Triệu Nhã Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Để người của công ty truyền thông làm giám khảo, là muốn tạo ra hiệu ứng ký kết hợp đồng trực tiếp à?”
Đạo diễn Tống: “Vâng vâng vâng, chúng tôi chỉ muốn chương trình này hiệu quả hơn thôi.”
Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: “Việc này cứ gọi điện thoại là được còn phải đích thân ông đi một chuyến à? Đạo diễn Tống, nếu ông có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”
Đạo diễn Tống cười ngượng ngùng: “Vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa, sếp Triệu, tôi đến mời cô đích thân làm giám khảo, tham dự chương trình tạp kỹ.”
Triệu Nhã Nam im lặng, có chút đăm chiêu.
Đạo diễn Tống nói tiếp: “Sếp Triệu, hãy nghĩ xem, nếu cô đích thân ra mặt, trong mắt khán giả thì cô rất coi trọng nhân tài, điều này rất có lợi cho danh tiếng của Truyền thông Thanh Nhã”
“Vậy danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân Giang Thành” của Nam Nam nhà chúng tôi có phải cũng rất có lợi cho tổ chương trình của các người không? Hửm?” Sở Vũ Hiên đột ngột nói, sau đó nhìn Triệu Nhã Nam, vẻ mặt tràn đầy nuông chiều: “Nam Nam, anh không tệ đến mức để em xuất đầu lộ diện đúng không?”
Vốn dĩ Triệu Nhã Nam vẫn đang cân nhắc có nên đi hay. không, nhưng khi nghe được lời này, cô đã đưa ra quyết định dứt khoát: "Được rồi, đạo diễn Tống, tôi đồng ý với ông.”
Theo lý mà nói, đạt được mục tiêu thì nên vui mừng, nhưng đạo diễn Tống không dám tỏ ra vui mừng chút nào, ngược lại khá xấu hổ: “Sếp Triệu, hay là bỏ đi, tôi thấy...”
“Sao lại bỏ?” Triệu Nhã Nam biết đồ hèn nhát này sợ Sở Vũ Hiên sẽ không vui nên tức giận nói: “Ông đang đùa tôi à?”
“Không, không, không...” Đạo diễn Tống liên tục xua tay, hữu ý vô tình liếc nhìn Sở Vũ Hiên, mặc dù không nhìn rõ ánh mắt của Sở Vũ Hiên nhưng dường như ông ta đã cảm nhận được sức mạnh và sự khó chịu của tổ tông này rồi, đầu óc. xoay chuyển, ông ta đã nghĩ ra diệu kế kim thiền thoát xác, trực tiếp đổ lỗi cho tổ chương trình: “Sếp Triệu, đây chỉ là quyết định tạm thời của tổ chương trình, hay là để tôi quay lại bàn bạc với họ một lần nữa, chậm nhất là buổi trưa sẽ cho cô câu trả lời nhé?”
Vừa nói xong, Triệu Nhã Nam còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Sở Vũ Hiên cười nói: “Sao thế? Nam Nam nhà tôi không xứng à? Còn cần phải thương lượng sao?”
Đạo diễn Tống:...
Đại ca à, anh bảo tôi đi rồi lại không cho tôi đi, anh muốn cái quái gì vậy! Vấn đề này khó quá, tôi không làm được!
Triệu Nhã Nam mím môi, trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, sau đó nhìn về phía đạo diễn Tống đang hoảng loạn: “Cứ quyết định thế đi, tôi sẽ tham gia, ông về trước đi.”
“A, à, vậy được rồi, vậy tôi sẽ đi trước... Đạo diễn Tống lau mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán, nịnh nọt nói: “Sếp Triệu, sếp Sở, các người yên tâm, tôi nhất định sẽ để Kim Thư Hàm làm quán quân, đến lúc đó, Thanh Nhã và quán quân sẽ cùng nhau lao về phía trước, chuyện này mà lan truyền ra cũng sẽ là một đoạn giai thoại.”
Sở Vũ Hiên mím môi, thở dài: “Đạo diễn Tống, sao già rồi mà ông vẫn còn ngu ngốc như vậy hhar? Có một số việc ông chỉ cần làm là được rồi, sao còn nói ra làm gì? Cứ như tôi bảo ông làm như thế vậy!”
Đạo diễn Tống:...
Quả nhiên, thể hiện lòng trung thành và nịnh nọt đều là nghệ thuật thượng thừa, người bình thường khó học được.
Sau khi đạo diễn Tống rời đi, hai vợ chồng đi về phía công ty.
Sở Vũ Hiên: “Không nhìn ra em cũng khá phản nghịch đấy:
Triệu Nhã Nam hoàn toàn không thèm chú ý đến anh, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Thư Hàm: “Có ở công ty không?”
Bên kia đáp: “Sếp Triệu, tôi đến ngay.”
“Ừm, tới nơi thì đến văn phòng của tôi, có chuyện cần nói với cô.”
Cúp điện thoại, Triệu Nhã Nam bước vào thang máy, lúc này mới phát hiện Sở Vũ Hiên vừa rồi còn mặt dày mày dạn đi theo mình không biết đã đi đâu.
Người đẹp băng giá không nhịn được vội vàng ấn nút đóng cửa cho đến khi thang máy bắt đầu di chuyển lên trên, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm chửi bới: “Tên đàn ông chó má này đúng là có bệnh.”
Năm phút sau, Kim Thư Hàm đến văn phòng tổng giám đốc.
