Hai phút sau.
Lão Tam cầm hai đoạn gậy bida bị gãy, vẻ mặt chưa đã thèm. Ở trước mặt anh ta, bảy tám tên côn đồ kia năm rạp trên đất, vẻ mặt đau đớn, không ngừng rên rỉ.
Thăng nhóc tóc vàng trên quầy vừa rồi không lao lên đã bị Lão Tam tát một cái cho choáng váng, giờ phút này đang đỡ tường, ngơ ngẩn nhìn Lão Tam như nhìn thấy quỷ, cơ thể run như cầy sấy.
Sở Vũ Hiên gõ vào quầy, hỏi: “Giờ thì có thể nói Lý Bân ở đâu chưa?”
Tên tóc vàng run rẩy, nhìn thấy người lưng hùm vai gấu, sức lớn như trâu kia đang lại gần mình, lập tức vứt bỏ cái gọi là nghĩa khí giang hồ đi, giơ tay chỉ lên tầng hai: “Tối qua anh ấy uống nhiều, vẫn... vẫn đang ngủ.”
Lão Tam dừng bước, xoay người đi lên tầng hai.
“Đừng sợ..” Sở Vũ Hiên cười nhạt, hỏi tên tóc vàng: “Cậu biết Trần Hoành không?”
Tên tóc vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không... Không biết!”
Sở Vũ Hiên thu lại ý cười, lấy điện thoại, mở album ảnh Trần Hoành ra: “Gặp người này chưa?”
Tên tóc vàng vẫn läc đầu: “Chưa từng gặp.”
Sở Vũ Hiên đột nhiên túm tóc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Thật sự chưa từng gặp?”
Tên tóc vàng suýt bị dọa sợ mất mật, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật sự không có mài Tôi... Tôi cần phải lừa anh làm gì!”
Thấy cậu ta trông không giống nói dối, Sở Vũ Hiên không tiếp tục gây khó dễ cho cậu ta, buông lỏng tay ra.
Một lát sau, trên tầng hai vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai, cùng thời gian đó, một người đàn ông quát: “Mẹ nó, mày là đứa nào?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng rầm một cái, chốc lát sau, Lão Tam tóm một người đàn ông trung niên xăm trổ toàn thân, chỉ mặc một cái quần cộc hoa hòe đi xuống.
Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung ác, là kiểu đi đường có thể bị cảnh sát bắt lại tra thân phận bất cứ lúc nào. Giờ phút này, nửa bên mặt phải của hẳn †a bị sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, tóc bị Lão Tam tóm, trông rất chật vật.
“Lý Bân?” Sở Vũ Hiên hỏi một tiếng.
Người đàn ông liếc nhìn đàn em không ngừng rên rỉ nằm ngang dọc trong sảnh, trong mắt đột nhiên đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi lúc nửa tỉnh nửa mơ hắn ta mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau dưới tầng, còn tưởng là mấy thăng nhãi này đang chơi đùa, không ngờ... Nhà bị xét sao?
“Tôi là Lý Bân, người anh em, cậu là aï? Gần đây hình như tôi không có đắc tội người nào mài”
Sở Vũ Hiên không nói nhảm nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Trần Hoành đâu?”
Lý Bân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Trần Hoành là ai?” Sở Vũ Hiên nhếch môi một cái, liếc nhìn Lão Tam.
Lão Tam lập tức giơ nửa cây gậy bida lên, đánh mạnh vào. vai Lý Bân, sức lực rất mạnh, lại lần nữa đánh gãy đoạn gậy bida đó.
“A!”
Vẻ mặt Lý Bân dữ tợn, co rụt cổ hét lên: “Tôi thật sự không biết Trần Hoành gì đó!”
Lão Tam một tay bóp miệng hắn ta, một tay khác đưa vào mồm hắn ta, mạnh mẽ bẻ gãy một chiếc răng cửa, quát: “Lại không nói thì sẽ đánh cho mày nôn phân từ trong miệng ra đấy!"
Lý Bân đau đớn đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, miệng đầy máu, mơ hồ nói: “Tôi không biết, mấy cậu bảo tôi nói cái gì? Rốt cuộc ai là Trần Hoành!”
Sở Vũ Hiên tức giận: “Miệng cứng lắm... chỉ là không biết cái cơ thể này của mày có cứng thế không? Hả?”
“Người anh em, tôi... tôi thật sự không biết mà!” Lý Bân khóc gào: “Tốt xấu gì cậu cũng phải gợi ý cho tôi chứ!”
Sở Vũ Hiên: “Được thôi, quán ăn Trần Ký, ông đã từng tới đó chưa?”
Lý Bân sửng sốt: “Không phải anh ta tên là Trần Cường à? Ai da! Cậu nhầm rồi đó người anh em, anh ta không phải tên là Trần Hoành mà là Trần Cường! Tôi biết anh ta ở đâu, lần trước anh ta bị người ta đánh, giờ đang ở bệnh viện thành phố thứ hai.”
Sở Vũ Hiên: “Không định nói thật phải không? Ông cũng không nghĩ sao tôi lại tìm được tới đây à?”
