Mồ hôi sớm đã ướt đẫm cả tấm áo, chảy dọc theo ngần cổ, nay còn đổ thêm nhiều hơn vì ra sức vừa đỡ vừa dìu Lương Thạc Hoan.
“Anh họ, mau dậy đi, hậu bối của anh bị người ta bắt đi rồi.”
“Lương Thạc Hoan, mau dậy đi, chúng ta phải quay lại cứu Châu Thanh.”
Tần Ngư vừa thở, vừa đi, vừa lay lay người bên cạnh. Lời nói vùng mình thoát khỏi cổ họng nghẹn ứ, cuối cùng không nhịn được mà trở nên nức nở: “Ông già, tỉnh lại.”
Vài giờ chưa uống một giọt nước nào, lại còn bị mất nước, Tần Ngư cảm nhận rõ cơ thể mình cũng đang dần đuối đi. Rồi thầm cảm ơn bản thân mình vì đã nhường chai nước khoáng duy nhất trong căn phòng kia cho Châu Thanh uống.
Dãy thang thoát hiểm chập choạng ánh đèn, vốn tưởng không có người, đột nhiên lại vang đến những tiếng bước chân.
Tần Ngư không còn vũ khí trong tay, Lương Thạc Hoan thì bất tỉnh, nếu gặp phải đám người của Dư Đông Trạch ngay lúc này, cô không biết kết quả sẽ đi về đâu.
Tiếng bước chân ngày một gần, sự bối rối trong Tần Ngư ngày một lớn.
Tất cả những cánh cửa thoát hiểm phía cánh trái đều đã bị khóa, cả dãy thang bộ vốn dĩ không có nơi để cho họ trốn.
Tần Ngư điều chỉnh lại tư thế, đỡ Lương Thạc Hoan lên vai cô. Nếu đã không còn đường chạy, chi bằng quay lại chỗ cũ.
Cả người Tần Ngư run rẩy, nỗ lực cõng “quả tạ” trên lưng đi nhanh nhất có thể, cân nặng của Lương Thạc Hoan chênh lệch nhiều so với cô. Vả lại, đi xuống thì dễ, leo lên mới khó.
Tần Ngư thở dốc, leo được vài bước đã khụy hẳn chân xuống nấc thang, Lương Thạc Hoan từ trên lưng cũng ngã nhoài theo.
“Tần Ngư?”
Khoảnh khắc quay đầu thấy Vũ Tuấn dẫn theo Đường Tử Khai bị còng tay, Tần Ngư mếu máo khóc, nước mắt tuôn như mưa ngoài kia, “Tiền bối, sao bây giờ anh mới đến?”
Vũ Tuấn vội vàng đỡ Lương Thạc Hoan ngồi dậy, “Sao thế này?”
Tần Ngư ngồi luôn ở bậc thang đó, xoay người, “Nhiễm trùng, sảng, ngất rồi.”
Vũ Tuấn thở hắt một hơi, ngó nghiêng xung quanh nơi họ ngồi, hỏi: “Châu Thanh đâu, sao không đi cùng em?”
Tần Ngư sùi sụi mũi, chống đầu gối đứng dậy, xòe một tay về phía Vũ Tuấn, “Anh mang theo súng không?”
Vũ Tuấn dường như hiểu ra chuyện, căng thẳng hơn, nhanh chóng đưa khẩu súng dắt sau lưng áo, đặt vào tay Tần Ngư.
“Đưa ông tướng này đến bệnh viện, em quay lại cứu Châu Thanh.”
“Nhớ cẩn thận.”
***
Vây phía trước Hoằng Khoan và Lục Hoài Nam là khoảng một chục tên đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, cao gầy có, cao to có, thấp bé thì không.
Phía sau là Cao Tư Tôn cùng 5 kẻ lực lưỡng khác. Đó là những vệ sĩ tiềm năng mà Dư Đông Trạch lựa chọn để hỗ trợ lão rời khỏi tòa nhà, nhưng giờ phải níu lại để giải quyết kẻ đột nhập.
Lục Hoài Nam giỏi võ từ bé, mấy tên đàn ông dù to dù nhỏ này đối với anh không quá đáng ngại. Vài tên có chút tài cáng động được vào người, Lục Hoài Nam trả lại gấp bội. Chốc chốc, hơn phân nửa số người đã miệng mồm be bét máu.
Bên cạnh một con thú dữ là một con thú hung.
Hoằng Khoan là một người yêu bạo lực, và cực kỳ hiếu chiến. Ngay tại thời điểm này, lửa nóng như nham thạch đang hừng hừng cháy trong lòng anh.
