Cha của Giang Thi Thi là Giang Định đang giữ chức vụ thái úy đương triều cùng mấy vị quan lại bên Hình Bộ, Sử Bộ đã quỳ ở trước cửa điện được 3 ngày rồi. Từ ngày biết con gái mình phạm tội tày trời làm cha mẹ có ai muốn con mình chịu khổ.
Những người như họ đã có tuổi sức khỏe không còn tốt như trước lại còn phải quỳ ở chỗ này phơi nắng phơi sương sắc mặt ai nấy đều tiều tụy rất nhiều như cây già héo úa sắp tàn lụi trước cõi đời vậy. Trong số đó Giang Định sắp trụ không nổi rồi.
- Thần...G..iang...Định....xin cầu kiến bệ hạ.
Giọng ông ấy khàn khàn yếu ớt hai tay run run đưa lên không trung gắng sức hành lễ rồi vô thức nhã nhào ra đất cũng may bên cạnh có Hình Bộ Thượng Thư Dạ Viễn đỡ.
- Giang đại nhân! Ngài mau về nghỉ ngơi đi chỗ này có tôi với Lâm đại nhân lo.
Hình Bộ Thượng Thư Dạ Viễn là phụ thân của Dạ Ngưng. Ông ta nổi danh yêu con ái như mạng đương nhiên sẽ không để cô ta chịu khổ.
- Thi Thi của tôi vẫn còn trong nhà lao chưa rõ sống chết người làm cha này sao có thể đứng nhìn con gái mình ấm ức. Hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải gặp được bệ hạ.
Giang Định dùng chút sức lực còn lại để cố gắng ngồi dậy nhưng chân đã bị tê cứng mất cảm giác.
- Hương Nhi nhà tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ chắc chắn nó đang đợi tôi tới cứu....Thần...Lâm Tĩnh...Xin cầu kiến bệ hạ.
Lâm Tĩnh cũng rất sốt ruột cùng mọi người dùng hết sức để gọi người bên trong điện ra ngoài. Bỗng nhiên cánh cửa phía trước có tiếng kêu két... Hạ Kì bước ra ngoài.
- Các vị đại nhân! Bệ hạ có chỉ tất cả những người trong Nội Uyển từng hãm hại Hoàng Hậu đều phải chịu án tử hình. Mời các vị về cho!
Vừa dứt lời hắn xoay người bước vào trong điện cánh cửa một lần nữa lại đóng. Vừa nãy khi nghe thấy tiếng động bọn họ cứ tưởng bệ hạ chịu nể mặt cái thân già này để tha cho con gái mình một mạng sống ai ngờ chàng lại dứt khoát tới vậy.... một đao chặt đứt hi vọng muốn cứu con mình của người làm cha làm mẹ.
Giang Định thẫn thờ ngồi trên đất trên vẻ mặt nhăn nheo già nua này có một giọt nước nóng chảy xuống. Đây là giọt nước mắt của tình thân... Lâm Tĩnh bất lực nhìn lên bầu trời xanh ngắt, còn Dạ Viễn thì hò hét đòi gặp bệ hạ cho dù không ai để ý.
Chợt một quan lại dưới trướng của Giang Định lên tiếng.
- Các vị đại nhân! Chúng ta vẫn còn hi vọng.
Nhìn ánh mắt sáng rực của hắn ta Giang Định mới trầm trọng hỏi.
- Ngài có cách gì?
- Còn một người có thể cứu các vị tiểu thư ra ngoài.
- Là ai?
Lâm Tĩnh không thể nghĩ ra được người đó.
- Hoàng Hậu nương nương.
...----------------...
...Thanh Loan Điện....
Mọi người đã ngồi đầy đủ vào ghế phụ chỉ là ánh mắt của hai nam phụ thích Tiểu Yên nhìn Tư Vương không ổn lắm. Vân Tu Kiệt nhìn Thất Cảnh Trần bằng ánh mắt rực lửa cảnh giác còn Sở Hoài Ân thì lặng thinh uống trà ánh mắt sắc bén liếc tên ngồi bàn bàn bên kia.
- Tư Vương điện hạ hôm nay tới Điện Thanh Loan của bổn cung chắc không đơn giản chỉ là tặng quà đâu nhỉ.
Nàng không mặn không nhạt hỏi thẳng vào vấn đề. Tư Vương cười một cái đặt ly trà xuống rồi nhìn nàng với ánh mắt sắc ý.
- Bổn vương lần đầu đến Bắc Minh vô tình chạm phải một nô tỳ cô ta trộm mất lệnh bài phụ vương ta ban, vốn dĩ hôm nay tới đây là muốn nhờ nương nương nhưng mà giờ không cần nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi
2. Tam Vương Gia Cực Sủng Ta
3. Đêm Nay Ai Bay Lên Giường
4. Năng Lực Của Đồng Tiền
=====================================
Hắn ta vừa nói vừa nhìn nàng như kiểu muốn đem nàng bắt lại tra hỏi xem giấu lệnh bài kia ở đâu.
- Không cần? Chẳng lẽ vương gia đã tìm được người rồi.
Nàng cười lạnh chẳng có một động thái sợ sệt nào.
- Tìm thấy rồi! Cô không những xảo quyệt mà còn lật mặt rất nhanh mới vài ngày không gặp đã thành người xa lạ với bổn vương rồi.
Tên chó chết này ý muốn nói nàng là hồ ly tinh đi quyến rũ hắn rồi phủi mông bỏ đi à. Đúng là tự luyến! Sao không tìm cái gương soi thử xem có mấy phần sắc còn chẳng bằng cái lông của Phong Lan Thần. Khoan đã! Tự dưng nghĩ tới hắn làm gì?
- Là nô tỳ cung nào lại dám vô lễ như vậy bổn cung nhất định phải phạt cô ta.
Nói cho cùng Thất Cảnh Trần cũng chẳng dám chỉ tay vào mặt mà thừa nhận người đó là nàng, để xem hắn làm gì được!
- Không cần đâu! Tâm tư của cô ấy như một con hồ ly ngàn năm rất khó bắt được người chắc bây giờ trốn rồi cũng nên. Chỉ mong lần sau gặp lại nàng sẽ không trốn tránh ta.
Nghe hắn nói kiểu như vừa gặp đã yêu nàng ấy. "Nàng ấy sẽ không trốn tránh ta" nói nghe hay thật! Lại còn chê bổn cung là hồ ly già...hừ! Lần sau gặp lại ta sẽ đánh cho khi mặt ngươi không ai nhận ra thì thôi.
- Tư Vương gia thích nàng ta.
Nàng đang thử thăm dò tâm tư của hắn mà Thất Cảnh Trần lại không hề giấu giếm.
- Đúng vậy! Kể ra rất kì lạ... Không hiểu sao bổn vương vừa gặp đã yêu nàng ấy. Chỉ là... nàng đã thành thân ta chẳng còn cơ hội nữa.
Hắn ta nói mà ánh mắt vẫn đặt trên người nàng dường như mong chờ câu trả lời. Nàng định từ chối thì lại ngửi thấy mùi hương phong lan thoang thoảng.
- Nếu vương gia đã thích thì nên cưỡng ép giành về tay mình tránh sau này lại hối hận.
Bổn cung chờ xem ngươi dám đập chậu cướp hoa hay không? Phong Lan Thần! Chàng còn định nghe thêm bao lâu đợi ta bị hắn nhổ đi mới vừa lòng à.
- Cưỡng ép? Vậy phải xem vương gia có dám đối đầu với hắn hay không?
...- Hết chương 95 -...