Lão Tam cầm hai đoạn gậy bida bị gãy, vẻ mặt chưa đã thèm. Ở trước mặt anh ta, bảy tám tên côn đồ kia năm rạp trên đất, vẻ mặt đau đớn, không ngừng rên rỉ.
Thăng nhóc tóc vàng trên quầy vừa rồi không lao lên đã bị Lão Tam tát một cái cho choáng váng, giờ phút này đang đỡ tường, ngơ ngẩn nhìn Lão Tam như nhìn thấy quỷ, cơ thể run như cầy sấy.
Sở Vũ Hiên gõ vào quầy, hỏi: “Giờ thì có thể nói Lý Bân ở đâu chưa?”
Tên tóc vàng run rẩy, nhìn thấy người lưng hùm vai gấu, sức lớn như trâu kia đang lại gần mình, lập tức vứt bỏ cái gọi là nghĩa khí giang hồ đi, giơ tay chỉ lên tầng hai: “Tối qua anh ấy uống nhiều, vẫn... vẫn đang ngủ.”
Lão Tam dừng bước, xoay người đi lên tầng hai.
“Đừng sợ..” Sở Vũ Hiên cười nhạt, hỏi tên tóc vàng: “Cậu biết Trần Hoành không?”
Tên tóc vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không... Không biết!”
Sở Vũ Hiên thu lại ý cười, lấy điện thoại, mở album ảnh Trần Hoành ra: “Gặp người này chưa?”
Tên tóc vàng vẫn läc đầu: “Chưa từng gặp.”
Sở Vũ Hiên đột nhiên túm tóc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Thật sự chưa từng gặp?”
Tên tóc vàng suýt bị dọa sợ mất mật, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật sự không có mài Tôi... Tôi cần phải lừa anh làm gì!”
Thấy cậu ta trông không giống nói dối, Sở Vũ Hiên không tiếp tục gây khó dễ cho cậu ta, buông lỏng tay ra.
Một lát sau, trên tầng hai vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai, cùng thời gian đó, một người đàn ông quát: “Mẹ nó, mày là đứa nào?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng rầm một cái, chốc lát sau, Lão Tam tóm một người đàn ông trung niên xăm trổ toàn thân, chỉ mặc một cái quần cộc hoa hòe đi xuống.
Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung ác, là kiểu đi đường có thể bị cảnh sát bắt lại tra thân phận bất cứ lúc nào. Giờ phút này, nửa bên mặt phải của hẳn †a bị sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, tóc bị Lão Tam tóm, trông rất chật vật.
“Lý Bân?” Sở Vũ Hiên hỏi một tiếng.
Người đàn ông liếc nhìn đàn em không ngừng rên rỉ nằm ngang dọc trong sảnh, trong mắt đột nhiên đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi lúc nửa tỉnh nửa mơ hắn ta mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau dưới tầng, còn tưởng là mấy thăng nhãi này đang chơi đùa, không ngờ... Nhà bị xét sao?
“Tôi là Lý Bân, người anh em, cậu là aï? Gần đây hình như tôi không có đắc tội người nào mài”
Sở Vũ Hiên không nói nhảm nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Trần Hoành đâu?”
Lý Bân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Trần Hoành là ai?” Sở Vũ Hiên nhếch môi một cái, liếc nhìn Lão Tam.
Lão Tam lập tức giơ nửa cây gậy bida lên, đánh mạnh vào. vai Lý Bân, sức lực rất mạnh, lại lần nữa đánh gãy đoạn gậy bida đó.
“A!”
Vẻ mặt Lý Bân dữ tợn, co rụt cổ hét lên: “Tôi thật sự không biết Trần Hoành gì đó!”
Lão Tam một tay bóp miệng hắn ta, một tay khác đưa vào mồm hắn ta, mạnh mẽ bẻ gãy một chiếc răng cửa, quát: “Lại không nói thì sẽ đánh cho mày nôn phân từ trong miệng ra đấy!"
Lý Bân đau đớn đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, miệng đầy máu, mơ hồ nói: “Tôi không biết, mấy cậu bảo tôi nói cái gì? Rốt cuộc ai là Trần Hoành!”
Sở Vũ Hiên tức giận: “Miệng cứng lắm... chỉ là không biết cái cơ thể này của mày có cứng thế không? Hả?”
“Người anh em, tôi... tôi thật sự không biết mà!” Lý Bân khóc gào: “Tốt xấu gì cậu cũng phải gợi ý cho tôi chứ!”
Sở Vũ Hiên: “Được thôi, quán ăn Trần Ký, ông đã từng tới đó chưa?”
Lý Bân sửng sốt: “Không phải anh ta tên là Trần Cường à? Ai da! Cậu nhầm rồi đó người anh em, anh ta không phải tên là Trần Hoành mà là Trần Cường! Tôi biết anh ta ở đâu, lần trước anh ta bị người ta đánh, giờ đang ở bệnh viện thành phố thứ hai.”
Sở Vũ Hiên: “Không định nói thật phải không? Ông cũng không nghĩ sao tôi lại tìm được tới đây à?”