- Ơ kìa, này…
Tút tút tút.
Thằng con quý hóa của bà, đúng là có vợ quên mẹ.
Sấy tóc xong cũng đã hơn 9 giờ tối. Ngoài trời đang có mưa phùn, gió thổi mang theo hơi nước, không khí đã lạnh nay còn thêm ẩm ướt.
- Chúc chú ngủ ngon.
- Ừ. Em ngủ ngon.
Mấy ngày về nước, đêm nào anh cũng thèm cảm giác được ngồi trên chiếc ghế tựa, vừa lướt điện thoại vừa đợi trông cô ngủ.
Hôm nay anh về rồi, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế ấy, nhưng không cầm điện thoại.
Lục Hoài Nam dựa lưng vào chiếc ghế, đôi mắt đăm chiêu nhìn cô gái đang nằm trên giường. Trông anh như chàng kị sĩ đang canh giấc ngủ cho nàng công chúa vậy.
Đến khi anh về phòng thì mưa cũng bắt đầu nặng hạt. Những hạt mưa nặng trĩu rơi lộp độp trên mái ngói, rơi trên cả nền đất, xối xả như trút nước. Những tia chớp đua nhau rạch ngang bầu trời.
Ầm.
Tiếng sấm động vang cả một khoảng trời.
Châu Thanh giật mình tỉnh giấc. Cô nghe thấy tiếng mưa, căn phòng vừa lạnh vừa tối. Hình như cô thấy có bóng một đứa trẻ, nó ngồi trong căn phòng chật hẹp với ánh đèn dầu. Và cô thấy lòng mình đang dâng lên một nỗi sợ, chùm chăn kín cả đầu, cơ thể cô run rẩy, nước mắt theo đó trực trào.
- Mẹ ơi, ba ơi, đừng bỏ con một mình. Chú, chú ơi, chú đâu rồi.
Nghe có tiếng gọi, anh lập tức chạy sang.
Ngay khi vừa lật tấm chăn, anh thấy cô đang co mình lại. Hai tay ôm lấy tai, mắt đẫm lệ. Trán đầy những mồ hôi, tay lạnh buốt. Anh ôm cô vào lòng, vừa hoảng vừa lo:
- Tôi ở đây rồi. Sao thế?
Nghe thấy giọng chú, cô ôm chầm lấy anh, nức nở.
- Chú, chú ơi, em sợ lắm. Ngoài kia mưa lớn quá, tối lắm. Mẹ đi tìm ba, mẹ về rồi, nhưng ba chẳng về nữa.
Rốt cuộc cô đã từng trải qua những gì mà sợ hãi đến như vậy? Nếu nhớ lại quá khứ sẽ đau khổ, vậy thà cô mất trí nhớ cả đời sẽ tốt hơn. Anh thấy lòng mình xót quá, xót cho những gì cô đã từng trải, anh càng ôm chặt cô hơn, tay vuốt nhẹ vào tấm lưng.
- Ngoan. Đừng sợ. Tôi ở ngay đây.
- Chú ở đây với em được không?
Do dự chốc lát, anh ôn nhu trả lời.
- Thế hôm nay tôi ngủ với em. Chịu chưa?
Châu Thanh gật đầu, tay buông lỏng khỏi người anh.
Lục Hoài Nam đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Một tay anh gối đầu, một tay vỗ lưng cô.
Cô nàng vùi mặt vào ngực người đàn ông, tay túm chặt tấm áo của anh, mắt nhắm chặt. May quá, chú vẫn ở đây, chú không bỏ cô như ba.
Qua tấm áo mỏng, anh có thể cảm nhận được từng hơi thở, nghe thấy cả từng nhịp tim của cô gái.
Ngay chính khoảnh khắc này, anh chắc chắn rằng, anh rất yêu cô. Quá khứ của cô không có anh, nhưng hiện tại, và cả tương lai, anh muốn bên cạnh người con gái anh yêu, anh sẽ bảo vệ cô, và chính tay tay anh kéo cô ra khỏi bóng đem tâm lí đáng sợ ấy.
Anh hôn lên mái tóc mềm thoảng hương hoa bưởi mà mình đã nhung nhớ bấy lâu, nhỏ giọng.
