“Ha ha...” Liễu Tư Tư trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, lạnh lùng nói: “Sở Vũ Hiên, tôi luôn nghĩ rằng cậu chỉ là một tên vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng lúc tên họ Kim đó không qua mặt được cậu, ngược lại còn bị cậu theo dõi, tôi liền nhận ra, chắc chắn cậu không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!”
“Cho nên cô muốn mượn tay của tôi để loại bỏ Sở Trì Khanh?” Sở Vũ Hiên nói: “Rất độc ác đói”
Liễu Tư Tư khẽ hừ một tiếng: “Tôi biết quan hệ cha con của hai người vẫn luôn không hòa thuận, chỉ là không ngờ, hai người lại tin tưởng nhau đến vậy!”
“Không phải tin tưởng.” Sở Vũ Hiên sửa lại: “Là lợi dụng lẫn nhau. Nói thật, nếu Sở Trì Khanh không giải thích rõ ràng đoạn ghi âm kia, tôi sẽ không nương tay với ông ta.”
Sở Trì Khanh dùng ánh mắt chém giết liếc nhìn con trai mình, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lại nhìn về phía Liễu Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tư Tư, em về Giang Thành từ khi nào? Sao lại dính líu đến nhà họ Diệp?”
Liễu Tư Tư run rẩy hít một hơi: “Tôi đã trở lại vào bốn năm trước, lúc đó tôi nghe được tin Diệp Vĩnh Thắng và anh không hợp nhau, cho nên đã bắt tay với ông ta, ông ta cũng hứa sẽ giúp tôi báo thù! Nhưng mà.... ha ha! Sau đó tôi mới dần dần phát hiện ra, Diệp Vĩnh Thắng không anh hùng như tôi đã nghĩ, ngược lại còn là một kẻ hèn nhát, luôn bị anh chèn ép, hừ.... Vì để kích động tranh đấu giữ anh và ông ta, tôi đã dụ dỗ Diệp Thiên Nhất, nói người phụ nữ của cậu ta bị anh dụ dỗ, tên ngu xuẩn kia hiểu lầm, cho rằng người tôi đang nói là Sở Hạo Nhiên, cho nên đêm đó mới cầm súng ép Sở Hạo Nhiên phải quỳ gối trước mặt cậu ta ở nơi công cộng....”
Sở Vũ Hiên trầm ngâm suy nghĩ: “Cho nên, hai ngày trước Diệp Thiên Nhất khiêu khích tôi cũng là do cô giở trò? Nói như vậy, thật ra cho đến bây giờ Diệp Vĩnh Thắng cũng chưa từng dám công khai đối đầu với Sở Trì Khanh, thậm chí ông ta cũng không biết những chuyện cô đang làm? Quả nhiên thủ đoạn của cô không tệ, vị đội trưởng đội cảnh sát của nhà họ Diệp kia cũng bán mạng cho cô! Tôi nghĩ cô đã làm rất nhiều chuyện để quyến rũ anh ta, đúng không?”
Liễu Tư Tư cười khổ, đáp án không cần nói cũng biết.
Sở Vũ Hiên lên đạn, bây giờ sự thật đã được phơi bày, anh không muốn nói nhảm nữa, Liễu Tư Tư này cũng không cần phải giữ lại.
Tuy nhiên, anh vừa giơ súng lên đã bị Sở Trì Khanh chặn lại: “Con trai, con ra ngoài trước đi. Cha có chuyện muốn nói với Tư Tư.”
Sở Vũ Hiên sửng sốt trong giây lát, người cha phong lưu quen thói của anh sẽ không bao giờ mềm lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, nghe những gì ông ta vừa nói, trước đây ông ta đã coi như tận tình tận nghĩa với Liễu Tư Tư rồi, bây giờ lại còn khuyên can, không biết lại đang có kế hoạch gì?
Dù thế nào đi nữa, Sở Vũ Hiên cũng không hỏi gì thêm, cầm súng đi ra khỏi phòng, một lúc sau Hồng Mai cũng bị đuổi ra ngoài.
