Nhá nhem tối, Cao Ninh nhân lúc cha mẹ đi xã giao lẻn ra ngoài, lái xe đến nhà Hạ Trúc.
Trên đường đi, anh ta gọi điện cho tổng giám đốc Kim: “Tổng giám đốc Kim, rốt cuộc ông có ý gì? Tại sao hôm nay lại gọi cha tôi tới?”
Tổng giám đốc Kim cười ha ha nói: “Xem ra cha cậu đã nhận ra rồi nhỉ? Ai da, người anh em, tôi làm thế là vì cậu mà, cậu nghĩ lại mà xem, chỉ dựa vào năng lực của hai chúng ta thì sao có thể đối phó được với Sở Vũ Hiên? Tốt xấu gì cũng cần cha cậu giúp tôi nữa mà, không phải sao?”
Cao Ninh nổi giận đùng đùng: “Giúp tôi chấm dứt hợp đồng cho Hạ Trúc, với cả bữa tiệc hôm nay đều là kế hoạch từ trước của ông rồi phải không? Mục đích chính là để cha tôi ra tay với Sở Vũ Hiên? Ông... Từ lúc bắt đầu, ông đâu nói với tôi như vậy! Không phải ông nói, ông có cách đối phó với Sở Vũ Hiên à? Bây giờ sao lại kéo theo cha tôi vào?”
Tổng giám đốc Kim nói: “Kéo cha cậu vào nhập bọn thì phần thắng sẽ lớn hơn. Người anh em, không phải tôi nói gì chứ, hiện tại cha cậu đã quá già rồi, không còn sự quyết đoán và can đảm như khi còn trẻ nữa. Hiện giờ trong Sở Môn đang không ngừng tranh đấu, sợ bọn họ làm gì? Chúng ta chỉ cần nghĩ ra cách, có lẽ có thể lợi dụng trận nội đấu của bọn họ! Cậu chỉ cần chờ thôi, đừng vội, chúng ta đã chiếm hết thiên thời địa lợi, hiện tại chỉ thiếu người thích hợp mà thôi.”
“Ông bảo tôi phải tin tưởng ông thế nào nữa?” “Cậu có thể không tin tôi, tôi cũng có thể dừng hẳn kế hoạch. Nhưng cậu cần phải hiểu rõ hơn, tên họ Sở kia e rằng
sẽ không dễ dàng tha cho nhà họ Cao các cậu, ha ha...”
“Ông...” Cao Ninh lập tức trở nên ảo não, nhưng việc đã đến nước này đã không còn đường để quay đầu nữa rồi.
Im lặng một lúc lâu, cái tên thiếu não này không thể không thỏa hiệp: “Ông cần phải đảm bảo có thể đánh bại thằng đấy!”
Tổng giám đốc Kim thề: “Đấy là tất nhiên! Sở Vũ Hiên háo sắc thành tánh, đối phó với cậu ta thật sự quá dễ dàng.”
Cao Ninh như suy tư gì đó: “Tổng giám đốc Kim, rốt cuộc ông và nó có mối thù gì?”
Đầu dây bên kia cuộc gọi im lặng, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lẽo của tổng giám đốc Kim: “Câu nào không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Khoảng hai mươi phút sau, Cao Ninh tới nhà Hạ Trúc.
Nhưng mà, sau khi thấp thỏm nhập mật khẩu nhà mà mình nhớ vào lại hiện ra sai mật khẩu.
Cao Ninh lập tức trở nên hoảng loạn, vẫn không tin nhập thêm vài lần nữa, kết quả không khác gì.
Buổi chiều ở nhà, anh ta đã muốn giải thích với Hạ Trúc, nhưng số điện thoại và wechat đều bị cho vào danh sách đen, đến cả điện thoại của mẹ Hạ vẫn luôn trong trạng thái không ai bắt máy.
Bây giờ đến cả mật khẩu nhà cũng bị đổi! “Cốc cốc cốc!”
Cao Ninh vừa đập cửa vừa gọi: “Tiểu Trúc Tử, em cho anh cơ hội giải thích đi mài”
“Ba năm trước là anh bị ma nhập, nhưng mà... bây giờ anh thật sự yêu eml Chỉ yêu em thôi!”
“Tiểu Trúc Tử, em đừng nghỉ ngờ tình yêu của anh với em, được không, anh cầu xin em, em để cho anh giải thích với em được không? Em mở cửa ra đi!"
Trong nhà, Hạ Trúc cầm chai rượu, dựa nghiêng trên ghế sô pha, hai mắt trống rỗng, nhìn có vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Mẹ Hạ đứng ở bên cạnh, thật ra trong lòng rất muốn đi mở cửa, nhưng nghĩ đến chiều nay Hạ Trúc lấy cái chết ra dọa, không cho bà ta nghe máy của Cao Ninh, trong lòng bà ta vẫn thấy hơi sợ, chỉ có thể ngồi bên cạnh lo lắng suông.
Cao Ninh ở ngoài cửa tiếp tục nói: “Tiểu Trúc Tử, anh biết em ở trong nhà, anh xin em, để cho anh gặp mặt em đi!”
“Đầu anh bị Sở Vũ Hiên đánh cho bị thương, vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện, mở mắt ra đã lo lắng chạy tới tìm em. Tiểu Trúc Tử, anh thấy choáng quá... Em mở cửa được không, để cho anh nhìn em một cái thôi, được không?”
Mẹ Hạ cầm tay con gái, lo lắng nói: “Hạ Trúc, Ninh Nhi bị thương, con... Con để cho nó vào đi, có chuyện gì để nó nói cho rõ ràng! Các con yêu nhau nhiều năm như vậy, không có gì là không thể hòa giải được hết, nghe lời đi mà, nhé?”
