó là phương pháp mà họ thường lựa chọn vậy.
“Tần Ngư, Châu Thanh, hại người là không tốt, đừng học thói xấu của Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân.”
Châu Thanh kinh ngạc, giây sau tròn mắt lắc đầu: “Mẹ ơi! Đại ca, anh nhân từ cho ai xem vậy?”
Để đánh tan cái im lặng vì bị chọc của anh họ, Tần Ngư cười khẩy: “Giúp cũng được, nhưng mà nên để cho cậu ta cảm nhận nỗi đau một chút, viên đạn của em mới không lãng phí.”
Tằng Hi nghe không lọt tai nhưng cũng không lên tiếng, chỉ lén lút liếc nhìn ba người đang nói chuyện. Sâu thẳm nơi đáy mắt, một thứ cảm xúc không mấy dễ chịu dần dần biến thành hành động.
“Chơi tao à, tao cắt wifi của bọn mày.”
Tằng Hi móc sâu trong túi quần một con dao găm, nhân lúc không ai để ý, hắn kiễng chân cắt hết những sợi dây gắn với cục wifi ở kệ sách, nơi nằm trong tầm tay của hắn.
Tằng Hi tự tin rằng với cái đầu óc này, hắn không nghĩ việc mình làm là vô nghĩa. Những thứ vừa tay, tất cả đều phải loại bỏ, trước sau cũng sẽ có ích.
Tạm xuôi chuyện, Lương Thạc Hoan ngồi về máy tính, xem có thể thăm dò được thứ gì hữu ích từ đây hay không.
Bẵng đi vài phút, trông Lương Thạc Hoan mày mò với nét mặt không mấy khả quan, Châu Thanh sốt ruột lại gần, “Sao thế?”
Lương Thạc Hoan đã bẻ được mật khẩu máy tính, những tệp dữ liệu xếp thành hàng ngay ngắn trước mắt. Nhưng trên một cái cây không thể nào liên tục gặp được trái ngọt. Muốn mở được dữ liệu, buộc phải tải tất cả lên đám mây, yêu cầu duy nhất là phải có mạng.
“Không có mạng mấy đứa ơi.”
“Cái đậu phộng! Anh đùa em à?” Châu Thanh buồn cười thốt lên.
Tần Ngư cũng bị thu hút bởi câu nói, cô không tin trong tình huống này Lương Thạc Hoan có thể đùa. Tầm mắt va vào sợi giây cáp đứt đoạn phía sau Tằng Hi, Tần Ngư chỉ hận sao không sớm còng luôn cái tay còn lại kia của hắn, tất cả chỉ vì không mang đủ còng, tình thế cũng là bất đắc dĩ.
Đoán chừng hai người kia có điều bất tiện, nói trắng ra thì chắc là điện thoại có vấn đề nên mới chăm chăm nhìn cô với ánh mắt đợi chờ như thế. Tần Ngư thở dài, rút trong túi quần ra một chiếc điện thoại, “Chờ chút, để đăng kí lại, hết 4G rồi.”