Sở Vũ Hiên liếc cô ta một cái, cũng không hỏi gì, miệng của loại người này rất khó cậy, hỏi cũng vô ích, hơn nữa anh đã khẳng định Lưu Quân là tự sát, không khó để đoán được tình huống lúc đó, cho nên anh cũng không cần phải hỏi.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng mở ra, Sở Trì Khanh và Liễu Tư Tư cùng nhau bước ra ngoài.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mấy người đứng canh ngoài cửa vốn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy Sở Trì Khanh ôm lấy eo của người phụ nữ quyến rũ kia, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Lão Tam: Không phải người phụ nữ này đã hại ông ta sao? Sao ông ta vẫn còn muốn ngủ với cô ta? Hay thật đó, muốn ngủ với nhau để báo oán à? Rốt cuộc chủ tịch có mấy quả thận thế?
Tiểu Thanh: Vào lúc này mà ông ta vẫn có thể nghĩ đến chuyện này.... đang thách thức giới hạn trong việc tán tỉnh phụ nữ phải không?
Hồng Mai: Lúc trước cô chủ yêu ông ta đến chết đi sống lại, bây giờ có bị hớp mất hồn không? Không đúng không đúng, nhất định là mỹ nhân kế!
Sở Vũ Hiên trực tiếp hỏi: “Sở Trì Khanh, ông có muốn giải thích với tôi chút không, ông đang làm cái gì?”
Sở Trì Khanh ôm chặt Liễu Tư Tư hơn, cúi đầu thấp giọng nói gì đó, hai má Liễu Tư Tư đỏ bừng, đấm nhẹ vào ngực ông ta một cái, xấu hổ cúi đầu.
Dáng vẻ kia giống hệt như một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.
“Tư Tư, em đi thu dọn chút đi, tài xế của anh sắp đến rồi, lát nữa sẽ đưa em đi cùng. Bất kể chuyện trước kia là đúng hay sai thì đều để trôi qua đi, sau này anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.... hai ngày nữa anh sẽ đưa em đi tìm Diệp Vĩnh Thắng, ly hôn với hắn, chúng ta phục hôn!”
Đôi mắt của Liễu Tư Tư long lanh nước, cô ta nhẹ nhàng gật đầu, đưa Hồng Mai sang một phòng khác.
Đợi hai người đi xa, Sở Trì Khanh mới nhìn về phía Sở Vũ Hiên, thấp giọng nói: “Lên xe nói chuyện.”
Sở Vũ Hiên đi theo ông ta vào trong xe, đóng cửa xe lại, kinh ngạc nói: “Huyết hải thâm thù mà ông vẫn trêu chọc cô ta? Rất bưồn cười đó!”
Sở Trì Khanh mặt dày nói: “Không phải cha không dạy con nha, chỉ là người ta trời sinh có sức quyến rũ mà thôi.”
Sở Vũ Hiên:... Sở Trì Khanh cười nói: “Trước mắt đừng động đến cô ấy, vẫn còn giá trị.” Sở Vũ Hiên suy nghĩ: “Ông muốn dùng cô ta để đối phó với nhà họ Diệp?”
“Ừm...” Sở Trì Khanh nói: “Diệp Thiên Nhất bị con đánh thành như vậy, sớm hay muộn gì Diệp Vĩnh Thắng cũng sẽ tính món nợ này, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế.”
Sở Vũ Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không nên coi thường thực lực của con cáo già Diệp Vĩnh Thắng, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó như vậy.... Tôi có thể giúp được gì không? Dù sao chuyện này cũng do tôi gây ra.”
Sở Trì Khanh xua tay, giống như đã tính toán trước: “Không cần, cha đã nghĩ ra cách để đối phó hắn rồi... Con trai, đã từng nghe nói đến lấy nhu thắng cương chưa?”