Mấy kẻ cản đường, Hoằng Khoan dứt khoát “dọn” sạch trong những đòn đánh đầu tiên. Vội vàng nhưng không hấp tấp, và mục tiêu hiện giờ của anh chỉ có một, tên chết đẫm Cao Tư Tôn.
Cao Tư Tôn, tiếp tay cho Dư Đông Trạch buôn lậu thuốc phiện, một tội. Cao Tư Tôn lừa dối cảnh sát, cố ý đánh cắp chứng cứ phạm tội, thêm hai tội. Tội quan trọng nhất, bắt giữ Châu Thanh của tổ anh.
Tất cả những tội trạng lần lượt hiện lên trên gương mặt Cao Tư Tôn, Hoằng Khoan giáng cho anh ta những cú hung hãn.
Cao Tư Tôn không phải không có võ, anh ta rất mạnh là đằng khác. Nhưng Hoằng Khoan không phải dạng vừa, không phải tự nhiên lại nằm trong Bộ ba bạo lực.
Trước con người bùng bùng lửa thiêu, Cao Tư Tôn đã bại trận thảm hại.
Khi Cao Tư Tôn nằm bất động dưới sàn, nhìn xung quanh, Hoằng Khoan nói: “Ở đây giao cho tôi, mau đi tìm Châu Thanh.”
Gương mặt Lục Hoài Nam có nhiều chỗ trầy xước, khóe môi bị dập, mu bàn tay nhem nhuốc máu. Anh không quan tâm Hoằng Khoan sẽ đối phó ra sao với mấy tên côn đồ đang lồm ngồm bò dậy, không ngần ngại gật đầu.
Ting!
Tiếng thang máy mở bỗng chốc rạch ngang qua bầu không khí, hé mở một cảnh tượng mà cả Hoằng Khoan và Lục Hoài Nam đều sửng sốt, hoảng hồn, và tuyệt đối không muốn chấp nhận.
“Lục Hoài Nam, xem tôi có quà gì cho anh này.”
“Hoài Nam, anh không…” Lời nói yếu ớt thốt lên chưa trọn, lực đạo ở bàn tay Dư Nghiêm tăng lên, ngón cái và ngón trỏ đồng loạt nhấn mạnh vào mạch ở cổ. Châu Thanh không thể nói thêm câu nào nữa, vì bây giờ muốn thở cũng khó nhọc.
“Thả vợ tôi ra!” Thần hồn Lục Hoài Nam bị đục quấy điên đảo, khao khát được đánh tên khốn họ Dư ra bã.
Chăm chăm gương mặt trắng bệch điểm hai hàng máu ở mũi, cổ đỏ như gấc, và phần eo áo loang lổ thẫm màu mảng lớn, Lục Hoài Nam thật sự chỉ có thể nhìn Châu Thanh chịu sự khống chế?
“Sắc mặt khó coi vậy à? Đừng vội, tôi vẫn còn muốn chơi với anh thêm một lúc, dù sao hôm nay tôi cũng không thoát khỏi đây được.” Dư Nghiêm ghé môi lại gần tai Châu Thanh, thì thầm: “Tôi nên chơi trò gì với chồng chị đây?”
Hơi thở của Dư Nghiêm phả trực tiếp vào tai, tóc gáy của Châu Thanh lũ lượt rợn cả lên. Cảm thấy từ lời nói, hành động và tính cách của hắn, tất cả đều rất ghê tởm.
Đầu óc ngày càng thêm mụ mị, tầm mắt mông lung hơn, đến cả hơi thở cũng dồn dập, lúc lại đứt đoạn. Châu Thanh không còn sức để phản kháng, hiện giờ cô rất muốn ngủ. Không mong mình thoát khỏi bàn tay của Dư Nghiêm, chỉ mong còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy Lục Hoài Nam được bình an.
“Dư Nghiêm, thả Châu Thanh ra, tao làm con tin của mày.”
Bẵng qua lời nói của Hoằng Khoan, Dư Nghiêm chỉ có muốn chơi đùa với Lục Hoài Nam mà thôi, “Lục Hoài Nam, hay là anh tự bắn vào chân mình một cái, tôi sẽ buông lỏng tay hơn?”
“Được! Ném súng qua đây.” Lục Hoài Nam không do dự, lập tức trả lời. Kể từ lúc Châu Thanh rời khỏi sân bay, Lục Hoài Nam đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng thế mạng cho cô.
