- Tiểu nữ Bạch Diệp Yên xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Bạch Diệp Yên rất nhanh nhẹn đã nhận ra thân phận của nàng.
- ngươi nhận ra bổn cung.
Nàng cảm thán trước độ nhanh nhạy của nàng ấy.
- Bẩm nương nương! Xiêm y người đang mặc là Thanh Loan hoàng phượng phục được Diệu Thiên Các đặc biệt may riêng cho tân hậu tiểu nữ đã từng thấy qua.
Bạch Diệp Yên chỉ liếc qua xiêm y của nàng đã nói được nguồn gốc của nó tới nàng còn không biết.
- Phu nhân nhà tướng quân quả thật rất thông minh! Bổn cung rất thắc mắc sao ngươi lại quỳ ở đây vậy là tướng quân bắt ngươi quỳ sao?
Nàng đi vào vấn đề hỏi vu vơ nô tỳ bên cạnh cô ấy định nói gì đó nhưng Bạch Diệp Yên cản lại.
- Thưa nương nương! Là tiểu nữ gây ra sai lầm nên bị phu quân phạt cũng rất đáng.
Ai ngờ nàng ta một mực muốn bảo vệ chồng mình.
- Ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta.
Nàng nhận ra được lời nói này có chút quen thuộc. Khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau nàng chết đứng. Giống Tiểu Yên quá! Không phải cô ta sắp xuyên sang đây chứ! Nghĩ lại mới để ý là họ tên hai người đều giống nhau.
Tiểu Yên hay còn gọi là Bạch Tiểu Yên là bạn thân học cùng nàng hồi cấp 2,3 lớn lên hai người cùng nhau ra trường cùng tham gia tổ chức mafia lớn. Chỉ là nàng mất tích như vậy không biết Tiểu Yên ra sao rồi!
Bỗng Tranh Tử thái giám thân cận của nàng nói nhỏ.
- Nương nương! Sắp muộn giờ rồi.
Tranh Tử thì thầm bên tai nàng.
- Biết rồi biết rồi! Tới muộn một xíu hắn cũng đâu dám phạt ta.
Nàng gật đầu nhẹ rồi quay sang nói với Bạch Diệp Yên.
- Yến tiệc đã bắt đầu rồi nếu ngươi không chê thì cùng đi với bổn cung! Kiệu chờ sẵn bên kia rồi.
Nàng đưa tay định dìu nàng ta lên thì cô ấy lại cúi đầu xuống.
- Nương nương là Hoàng Hậu! Sao tiểu nữ có thể ngồi cùng kiệu với người như vậy không hợp lễ nghĩa.
Bạch Diệp Yên rất biết chừng mực cung kính với nàng.
- Không sao? Cứ lên đi.
- Tiểu nữ không dám.
Nàng ta nói có chút gượng gạo.
- Bổn cung nói vậy rồi Sở phu nhân muốn kháng lệnh.
Nàng giả vờ thanh cao cũng hơi mệt rồi nên trực tiếp vứt nó sang một bên kéo cô ta đứng dậy.
...... Giờ Dậu canh 1......
Phong Lan Thần cứ nhìn ra cửa suốt mặt lạnh như hầm băng.
- Hạ Kỳ! Ngươi đi xem nàng ấy đi đến đâu rồi.
Chàng ra lệnh cho Hạ Kỳ hắn chưa kịp đi bên ngoài đã truyền đến tiếng thái giám.
- Hoàng Hậu nương nương giá đáo.
Sau đó mọi người đứng dậy hành lễ... nàng chầm chầm bước vào điện theo sau là Bạch Diệp Yên. Công nhận thay cho nàng ta bộ xiêm y màu trắng trắng trang điểm một chút cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc đấy.
- Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Tất cả quỳ xuống hành lễ riêng Bạch Diệp Yên đi sau nàng thì được miễn. Phong Lan Thần nheo mắt khi thấy Bạch Diệp Yên theo sau nàng chàng bước xuống tiến đến chỗ nàng nhanh như cắt bế bổng nàng lên ghế ngồi.
- Phong Lan Thần! Ngươi làm gì vậy thả bổn cung xuống.
Nàng hơi ngượng nói nhỏ đủ để chàng nghe. Đến khi tới ghế chàng vẫn không buông tha đặt nàng lên đùi mình ngồi.
- Hoàng Hậu tới trễ nửa canh giờ chút nữa sẽ phạt thêm.
Chàng cười nham hiểm trả lời. Nhìn nụ cười đó làm nàng thấy nổi da gà... lần này hắn định làm gì nàng.
- Bình thân.
Nàng đánh trống lảng cho mọi người đứng lên. Đột nhiên Tiểu Kiều từ phía sau tiến lên.
- Sở Phu nhân! Nương nương đã sắp xếp cho người bàn tiệc ở trên kia! Để nô tỳ dẫn đường cho người! Xin mời.
Tiểu Kiều đưa tay ra hiệu mời Bạch Diệp Yên đi theo cô ấy. Màn này lọt vào mắt Sở Hoài Ân và Giang Thi Thi bọn họ tức nổ đom đóm mắt... chẳng phải cô ta đang quỳ à sao lại được Hoàng Hậu mời tới chứ! Giằng co một hồi cuối cùng Phong Lan Thần cũng thả nàng xuống ngồi bên cạnh nàng phụng phịu lườm trộm.
- Nàng ta là ai?
Chàng đột nhiên hỏi về Bạch Diệp Yên làm nàng hơi bất ngờ.
- Ngươi hỏi làm gì? Tính nạp phi à.
Nàng nheo mắt cảnh cáo.
- Nàng nghĩ sao?
Phong Lan Thần mập mờ ý đồ gì nàng chẳng biết.
- Thử xem.
Nàng nhìn chàng với ánh mắt rực lửa hằm hằm sát khí. Thấy vậy nụ cười trên môi chàng còn sắc hơn. Bạch Diệp Yên ngồi rất gần bàn của nàng nên nghe được tất cả... ước gì Sở Hoài Ân có thể chia một phần tình cảm cho nàng thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc tình cảm phu thê 5 năm không bằng một ánh mắt của bạch liên hoa trong lòng chàng. Nực cười! Phần tình cảm nàng vun đắp mấy năm qua hoá ra chỉ là một trò cười...tự mình đa tình.
Ánh mắt bệ hạ nhìn hoàng hậu thật khiến nàng ta ghen tị. Sở Hoài Ân chưa từng nhìn nàng với ánh mắt đó dù chỉ một lần. Tướng quân phu nhân sao? Ha! Chỉ trên danh nghĩa thôi! Nàng sai rồi... yêu lầm người...trao nhầm trái tim...nỗi đau này phải tự mình gánh lấy.
...- Hết chương 68-...