Sở Vũ Hiên có chút không hiểu, Sở Trì Khanh cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ châm một điếu thuốc rồi nói: “Tuy rằng hiện tại đã điều tra rõ là do Tư Tư đứng đẳng sau đối phó chúng ta, nhưng Lưu Quân tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan với cái chết của mẹ con! Thứ chó chết đó, trước đây anh ta đã làm rất nhiều chuyện thay cha, giống như một con chó vẫn luôn kính sợ cha, thật không biết là do ai đã xúi giục khiến anh ta dám động đến người phụ nữ của chat”
Sở Vũ Hiên đột nhiên nói: “Lưu Quân tự sát là sự thật, tôi đoán, hành động tự: sát lúc đó của anh ta cũng khiến Hồng Mai có chút luống cuống, thậm chí còn hoảng loạn, cho nên mới không để ý chỉ tiết, để tôi nhìn ra được sơ hở... đúng rồi, Lưu Quân có một đứa con gái.”
Sở Trì Khanh cau mày: “Con gái? Cha chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
“Theo thông tin mà Tô Đông nói lúc trước, sau khi đám người Hồng Mai tìm thấy Lưu Quân, chắc chăn đã tra hỏi anh ta sự thật mười năm trước, nhưng Lưu Quân kiên quyết tự sát, thà chết chứ không dám nói ra sự thật, người anh ta bảo vệ rất có thể chính là con gái của anh ta... Cho nên, hiện tại có hai suy đoán, thứ nhất, Lưu Quân có không ít chứng cứ phạm tội của các nhân vật lớn, đều đang ở trong tay con gái anh ta; thứ hai, con gái anh ta đang ở trong tay một nhân vật lớn nào đó.”
Sở Trì Khanh suy tính: “Cha nghiêng về suy đoán đầu tiên hơn.”
Sở Vũ Hiên ừm một tiếng: “Dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được con gái của anh ta, ông cũng nên nghĩ cách đi.”
Nói xong, Sở Vũ Hiên dừng một chút, khóe miệng đột nhiên hiện lên nụ cười không có ý Sở Trì Khanh, thật ra còn có một cách hay, nhưng mà sẽ khiến ông gặp chút nguy hiểm, có muốn nghe không?”
Sở Trì Khanh nhìn bộ mặt nham hiểm của con trai, trong lòng không khỏi lạnh lẽo: “Lại tính toán gì trên người cha nữa?”
“Cho nên cô muốn mượn tay của tôi để loại bỏ Sở Trì Khanh?” Sở Vũ Hiên nói: “Rất độc ác đói”
Liễu Tư Tư khẽ hừ một tiếng: “Tôi biết quan hệ cha con của hai người vẫn luôn không hòa thuận, chỉ là không ngờ, hai người lại tin tưởng nhau đến vậy!”
“Không phải tin tưởng.” Sở Vũ Hiên sửa lại: “Là lợi dụng lẫn nhau. Nói thật, nếu Sở Trì Khanh không giải thích rõ ràng đoạn ghi âm kia, tôi sẽ không nương tay với ông ta.”
Sở Trì Khanh dùng ánh mắt chém giết liếc nhìn con trai mình, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lại nhìn về phía Liễu Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tư Tư, em về Giang Thành từ khi nào? Sao lại dính líu đến nhà họ Diệp?”
Liễu Tư Tư run rẩy hít một hơi: “Tôi đã trở lại vào bốn năm trước, lúc đó tôi nghe được tin Diệp Vĩnh Thắng và anh không hợp nhau, cho nên đã bắt tay với ông ta, ông ta cũng hứa sẽ giúp tôi báo thù! Nhưng mà.... ha ha! Sau đó tôi mới dần dần phát hiện ra, Diệp Vĩnh Thắng không anh hùng như tôi đã nghĩ, ngược lại còn là một kẻ hèn nhát, luôn bị anh chèn ép, hừ.... Vì để kích động tranh đấu giữ anh và ông ta, tôi đã dụ dỗ Diệp Thiên Nhất, nói người phụ nữ của cậu ta bị anh dụ dỗ, tên ngu xuẩn kia hiểu lầm, cho rằng người tôi đang nói là Sở Hạo Nhiên, cho nên đêm đó mới cầm súng ép Sở Hạo Nhiên phải quỳ gối trước mặt cậu ta ở nơi công cộng....”
