Thẩm Tiện và cô ấy nhìn nhau vài lần, cuối cùng Thẩm Tiện là người chịu thua, cô thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô Lâm, hay là cô đi rửa mặt trước đi? Sau đó chọn một căn phòng khách ngủ cùng Điềm Điềm?".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài cái, mở miệng nói: "Thẩm Tiện, em và Điềm Điềm vừa mới đến đây nên có chút sợ hãi, đêm nay có thể ngủ chung với chị không?".
Vành mắt Lâm Thanh Hàn đỏ rực, lời cự tuyệt đã đến bên miệng lại vì bộ dạng này của Lâm Thanh Hàn khiến cho không nói nên lời, Thẩm Tiện đành phải nói: "Vậy cũng được, tôi đi tìm áo ngủ giúp cô".
Nói xong đưa nhóc con đang ngủ ngon lành cho Lâm Thanh Hàn, xoay người đi vào phòng tìm một bộ đồ ngủ mới cho Lâm Thanh Hàn, đưa cho cô ấy: "Cô Lâm, đây là đồ mới, nhà vệ sinh ở bên kia, vật dụng trong đó cô có thể dùng tùy thích".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, tiếp nhận quần áo trong tay cô, "Cảm ơn, em lau người cho Điềm Điềm trước rồi đi".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Ừ, tôi đi múc nước". Nói xong thì đi vào nhà vệ sinh, cầm khăn lông và chậu nước ấm ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn thật cẩn thận giúp nhóc con cởi bỏ quần áo bên ngoài, dùng khăn lông ấm giúp nhóc con lau sơ một lần, Thẩm Tiện ôm nhóc con đặt lên chính giữa giường, đắp chăn đàng hoàng để nhóc con ngủ trước.
Thẩm Tiện xoay người nói với Lâm Thanh Hàn: "Cô Lâm, cô ở chỗ này rửa mặt đi, tôi đi nhà vệ sinh bên kia". Nói xong đi vào phòng kế bên.
Lâm Thanh Hàn ngồi trên mép giường, cơ thể cô như bị người rút hết sức lực, một chút tinh thần cũng không có, Thẩm Tiện của cô không nhớ được cô và Điềm Điềm.
Lâm Thanh Hàn thở dài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt, cô thuận tay lau khô nước mắt, nghĩ lại, cũng may là thái độ của Thẩm Tiện đối với cô và Điềm Điềm cũng không tính là tệ, hơn nữa Thẩm Tiện còn đang ở bên cạnh cô, Lâm Thanh Hàn lại nhẹ nhõm thở dài, chỉ cần chị ấy ở bên cạnh cô, mặc dù không nhớ rõ, cô cũng muốn làm cho Thẩm Tiện yêu cô một lần nữa, chỉ là lần này Nam Nam lại không theo cô đến nơi này, nhưng cũng may mắn trong nhà có Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang chăm sóc cho con bé, Nam Nam sẽ không gặp nguy hiểm.
Lâm Thanh Hàn lấy lại bình tĩnh trong một lúc, trong lòng không còn rối loạn như vừa rồi, cơ thể cũng có một ít sức lực, cô đứng dậy, cầm đồ ngủ Thẩm Tiện đưa rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc tắm rửa Lâm Thanh Hàn vẫn luôn ở trong trạng thái suy nghĩ, cô đã nghe Thẩm Tiện kể về chuyện ở đời trước của chị ấy, Thẩm Tiện là cô nhi, có thể bò đến vị trí như hiện tại đều dựa vào sự nỗ lực bất kể ngày đêm của chị ấy, sở dĩ Thẩm Tiện có thể đến thế giới của Lâm Thanh Hàn là do cô tăng ca dẫn đến đột ngột tử vong.
Lâm Thanh Hàn nghĩ, nếu cô đã tới, vậy sau này cũng không thể để Thẩm Tiện tiếp tục tăng ca như vậy, cô lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trước khi cô và Thẩm Tiện bắt đầu ở bên nhau, Thẩm Tiện nhà cô kém chút nữa là muốn làm chị em tốt với cô, ngẫm lại Lâm Thanh Hàn liền cảm thấy đau đầu, nhìn bộ dạng gái thẳng của Thẩm Tiện nhà cô, xem ra cách nói bóng nói gió sẽ không có tác dụng, Lâm Thanh Hàn nghĩ, vậy chỉ có thể dùng cách trực tiếp hơn, cô lại không muốn làm chị em tốt gì đó với Thẩm Tiện, phải sớm ngày "ngủ" Thẩm Tiện mới được.