Cô gái này thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, dáng vẻ trong sáng xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ như một sinh viên đại học trầm tính và ít nói.
Đạo diễn Tống: “Vâng vâng vâng, chúng tôi chỉ muốn chương trình này hiệu quả hơn thôi.”
Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: “Việc này cứ gọi điện thoại là được còn phải đích thân ông đi một chuyến à? Đạo diễn Tống, nếu ông có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”
Đạo diễn Tống cười ngượng ngùng: “Vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa, sếp Triệu, tôi đến mời cô đích thân làm giám khảo, tham dự chương trình tạp kỹ.”
Triệu Nhã Nam im lặng, có chút đăm chiêu.
Đạo diễn Tống nói tiếp: “Sếp Triệu, hãy nghĩ xem, nếu cô đích thân ra mặt, trong mắt khán giả thì cô rất coi trọng nhân tài, điều này rất có lợi cho danh tiếng của Truyền thông Thanh Nhã”
“Vậy danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân Giang Thành” của Nam Nam nhà chúng tôi có phải cũng rất có lợi cho tổ chương trình của các người không? Hửm?” Sở Vũ Hiên đột ngột nói, sau đó nhìn Triệu Nhã Nam, vẻ mặt tràn đầy nuông chiều: “Nam Nam, anh không tệ đến mức để em xuất đầu lộ diện đúng không?”
Vốn dĩ Triệu Nhã Nam vẫn đang cân nhắc có nên đi hay. không, nhưng khi nghe được lời này, cô đã đưa ra quyết định dứt khoát: "Được rồi, đạo diễn Tống, tôi đồng ý với ông.”
Theo lý mà nói, đạt được mục tiêu thì nên vui mừng, nhưng đạo diễn Tống không dám tỏ ra vui mừng chút nào, ngược lại khá xấu hổ: “Sếp Triệu, hay là bỏ đi, tôi thấy...”
“Sao lại bỏ?” Triệu Nhã Nam biết đồ hèn nhát này sợ Sở Vũ Hiên sẽ không vui nên tức giận nói: “Ông đang đùa tôi à?”
“Không, không, không...” Đạo diễn Tống liên tục xua tay, hữu ý vô tình liếc nhìn Sở Vũ Hiên, mặc dù không nhìn rõ ánh mắt của Sở Vũ Hiên nhưng dường như ông ta đã cảm nhận được sức mạnh và sự khó chịu của tổ tông này rồi, đầu óc. xoay chuyển, ông ta đã nghĩ ra diệu kế kim thiền thoát xác, trực tiếp đổ lỗi cho tổ chương trình: “Sếp Triệu, đây chỉ là quyết định tạm thời của tổ chương trình, hay là để tôi quay lại bàn bạc với họ một lần nữa, chậm nhất là buổi trưa sẽ cho cô câu trả lời nhé?”
Vừa nói xong, Triệu Nhã Nam còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Sở Vũ Hiên cười nói: “Sao thế? Nam Nam nhà tôi không xứng à? Còn cần phải thương lượng sao?”
Đạo diễn Tống:...
Đại ca à, anh bảo tôi đi rồi lại không cho tôi đi, anh muốn cái quái gì vậy! Vấn đề này khó quá, tôi không làm được!
Triệu Nhã Nam mím môi, trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, sau đó nhìn về phía đạo diễn Tống đang hoảng loạn: “Cứ quyết định thế đi, tôi sẽ tham gia, ông về trước đi.”
“A, à, vậy được rồi, vậy tôi sẽ đi trước... Đạo diễn Tống lau mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán, nịnh nọt nói: “Sếp Triệu, sếp Sở, các người yên tâm, tôi nhất định sẽ để Kim Thư Hàm làm quán quân, đến lúc đó, Thanh Nhã và quán quân sẽ cùng nhau lao về phía trước, chuyện này mà lan truyền ra cũng sẽ là một đoạn giai thoại.”
Sở Vũ Hiên mím môi, thở dài: “Đạo diễn Tống, sao già rồi mà ông vẫn còn ngu ngốc như vậy hhar? Có một số việc ông chỉ cần làm là được rồi, sao còn nói ra làm gì? Cứ như tôi bảo ông làm như thế vậy!”
Đạo diễn Tống:...
Quả nhiên, thể hiện lòng trung thành và nịnh nọt đều là nghệ thuật thượng thừa, người bình thường khó học được.
Sau khi đạo diễn Tống rời đi, hai vợ chồng đi về phía công ty.
Sở Vũ Hiên: “Không nhìn ra em cũng khá phản nghịch đấy:
Triệu Nhã Nam hoàn toàn không thèm chú ý đến anh, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Thư Hàm: “Có ở công ty không?”
Bên kia đáp: “Sếp Triệu, tôi đến ngay.”
“Ừm, tới nơi thì đến văn phòng của tôi, có chuyện cần nói với cô.”
Cúp điện thoại, Triệu Nhã Nam bước vào thang máy, lúc này mới phát hiện Sở Vũ Hiên vừa rồi còn mặt dày mày dạn đi theo mình không biết đã đi đâu.
Người đẹp băng giá không nhịn được vội vàng ấn nút đóng cửa cho đến khi thang máy bắt đầu di chuyển lên trên, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm chửi bới: “Tên đàn ông chó má này đúng là có bệnh.”
Năm phút sau, Kim Thư Hàm đến văn phòng tổng giám đốc.
Cô gái này thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, dáng vẻ trong sáng xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ như một sinh viên đại học trầm tính và ít nói.