Sở Vũ Hiên trầm ngâm suy nghĩ: “Cho nên, hai ngày trước Diệp Thiên Nhất khiêu khích tôi cũng là do cô giở trò? Nói như vậy, thật ra cho đến bây giờ Diệp Vĩnh Thắng cũng chưa từng dám công khai đối đầu với Sở Trì Khanh, thậm chí ông ta cũng không biết những chuyện cô đang làm? Quả nhiên thủ đoạn của cô không tệ, vị đội trưởng đội cảnh sát của nhà họ Diệp kia cũng bán mạng cho cô! Tôi nghĩ cô đã làm rất nhiều chuyện để quyến rũ anh ta, đúng không?”
Liễu Tư Tư cười khổ, đáp án không cần nói cũng biết.
Sở Vũ Hiên lên đạn, bây giờ sự thật đã được phơi bày, anh không muốn nói nhảm nữa, Liễu Tư Tư này cũng không cần phải giữ lại.
Tuy nhiên, anh vừa giơ súng lên đã bị Sở Trì Khanh chặn lại: “Con trai, con ra ngoài trước đi. Cha có chuyện muốn nói với Tư Tư.”
Sở Vũ Hiên sửng sốt trong giây lát, người cha phong lưu quen thói của anh sẽ không bao giờ mềm lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, nghe những gì ông ta vừa nói, trước đây ông ta đã coi như tận tình tận nghĩa với Liễu Tư Tư rồi, bây giờ lại còn khuyên can, không biết lại đang có kế hoạch gì?
Dù thế nào đi nữa, Sở Vũ Hiên cũng không hỏi gì thêm, cầm súng đi ra khỏi phòng, một lúc sau Hồng Mai cũng bị đuổi ra ngoài.
Sở Vũ Hiên liếc cô ta một cái, cũng không hỏi gì, miệng của loại người này rất khó cậy, hỏi cũng vô ích, hơn nữa anh đã khẳng định Lưu Quân là tự sát, không khó để đoán được tình huống lúc đó, cho nên anh cũng không cần phải hỏi.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng mở ra, Sở Trì Khanh và Liễu Tư Tư cùng nhau bước ra ngoài.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mấy người đứng canh ngoài cửa vốn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy Sở Trì Khanh ôm lấy eo của người phụ nữ quyến rũ kia, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Lão Tam: Không phải người phụ nữ này đã hại ông ta sao? Sao ông ta vẫn còn muốn ngủ với cô ta? Hay thật đó, muốn ngủ với nhau để báo oán à? Rốt cuộc chủ tịch có mấy quả thận thế?
Tiểu Thanh: Vào lúc này mà ông ta vẫn có thể nghĩ đến chuyện này.... đang thách thức giới hạn trong việc tán tỉnh phụ nữ phải không?
Hồng Mai: Lúc trước cô chủ yêu ông ta đến chết đi sống lại, bây giờ có bị hớp mất hồn không? Không đúng không đúng, nhất định là mỹ nhân kế!
Sở Vũ Hiên trực tiếp hỏi: “Sở Trì Khanh, ông có muốn giải thích với tôi chút không, ông đang làm cái gì?”
Sở Trì Khanh ôm chặt Liễu Tư Tư hơn, cúi đầu thấp giọng nói gì đó, hai má Liễu Tư Tư đỏ bừng, đấm nhẹ vào ngực ông ta một cái, xấu hổ cúi đầu.
Dáng vẻ kia giống hệt như một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.
“Tư Tư, em đi thu dọn chút đi, tài xế của anh sắp đến rồi, lát nữa sẽ đưa em đi cùng. Bất kể chuyện trước kia là đúng hay sai thì đều để trôi qua đi, sau này anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.... hai ngày nữa anh sẽ đưa em đi tìm Diệp Vĩnh Thắng, ly hôn với hắn, chúng ta phục hôn!”