Lâm Thanh Hàn vừa suy nghĩ vừa tắm nên động tác có chút chậm chạp, đến khi cô lau khô tóc bước ra ngoài thì Thẩm Tiện đã nằm ở bên cạnh nhóc con, đang cầm điện thoại xem gì đó.
Lâm Thanh Hàn đi vài bước đến phía bên kia của nhóc con, nằm xuống.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Cô Lâm, tôi tắt đèn nhé".
"Thẩm Tiện". Lâm Thanh Hàn nghiêng người, nằm trên giường nhìn Thẩm Tiện, gọi một tiếng ngăn lại động tác tắt đèn của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện xoay người nhìn Lâm Thanh Hàn, hỏi: "Có chuyện gì sao cô Lâm?".
"Thẩm Tiện, sau này chị đừng gọi em là cô Lâm, nghe cứ là lạ, cứ gọi em là Thanh Hàn đi". Lâm Thanh Hàn dịu dàng nhìn Thẩm Tiện nói.
Thẩm Tiện nhìn ánh mắt Lâm Thanh Hàn, theo bản năng gật gật đầu, "Cũng được, vậy, Thanh Hàn ngủ ngon".
"Ngủ ngon".
Lúc này Thẩm Tiện mới tắt đi ngọn đèn ở đầu giường, cho đến khi nằm xuống giường Thẩm Tiện vẫn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, vô tình gặp hai người này ở ngoài đường, cô vậy mà đưa bọn họ về nhà, thậm chí còn để hai người họ ngủ chung giường với mình? Chính Thẩm Tiện đều cảm thấy không tưởng tượng nổi, cô giống như không hề đề phòng hai người này một chút nào, Thẩm Tiện cảm thấy cô không nên như vậy mới đúng, đây cũng không phải phong cách làm việc của cô, tuy nhiên tối nay trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Tiện chưa kịp suy nghĩ nhiều đã ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Hàn lại không ngủ được, trước đây đều được Thẩm Tiện ôm ngủ, bây giờ còn có nhóc con nằm ở giữa, Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, cô có nên ngủ ở bên cạnh Thẩm Tiện hay không, dù sao thì có ngủ ở cạnh nhau thì Thẩm Tiện hẳn cũng chỉ xem như tình cảm chị em tốt thôi, đúng không?
Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Hàn cũng không tiếp tục lề mề, mang dép vào, đi đến mép giường bên phía Thẩm Tiện, phía sau lưng Thẩm Tiện còn một phần giường trống rất to, nhiêu đó cũng đủ để Lâm Thanh Hàn nằm ngủ, Lâm Thanh Hàn cực kỳ cẩn thận lên giường, nghiêng người nằm ở sau lưng Thẩm Tiện, cô có chút vui vẻ nhưng cũng có chút khổ sở, vui vẻ là vì người này còn đang ở bên cạnh cô, khổ sở là vì bây giờ muốn ôm Thẩm Tiện một cái còn phải lén lút như ăn trộm, rõ ràng đây là vợ cô.
Ngửi được mùi hương quen thuộc của người kia, Lâm Thanh Hàn cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Tiện tỉnh lại thì đã hơn 7 giờ sáng, dựa theo đồng hồ sinh học của cô, lẽ ra 6 giờ sáng cô sẽ đúng giờ thức dậy rồi chạy bộ buổi sáng, hôm nay lại ngoài ý muốn mà ngủ quên, đến khi nghe được chuông báo thức của điện thoại mới tỉnh ngủ.
Thẩm Tiện tắt báo thức xong mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, phía sau lưng rất ấm áp, giống như có người ôm cô ngủ.
