Riêng Thất Cảnh Trần hắn ta ngồi yên lặng một chỗ xem kịch hay một lời cũng không nói... chắc chắn hắn ta đã có suy tính bước tiếp theo rồi.
Bạch Tiểu Yên thì khác một trời một vực nàng ta dùng ánh mắt háo sắc như hổ đói rập rình mồi nhìn trộm Phong Lan Thần. Quả thật là đẹp tựa như thần tiên!
Lần trước trên phố lão đại bị truy sát chính chàng là người lao đến kịp lúc cứu người... nàng ta lúc đó chưa kịp nhìn thấy mặt hắn thì đã bị ca ca tốt lôi cổ về phủ. Xong là vài hôm trước lúc ở ngoài cửa địa lao từ xa xa cô ấy cũng thấy một chiếc kiệu dừng ở đó... người ngồi trong hình như là Bắc Minh Đế.
Tương truyền rằng khi hắn được sinh ra trời bỗng dưng sáng rực quốc sư nói đây là điềm lành. Về sau năng lực của hắn càng được khẳng định hơn...5 tuổi đã tinh thông thơ văn, 7 tuổi hắn đã bắt đầu luyện kiếm học đàn, đánh cờ,... tất cả mọi thứ trên đời này cái gì hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
13 tuổi chàng được phụ hoàng giao trọng trách làm thống soái 3 quân chinh chiến xa trường. Nghe nói chỉ trong một ngày Phong Lan Thần đã đánh lùi được 30 vạn quân địch từ đó danh tiếng của chàng nổi danh khắp thiên hạ Lục châu...
Bây giờ được gặp chính diện quả thực danh bất hư truyền tuổi trẻ tài cao. Hắn ta đã xuất chúng thì thôi ông trời còn ban cho chàng một khuôn mặt tuyệt mĩ làm điên đảo phái nữ a. Lão đại đúng là có phúc không biết hưởng.
Nhìn biểu cảm biểu của Phong Lan Thần hình như sai sai trên phố ai ai cũng nói rằng hắn máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt. Ban nãy ánh mắt của hắn nhìn lão đại có 3 phần bất lực 7 phần như 3...xem ra cũng là một tên sợ vợ không dám bật nóc nhà.
Nhất là cái câu cuối "nàng đừng mơ" sặc toàn mùi giấm chua...haizzz! Lão đại cũng thật là muốn vượt tường thì thôi đi còn khuyến khích người ta đập chậu cướp hoa...ai mà chịu cho nổi...Phong Lan Thần hẳn là phải kiềm chế lắm.
Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng bên ngoài có tiếng thái giám nói vọng vào.
- Nhiếp Chính Vương đến!
Bạch Tư Thành! Hắn tới đây làm gì... chẳng lẽ là muốn bắt mình về. Vừa nghĩ tới đây Bạch Tiểu Yên liền quay ngang quay dọc tìm chỗ trốn mà quá muộn rồi.
- Bạch Diệp Yên.
Hắn vừa đi vào liền nhìn cô ấy đầu tiên, Tiểu Yên bất đắc dĩ quay người lại cười như không gọi một tiếng "ca ca".
- Huynh tới đây làm gì vậy?
Bạch Tiểu Yên cảnh giác lùi về sau trong khi hắn cứ tiến đến chỗ nàng ta.
- Câu này bổn vương hỏi muội mới đúng...nói đi tới đây làm gì?
Bùa hộ mệnh vừa đi yêu ma quỷ quái liền tìm đến hôm nay đúng là sui hết chỗ nói.
- muội... muội...
Nhất thời nàng ta cũng không biết nên giải thích thế nào thì đột nhiên Bạch Tư Thành nắm chặt tay cô ấy kéo ra ngoài.
- Theo ca ca về phủ!
Mớ dây tơ hồng chính thức bị rối thành một đống hỗn độn.
- Muội không về.
- Nghe lời.
Hai huynh muội nhà này đang lôi kéo thì hai nam phụ kia nhảy vào góp vui. Vân Tu Kiệt thấy Bạch Tiểu Yên bị kéo đến mức nhăn mặt mày thì đứng ra tách hai người. Sở Hoài Ân cũng chẳng chịu đựng yên chạy đến xem vết thương ở tay cho nàng ấy.
Bạch Tư Thành tức đến mức mặt mày rất khó coi tranh cãi om sòm dưới điện với hai nam phụ. Hắn cũng chẳng ngờ muội muội này của mình lại thu hút nhiều ong bướm dại... biết vậy hắn nên nhốt nàng ở trong phủ.
- CÁC NGƯỜI NÁO ĐỦ CHƯA?
Phong Lan Thần đập bàn bốp một cái lạnh giọng quát bên dưới dừng lại mọi hành động không khí nhanh chóng im ắng.
Chàng còn chưa tính sổ vụ hắn đưa ra chủ ý vớ vẩn kia thì hắn đã tự chạy đến làm loạn. Vốn định cảnh cáo tên Tư Vương kia vài lời mà bị Bạch Tư Thành làm loạn hết rồi.
- Truyền chỉ! Phong Bạch Diệp Yên làm Thanh Yên Công chúa ban một cung điện tùy ý chọn, 1 phủ đệ, 1 ngàn lượng vàng, 5 gương châu báu, 3 cặp ngọc như ý, 1000 tấm lụa,...3 ngày sau tổ chức đại lễ sắp phong.
Dứt lời chàng đi thẳng ra ngoài...Nghe xong ý chỉ mọi người trong điện ai cũng ngơ ngác. Thế là Bạch Tiểu Yên có thể đường đường chính chính ở lại trong cung mà không bị ép nữa.
Đáng lẽ ra chàng không có ý định phong vị cho nàng ta nhưng...hôm nàng bị người thiên giới ám sát chàng có thể thấy được nàng rất quan tâm đến sự sống chết của Bạch Diệp Yên liều mạng bảo vệ cô ta. Chắc chắn quan hệ hai người không đơn giản... có thể nàng ta biết bí mật của nàng.
...----------------...
...Điện Chi Lan....
- Lão thần xin ghi nhớ ân tình của nương nương.
Giang Định là người thông minh rất nhanh đã hiểu ý của nàng.
- Được! Đây là lệnh bài của bổn cung cầm nó tới cứu người đi.
Cầm được lệnh bài của nàng trong mắt họ dường như hiện lên một tia sáng cứu thế. Con gái của họ có hy vọng được sống rồi!
Sau khi các đại thần rồi khỏi thì Thư Nhiễm mới bước vào.
- Nương nương! Bệ hạ vừa mới phong Bạch tiểu thư làm Công chúa Thanh Yên còn ban cung điện phủ đệ cho cô ấy.
Nàng chẳng có một biểu cảm gì tâm lặng như dòng nước chảy. Sớm đoán được chàng sẽ đi bước này đương nhiên không có gì phải ngạc nhiên. Chàng hiện tại không thể chờ được nữa nóng lòng muốn tìm người con người thực sự của nàng.
Ha! Có vài chuyện Tiểu Yên cũng không biết được...Phong Lan Thần khi nào chàng mới chịu nói thật!
...- Hết chương 97 -...