Đôi mắt của Liễu Tư Tư long lanh nước, cô ta nhẹ nhàng gật đầu, đưa Hồng Mai sang một phòng khác.
Đợi hai người đi xa, Sở Trì Khanh mới nhìn về phía Sở Vũ Hiên, thấp giọng nói: “Lên xe nói chuyện.”
Sở Vũ Hiên đi theo ông ta vào trong xe, đóng cửa xe lại, kinh ngạc nói: “Huyết hải thâm thù mà ông vẫn trêu chọc cô ta? Rất bưồn cười đó!”
Sở Trì Khanh mặt dày nói: “Không phải cha không dạy con nha, chỉ là người ta trời sinh có sức quyến rũ mà thôi.”
Sở Vũ Hiên:... Sở Trì Khanh cười nói: “Trước mắt đừng động đến cô ấy, vẫn còn giá trị.” Sở Vũ Hiên suy nghĩ: “Ông muốn dùng cô ta để đối phó với nhà họ Diệp?”
“Ừm...” Sở Trì Khanh nói: “Diệp Thiên Nhất bị con đánh thành như vậy, sớm hay muộn gì Diệp Vĩnh Thắng cũng sẽ tính món nợ này, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế.”
Sở Vũ Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không nên coi thường thực lực của con cáo già Diệp Vĩnh Thắng, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó như vậy.... Tôi có thể giúp được gì không? Dù sao chuyện này cũng do tôi gây ra.”
Sở Trì Khanh xua tay, giống như đã tính toán trước: “Không cần, cha đã nghĩ ra cách để đối phó hắn rồi... Con trai, đã từng nghe nói đến lấy nhu thắng cương chưa?”
Sở Vũ Hiên có chút không hiểu, Sở Trì Khanh cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ châm một điếu thuốc rồi nói: “Tuy rằng hiện tại đã điều tra rõ là do Tư Tư đứng đẳng sau đối phó chúng ta, nhưng Lưu Quân tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan với cái chết của mẹ con! Thứ chó chết đó, trước đây anh ta đã làm rất nhiều chuyện thay cha, giống như một con chó vẫn luôn kính sợ cha, thật không biết là do ai đã xúi giục khiến anh ta dám động đến người phụ nữ của chat”
Sở Vũ Hiên đột nhiên nói: “Lưu Quân tự sát là sự thật, tôi đoán, hành động tự: sát lúc đó của anh ta cũng khiến Hồng Mai có chút luống cuống, thậm chí còn hoảng loạn, cho nên mới không để ý chỉ tiết, để tôi nhìn ra được sơ hở... đúng rồi, Lưu Quân có một đứa con gái.”
Sở Trì Khanh cau mày: “Con gái? Cha chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
“Theo thông tin mà Tô Đông nói lúc trước, sau khi đám người Hồng Mai tìm thấy Lưu Quân, chắc chăn đã tra hỏi anh ta sự thật mười năm trước, nhưng Lưu Quân kiên quyết tự sát, thà chết chứ không dám nói ra sự thật, người anh ta bảo vệ rất có thể chính là con gái của anh ta... Cho nên, hiện tại có hai suy đoán, thứ nhất, Lưu Quân có không ít chứng cứ phạm tội của các nhân vật lớn, đều đang ở trong tay con gái anh ta; thứ hai, con gái anh ta đang ở trong tay một nhân vật lớn nào đó.”
Sở Trì Khanh suy tính: “Cha nghiêng về suy đoán đầu tiên hơn.”
Sở Vũ Hiên ừm một tiếng: “Dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được con gái của anh ta, ông cũng nên nghĩ cách đi.”
Nói xong, Sở Vũ Hiên dừng một chút, khóe miệng đột nhiên hiện lên nụ cười không có ý Sở Trì Khanh, thật ra còn có một cách hay, nhưng mà sẽ khiến ông gặp chút nguy hiểm, có muốn nghe không?”
Sở Trì Khanh nhìn bộ mặt nham hiểm của con trai, trong lòng không khỏi lạnh lẽo: “Lại tính toán gì trên người cha nữa?”