Thẩm Tiện nhìn nhóc con đang ngủ say sưa ở cách đó không xa, lúc bấy giờ mới nhớ tới chuyện hôm qua cô nhặt được hai mẹ con nọ, cô thoáng quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy Lâm Thanh Hàn đang dùng một tay ôm eo cô, có vẻ như cô ấy còn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Tiện nghĩ, có người ôm sau lưng còn rất ấm áp và thoải mái, ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, tối hôm qua Lâm Thanh Hàn rõ ràng là ngủ ở bên kia giường mà? Sao bây giờ lại biến thành ôm cô ngủ? Thẩm Tiện có chút khó hiểu, hơn nữa, bây giờ đã 7 giờ, cô cũng đến thời gian chuẩn bị đi làm.
Thẩm Tiển nhẹ nhàng kéo cánh tay đang đặt trên eo mình ra, nhưng điều này lại khiến Lâm Thanh Hàn bất mãn, Lâm Thanh Hàn siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo Thẩm Tiện, cơ thể dán sát vào lưng Thẩm Tiện, giọng nói giống như đang làm nũng, lẩm bẩm nói: "Thẩm Tiện, đừng lộn xộn, để em ngủ thêm một chút ~".
Bị người khác ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thanh Hàn xuyên qua áo ngủ truyền đến khiến Thẩm Tiện có chút bối rối, chưa từng có người nào ôm cô như vậy, lỗ tai Thẩm Tiện chậm rãi đỏ lên, cô vậy mà có chút thích cảm giác này?
Thẩm Tiện nhìn nhìn điện thoại, nếu cô tiếp tục nằm ngủ sẽ đi làm muộn, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, mấy năm nay bản thân cứ làm việc như một cái máy móc không nghỉ ngơi, làm việc liên tục là chuyện thường xuyên, nhưng làm nhiều như vậy lại có ý nghĩa gì? Sống như vậy chẳng khác gì một người máy.
Bị Lâm Thanh Hàn ôm ấp bỗng khiến Thẩm Tiện có cảm giác bản thân cũng không cần nỗ lực làm việc đến vậy, cô cũng rất thích ở chung với hai mẹ con Lâm Thanh Hàn, tuy Lâm Thanh Hàn luôn nói mấy lời kỳ lạ với cô, nhóc con cũng thích kêu cô là mommy, nhưng những chuyện này đều không ảnh hưởng việc Thẩm Tiện có hảo cảm với hai mẹ con họ.
Thế nên Thẩm Tiện phá vỡ nguyên tắc mà gửi cho thư ký một tin nhắn, thông báo rằng các cuộc họp trong ngày hôm nay sẽ do các phó tổng giám đốc thay cô chủ trì.
Phó Vũ Đồng - tổng thư ký của Thẩm Tiện nghĩ rằng bản thân nhìn nhầm, xoa xoa mắt mấy lần mới dám tin đây là sự thật, Boss nhà cô vậy mà để mấy vị phó tổng giám đốc thay cô ấy chủ trì cuộc họp, phải biết rằng, chỉ cần Boss có thời gian thì mọi cuộc họp Boss đều phải tự mình chủ trì, Phó Vũ Đồng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy Mặt Trời hôm nay có thể sẽ mọc ở phía Tây.
Nhưng Phó Vũ Đồng cũng không dám chập chạm, lập tức gửi thông báo cho các thư ký khác của Thẩm Tiện, kêu mọi người thông báo cho mấy vị phó tổng giám đốc tham gia cuộc họp, mấy vị phó tổng giám đốc cũng rất bất ngờ, bình thường mấy cuộc họp này đều do Boss tự mình chủ trì, sao hôm nay lại rơi xuống đầu bọn họ? Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, cuộc họp vẫn sẽ diễn ra như thường lệ.