Dư Nghiêm hơi lo ngại người trong tay sẽ lợi dụng sơ hở bật lại. Hắn ngừng thở giây lát để cảm nhận, bàn tay bấu víu mình từ ban nãy đã yếu hơn rất nhiều, trông lại đôi mắt lờ đờ của Châu Thanh. Đắc ý cười khẩy, ném khẩu súng xuống đất, đá sang cho Lục Hoài Nam.
“Đừng quên vợ anh đang thoi thóp trong tay tôi, anh dám dở trò, tôi không ngại bóp chết chị đâu.”
Hoằng Khoan bất mãn cùng cực, nhưng không thể làm gì hơn. Tên khốn này nói được, chắc chắn sẽ làm được, đôi mắt thú hoang của hắn đã nói lên điều đó.
Lục Hoài Nam nhặt khẩu súng, bật chốt an toàn, chĩa vào bắp đùi mình.
“Nhanh lên, nếu không muốn vợ anh chết dưới tay tôi.”
Đoàng!
Sau âm thanh như muốn xuyên thủng màng nhĩ, Dư Nghiêm rên lên một tiếng đau thấu xương.
Như gió vút qua, Lục Hoài Nam đột ngột bổ nhào đến. Anh bắt lấy cánh tay rũ xuống của Châu Thanh, chân hung bạo vào người đàn ông. Sau cùng, dùng cùi trỏ đập mạnh vào gương mặt hắn.
“Châu Thanh, em sao thế này?”
Điều mà một tên đàn ông ngạo nghễ như Lục Hoài Nam không dám nghĩ đến đã xảy ra ngay trước mắt anh.
Đáp trả sự chờ đợi của Lục Hoài Nam chỉ là tiếng Tần Ngư và Hoằng Khoan gọi tên cô.
Đôi đồng tử dán chặt vào cô gái đã bất tỉnh trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào má cô, luôn miệng nói:
“Châu Thanh, em nghe anh nói không?”
“Thanh à, anh đến bên em rồi đây.”
Lục Hoài Nam chống một bên chân, khẽ xốc người Châu Thanh, từ từ đứng dậy.
Cả quãng ra từ nơi họ đứng ra đại sảnh, người ta nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông dịu dàng thủ thỉ với cô gái của anh ta:
“Ngoài trời rất tối, còn mưa lớn, em rất sợ phải không? Có anh đây, yên tâm ngủ ngoan.”
“Nhóc này, hứa với anh, chỉ ngủ một lúc thôi, được không?”
“Xin em, đừng ngủ luôn nhé, anh sợ.”
Máu đỏ chảy từ mũi cô gái ngày một nhiều, nỗi bật trên nền da trắng nõn, càng khiến trái tim người đàn ông như bị ai cấu xé.
“Cút hết ra!” Lục Hoài Nam gào lớn vào đám đông chụm bầy phía cửa.
Hàng chục phóng viên lẫn nhà báo nhốn nháo giơ máy ảnh lên chụp, khi bị quát tháo mới im bặt.
Một người trong số đó vẫn đứng giữa đường, tay cầm thiết bị ghi âm chìa ra phía trước, “Xin hỏi, đây có phải là viên cảnh sát bị Dư…?”
“Tai mày điếc à?” Đoàn Trọng Tân chen chúc qua đám đông, đấm một cú vào kẻ vô nhân đạo vừa hỏi.
Nếu không phải Châu Thanh đang nguy cấp, Đoàn Trọng Tân chắc chắn sẽ lôi tên này về Cục cảnh sát hỏi tội.
Lục Hoài Nam không để tâm đến lời bàn tán xung quanh, anh bồng Châu Thanh chạy thẳng qua khe hở mà Sở Nghiên và Đoàn Trọng Tân vừa mở.
***
Trên con đường lớn dẫn đến bệnh viện, chiếc xe cứu thương lao đi vun vút, thức âm chói tai kéo dài hàng cây số như muốn rạch toạc cơn mưa.
“Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu ngừng tim.”
“Mau chuẩn bị sốc điện.”
“Bắt đầu sốc điện.”
Khi nhịp tim khởi sắc, nam bác sĩ dời tầm mắt sang vết máu trên mũi Châu Thanh. Anh ta lập tức dùng đèn thông dụng soi đồng tử, rồi bàng hoàng: “Là xuất huyết não! Mau liên hệ với viện trưởng Sở!”
Bao nhiêu lần lực bất tòng tâm, đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nam cảm thấy mình bất tài, vô dụng nhất.
Nếu lúc trước anh chọn làm bác sĩ thì bây giờ anh đã có thể tự mình cứu Châu Thanh, không phải đờ đẫn nhìn người khác giành lại sự sống cho cô như lúc này.