Trên đường đi, anh ta gọi điện cho tổng giám đốc Kim: “Tổng giám đốc Kim, rốt cuộc ông có ý gì? Tại sao hôm nay lại gọi cha tôi tới?”
Tổng giám đốc Kim cười ha ha nói: “Xem ra cha cậu đã nhận ra rồi nhỉ? Ai da, người anh em, tôi làm thế là vì cậu mà, cậu nghĩ lại mà xem, chỉ dựa vào năng lực của hai chúng ta thì sao có thể đối phó được với Sở Vũ Hiên? Tốt xấu gì cũng cần cha cậu giúp tôi nữa mà, không phải sao?”
Cao Ninh nổi giận đùng đùng: “Giúp tôi chấm dứt hợp đồng cho Hạ Trúc, với cả bữa tiệc hôm nay đều là kế hoạch từ trước của ông rồi phải không? Mục đích chính là để cha tôi ra tay với Sở Vũ Hiên? Ông... Từ lúc bắt đầu, ông đâu nói với tôi như vậy! Không phải ông nói, ông có cách đối phó với Sở Vũ Hiên à? Bây giờ sao lại kéo theo cha tôi vào?”
Tổng giám đốc Kim nói: “Kéo cha cậu vào nhập bọn thì phần thắng sẽ lớn hơn. Người anh em, không phải tôi nói gì chứ, hiện tại cha cậu đã quá già rồi, không còn sự quyết đoán và can đảm như khi còn trẻ nữa. Hiện giờ trong Sở Môn đang không ngừng tranh đấu, sợ bọn họ làm gì? Chúng ta chỉ cần nghĩ ra cách, có lẽ có thể lợi dụng trận nội đấu của bọn họ! Cậu chỉ cần chờ thôi, đừng vội, chúng ta đã chiếm hết thiên thời địa lợi, hiện tại chỉ thiếu người thích hợp mà thôi.”
“Ông bảo tôi phải tin tưởng ông thế nào nữa?” “Cậu có thể không tin tôi, tôi cũng có thể dừng hẳn kế hoạch. Nhưng cậu cần phải hiểu rõ hơn, tên họ Sở kia e rằng
sẽ không dễ dàng tha cho nhà họ Cao các cậu, ha ha...”
“Ông...” Cao Ninh lập tức trở nên ảo não, nhưng việc đã đến nước này đã không còn đường để quay đầu nữa rồi.
Im lặng một lúc lâu, cái tên thiếu não này không thể không thỏa hiệp: “Ông cần phải đảm bảo có thể đánh bại thằng đấy!”
Tổng giám đốc Kim thề: “Đấy là tất nhiên! Sở Vũ Hiên háo sắc thành tánh, đối phó với cậu ta thật sự quá dễ dàng.”
Cao Ninh như suy tư gì đó: “Tổng giám đốc Kim, rốt cuộc ông và nó có mối thù gì?”
Đầu dây bên kia cuộc gọi im lặng, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lẽo của tổng giám đốc Kim: “Câu nào không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Khoảng hai mươi phút sau, Cao Ninh tới nhà Hạ Trúc.
Nhưng mà, sau khi thấp thỏm nhập mật khẩu nhà mà mình nhớ vào lại hiện ra sai mật khẩu.
Cao Ninh lập tức trở nên hoảng loạn, vẫn không tin nhập thêm vài lần nữa, kết quả không khác gì.
Buổi chiều ở nhà, anh ta đã muốn giải thích với Hạ Trúc, nhưng số điện thoại và wechat đều bị cho vào danh sách đen, đến cả điện thoại của mẹ Hạ vẫn luôn trong trạng thái không ai bắt máy.
Bây giờ đến cả mật khẩu nhà cũng bị đổi! “Cốc cốc cốc!”
Cao Ninh vừa đập cửa vừa gọi: “Tiểu Trúc Tử, em cho anh cơ hội giải thích đi mài”
“Ba năm trước là anh bị ma nhập, nhưng mà... bây giờ anh thật sự yêu eml Chỉ yêu em thôi!”
“Tiểu Trúc Tử, em đừng nghỉ ngờ tình yêu của anh với em, được không, anh cầu xin em, em để cho anh giải thích với em được không? Em mở cửa ra đi!"
Trong nhà, Hạ Trúc cầm chai rượu, dựa nghiêng trên ghế sô pha, hai mắt trống rỗng, nhìn có vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Mẹ Hạ đứng ở bên cạnh, thật ra trong lòng rất muốn đi mở cửa, nhưng nghĩ đến chiều nay Hạ Trúc lấy cái chết ra dọa, không cho bà ta nghe máy của Cao Ninh, trong lòng bà ta vẫn thấy hơi sợ, chỉ có thể ngồi bên cạnh lo lắng suông.
Cao Ninh ở ngoài cửa tiếp tục nói: “Tiểu Trúc Tử, anh biết em ở trong nhà, anh xin em, để cho anh gặp mặt em đi!”
“Đầu anh bị Sở Vũ Hiên đánh cho bị thương, vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện, mở mắt ra đã lo lắng chạy tới tìm em. Tiểu Trúc Tử, anh thấy choáng quá... Em mở cửa được không, để cho anh nhìn em một cái thôi, được không?”
Mẹ Hạ cầm tay con gái, lo lắng nói: “Hạ Trúc, Ninh Nhi bị thương, con... Con để cho nó vào đi, có chuyện gì để nó nói cho rõ ràng! Các con yêu nhau nhiều năm như vậy, không có gì là không thể hòa giải được hết, nghe lời đi mà, nhé?”