Thẩm Tiện sắp xếp công việc xong thì rất vui vẻ, Lâm Thanh Hàn ở phía sau ôm cô khiến cô rất thoải mái, Thẩm Tiện chơi điện thoại một lát, không ngờ vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Khi Thẩm Tiện mở mắt ra lần nữa chính là lúc cô bị hương thơm đánh thức, cô nhìn đồng hồ trong phòng, đã hơn 8 giờ, Thẩm Tiện chống cơ thể ngồi dậy, thấy đã không còn hình ảnh của một lớn một nhỏ nằm trên giường, biết hai người hẳn là đã thức giấc, nhưng Thẩm Tiện có chút lo lắng, ngay cả rửa mặt cũng không kịp làm, vội vã đi ra ngoài phòng, cho đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang vội vàng nấu cơm trong phòng bếp cùng với nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ nhìn Lâm Thanh Hàn, lúc bấy giờ Thẩm Tiện mới nhẹ nhõm thở dài, có trong tích tắc, cô thật sự sợ rằng những chuyện xảy ra trong tối qua đều là một giấc mộng.
Nhóc con nghe được tiếng động do Thẩm Tiện phát ra, từ trên ghế nhỏ đứng lên, lon ton chạy đến ôm lấy đùi Thẩm Tiện, "Mommy ngủ nướng, xấu hổ ~". Nhóc con vừa nói vừa dùng tay nhỏ chỉ chỉ vào khuôn mặt mình.
Thẩm Tiện buồn cười xoa xoa bím tóc của nhóc con, "Đúng vậy, đã lâu rồi không ngủ nướng, mommy đi rửa mặt trước, con tự mình chơi một lát đi".
Nhóc con thấy Thẩm Tiện không hề nhắc đến chuyện bé phải kêu mommy là dì nên càng vui vẻ cười, hai cái má lúm đồng tiền đều hiện ra trên khuôn mặt nhỏ.
Thẩm Tiện thấy nhóc con cười rất đáng yêu, ôm nhóc con đi đến ghế ngồi để nhóc con ngồi xuống.
Lâm Thanh Hàn đang hấp đồ ăn sáng, thấy Thẩm Tiện đang dỗ dành nhóc con thì xoay người, mỉm cười nhìn Thẩm Tiện: "Dậy rồi?".
Thẩm Tiện gật gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàn, không biết có phải là do tối qua thấy Lâm Thanh Hàn khóc hay không, Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn có vẻ như đẹp mắt hơn tối qua.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười nói: "Đi rửa mặt trước, rửa mặt xong rồi quay lại nhìn em".
Thẩm Tiện bị lời nói của Lâm Thanh Hàn làm đỏ lỗ tai, vừa xua xua tay vừa giải thích: "Không phải, tôi không có nhìn cô, tôi chỉ đi ra nhìn xem Điềm Điềm đang làm gì".
Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện, hiển nhiên là không tin lời giải thích của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cười với cô, cô cảm thấy khuôn mặt mình sắp bốc cháy, xoay người, nhanh chân đi về phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn vị trí Thẩm Tiện vừa đứng khi nãy, Thẩm Tiện nhà cô trước khi thông suốt dễ bị trêu ghẹo như vậy sao? Cô chỉ mới nói một câu Thẩm Tiện liền đỏ lỗ tai, vậy cô còn rất nhiều lời nói muốn nói với Thẩm Tiện đây, Lâm Thanh Hàn càng nghĩ, ý cười trên khóe môi càng rõ ràng.
Nhóc con có chút khó hiểu nhìn mẹ đang mỉm cười tủm tỉm, đi theo ánh mắt của Lâm Thanh Hàn mà nhìn về phía sau lưng, sau lưng bé không có cái gì hết nha? Nhóc con tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn cái gì nha, cười vui vẻ như vậy? Điềm Điềm cũng muốn nhìn một chút ~".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cúi người xuống dặn dò nhóc con: "Con không hiểu được đâu, nhưng mà Điềm Điềm, mommy của con đã quên rất nhiều chuyện, Điềm Điềm phải kêu mommy nhiều một chút, được không?".
"Dạ được ~". Nhóc con ưỡn ngực đồng ý.
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài cái, mở miệng nói: "Thẩm Tiện, em và Điềm Điềm vừa mới đến đây nên có chút sợ hãi, đêm nay có thể ngủ chung với chị không?".
Vành mắt Lâm Thanh Hàn đỏ rực, lời cự tuyệt đã đến bên miệng lại vì bộ dạng này của Lâm Thanh Hàn khiến cho không nói nên lời, Thẩm Tiện đành phải nói: "Vậy cũng được, tôi đi tìm áo ngủ giúp cô".