- Anh ở đây, đừng sợ nhé.
Bà nội, xin bà hãy thay cháu đi vào giấc mơ, bảo vệ cô nhóc của cháu nhé.
***
Phía thành phố Nam, Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân đang bận bịu sắp xếp lại mấy chồng tài liệu. Họ vừa hoàn thành xong vụ tên sát nhân cưỡng bức bạn gái rồi giết hại. Bằng chứng đã đầy đủ, giờ chỉ còn đợi bắt tên hung thủ về quy án.
- Thông báo thông báo. – Sở Nghiên vừa mở cửa, trên tay cầm xấp giấy, vừa lớn giọng.
- Lại có chuyện nữa à? – Đoàn Trọng Tân ngán ngẩm thở dài.
- Cấp trên vừa đưa ra chỉ thị sẽ bổ sung nhân lực cho tổ mình.
- Bao nhiêu người?
- Họ bảo 2 người. Một người ở tổ 7 và một thực tập sinh.
- Thực tập sinh thì không nói, nhưng tổ 7 dư người để chuyển hả?
- Không hẳn ạ. Tổ 7 có khá nhiều nhân tố ‘lão làng’, nên cấp trên muốn họ chuyển bớt người sang để nhập thực tập sinh vào, dễ chỉ bảo.
- Ra là vậy – Đoàn Trọng Tân gật gù.
- Họ cho chúng ta tùy ý chọn người. Mấy anh có đề xuất ai không?
- Đồng Manh.
Hoằng Khoan im lặng cả buổi, giờ mới lên tiếng.
- Đồng Manh? Nghe quen nhỉ. Có phải cái cô chân chạy vặt của tổ 7 không?
- Đoàn Trọng Tân, ăn nói cho cẩn thận.
- Rồi. Tôi xin lỗi. Tôi cũng là nghe sao thì nói vậy, cậu căng cái gì chứ.
- Do cậu tưởng tượng thôi.
Sở Nghiên nghe hai người nói cũng lờ mờ đoán được người kia là ai.
Chị ấy là Đồng Manh, 26 tuổi, thành viên nhỏ nhất của tổ 7. Nói là thành viên nhưng thực chất tổ 7 chỉ xem chị ta là người cùng đội. Hết sai đi photo giấy tờ thì mua giúp đồ ăn, hết đi nộp tài liệu thì ghi chép giấy tờ. Nói trắng ra chính là chân chạy vặt. Nhiều lần cô còn nghe có người xì xào bàn tán rằng chị ta ở tổ 7 chỉ thêm ngáng chân. Nghe thế cô cũng bức xúc thay. Đồng đội gì mà chẳng tôn trọng lẫn nhau gì cả.
- Đồng Manh phải không ạ? Em đi báo cáo giờ đây.
Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân ‘ừ’ một tiếng rồi quay lại công việc.
Có thành viên mới thì vui thật đấy, nhưng mà Châu Thanh giờ không biết ra sao, bao giờ cô mới trở về? Họ chỉ lo rằng cô xảy ra chuyện bất trắc. Cũng vì chuyện này mà ai nấy chẳng cười nổi, lòng họ như có tảng đá đè nặng. Dù có thêm bao nhiêu thành viên nữa, ba người vẫn sẽ giữ lại cái ghế cho Châu Thanh, vì họ là đồng đội.
***
Buổi sáng sau cơn mưa, cây cối tươi tốt hơn hẳn. Không khí vẫn còn vương lại dư vị của đất.
Nắng ấm len lói qua khe cửa sổ chật hẹp, chiếu vào đôi trai gái đang ôm nhau mà say giấc nồng.
Lục Hoài Nam khẽ nheo mắt. Giữa cái tiết trời lành lạnh của mùa đông, anh cảm nhận hơi ấm của cô gái đang nằm trong vòng tay mình. Cô vẫn đang ngủ.
Anh muốn thời gian ngưng đọng ngay lúc này, để anh được ôm cô lâu hơn chút nữa.
Đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Tương lai sẽ đi về đâu? Và cũng chẳng cách nào biết được sau này chúng ta có còn được bên người mà mình yêu?
Vì vậy, hãy trân trọng khoảng thời gian được ở bên họ. Có yêu nhau thì nỗ lực là giữ lấy. Dù cho âm dương cách biệt, nếu có duyên, vạn kiếp cũng sẽ trùng phùng.
Sớm biết ôm cô ngủ thích thế này, ngay từ đầu anh đã chẳng làm giá.
Đêm qua đến giờ cô vẫn nắm góc áo anh không buông. Chắc là cô sợ anh sẽ đi mất. Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, anh vừa yêu vừa xót. Hoài Nam nhéo má cô nàng, nhưng có vẻ không kiểm soát được lực đạo, cô nhíu mày, mắt vẫn nhắm.
- Chú. Đau em.
Hoài Nam ôn nhu cười, xoa đầu cô nhóc.
- Châu Thanh, sáng rồi, dậy thôi nào.
- Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
- Mặt trời đã mọc lâu lắm rồi, còn ngủ nữa sẽ thành heo đấy.
- Vậy heo ngủ đây. – Giọng điệu cô có vài phần cáu.
Không ngờ cô vì níu kéo giấc ngủ mà sẵn sàng gắt anh. Bất lực, ông chú già này đành tự mình bồng cô dậy.
- Dậy thôi con heo lười của tôi.
Anh đưa cô vào phòng tắm, tự tay đánh răng, rồi lại rửa mặt cho cô. Tất nhiên, cô nàng kia vẫn đang mơ màng, mắt nhắm mắt mở.
Xong thì lại bồng cô ra ghế ăn sáng. Mà dáng bồng Châu Thanh của anh cũng thật khác người. Tay cô quàng qua vai, đầu gục vào hõm cổ, chân vắt ngang lưng Hoài Nam. Hai tay anh ôm lấy hai bên đùi cô nhóc. Người ngoài nhìn vào, có khi còn tưởng anh đang bồng đứa con nít cũng nên.
Lục Hoài Nam loay hoay nấu cháo trong bếp. Đến khi bưng ra thì có cô gái đang phồng má, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào anh. Đặt chén cháo nóng hổi trước mặt cô, anh buồn cười lên tiếng:
- Sao thế?
- Chú phá giấc ngủ của em.
- Mặt trời đã đứng bóng rồi mà còn ngủ nghỉ gì nữa. Ngủ nhiều thanh heo đấy biết không? Mà em đừng phồng má nhìn tôi nữa, trông rất giống cá nóc, buồn cười lắm.
- Không giống mà. – Châu Thanh như con mèo xù lông, lập tức phản bác.
- Được rồi. Không giống thì không giống. Nào, mau ăn đi kẻo nguội thì không ngon đâu.
Hôm nay anh nấu cháo bí đỏ mà cô thích ăn, và nấu loãng cho cô dễ nuốt. Cô cũng rất thích ăn cháo bí đỏ nấu loãng, cháo sẽ vừa thơm vừa không bị ngấy. Dù là vậy nhưng cô vẫn ăn rất chậm, là kiểu vừa ăn vừa nhâm nhi.
Xong bữa. Định vào phòng ngủ tiếp thì thấy Hoài Nam đang đứng trước khung cửa sổ. Dáng anh cao lớn, một tay xỏ túi quần, tay kia cầm điếu thuốc đưa lên miệng. Khói thuốc trắng xóa bay giữa không trung, rồi dần tan biến vào hư vô.
Dưới con mắt của Châu Thanh, ông chú đang ăn cái gì đó, trông thú vị lắm.
- Chú đang ăn gì đấy? Chia cho em với.
Nghe tiếng cô nhóc, anh lập tức dập điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn cô.
- Đây không phải đang ăn đồ ăn, mà là hút thuốc lá. Con nít như em không được thử, không tốt cho sức khỏe.
- Vậy ạ? Thế người già thì sao ạ?
- Người già cũng vậy, rất hại.
- Thế sao chú lại hút?
Lục Hoài Nam ngớ người. Ra là vậy, người già mà cô nói chính là anh. Cô nhóc này rất biết cách cà khịa người khác.