Nói xong đưa nhóc con đang ngủ ngon lành cho Lâm Thanh Hàn, xoay người đi vào phòng tìm một bộ đồ ngủ mới cho Lâm Thanh Hàn, đưa cho cô ấy: "Cô Lâm, đây là đồ mới, nhà vệ sinh ở bên kia, vật dụng trong đó cô có thể dùng tùy thích".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, tiếp nhận quần áo trong tay cô, "Cảm ơn, em lau người cho Điềm Điềm trước rồi đi".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Ừ, tôi đi múc nước". Nói xong thì đi vào nhà vệ sinh, cầm khăn lông và chậu nước ấm ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn thật cẩn thận giúp nhóc con cởi bỏ quần áo bên ngoài, dùng khăn lông ấm giúp nhóc con lau sơ một lần, Thẩm Tiện ôm nhóc con đặt lên chính giữa giường, đắp chăn đàng hoàng để nhóc con ngủ trước.
Thẩm Tiện xoay người nói với Lâm Thanh Hàn: "Cô Lâm, cô ở chỗ này rửa mặt đi, tôi đi nhà vệ sinh bên kia". Nói xong đi vào phòng kế bên.
Lâm Thanh Hàn ngồi trên mép giường, cơ thể cô như bị người rút hết sức lực, một chút tinh thần cũng không có, Thẩm Tiện của cô không nhớ được cô và Điềm Điềm.
Lâm Thanh Hàn thở dài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt, cô thuận tay lau khô nước mắt, nghĩ lại, cũng may là thái độ của Thẩm Tiện đối với cô và Điềm Điềm cũng không tính là tệ, hơn nữa Thẩm Tiện còn đang ở bên cạnh cô, Lâm Thanh Hàn lại nhẹ nhõm thở dài, chỉ cần chị ấy ở bên cạnh cô, mặc dù không nhớ rõ, cô cũng muốn làm cho Thẩm Tiện yêu cô một lần nữa, chỉ là lần này Nam Nam lại không theo cô đến nơi này, nhưng cũng may mắn trong nhà có Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang chăm sóc cho con bé, Nam Nam sẽ không gặp nguy hiểm.
Lâm Thanh Hàn lấy lại bình tĩnh trong một lúc, trong lòng không còn rối loạn như vừa rồi, cơ thể cũng có một ít sức lực, cô đứng dậy, cầm đồ ngủ Thẩm Tiện đưa rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc tắm rửa Lâm Thanh Hàn vẫn luôn ở trong trạng thái suy nghĩ, cô đã nghe Thẩm Tiện kể về chuyện ở đời trước của chị ấy, Thẩm Tiện là cô nhi, có thể bò đến vị trí như hiện tại đều dựa vào sự nỗ lực bất kể ngày đêm của chị ấy, sở dĩ Thẩm Tiện có thể đến thế giới của Lâm Thanh Hàn là do cô tăng ca dẫn đến đột ngột tử vong.
Lâm Thanh Hàn nghĩ, nếu cô đã tới, vậy sau này cũng không thể để Thẩm Tiện tiếp tục tăng ca như vậy, cô lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trước khi cô và Thẩm Tiện bắt đầu ở bên nhau, Thẩm Tiện nhà cô kém chút nữa là muốn làm chị em tốt với cô, ngẫm lại Lâm Thanh Hàn liền cảm thấy đau đầu, nhìn bộ dạng gái thẳng của Thẩm Tiện nhà cô, xem ra cách nói bóng nói gió sẽ không có tác dụng, Lâm Thanh Hàn nghĩ, vậy chỉ có thể dùng cách trực tiếp hơn, cô lại không muốn làm chị em tốt gì đó với Thẩm Tiện, phải sớm ngày "ngủ" Thẩm Tiện mới được.
Lâm Thanh Hàn vừa suy nghĩ vừa tắm nên động tác có chút chậm chạp, đến khi cô lau khô tóc bước ra ngoài thì Thẩm Tiện đã nằm ở bên cạnh nhóc con, đang cầm điện thoại xem gì đó.
Lâm Thanh Hàn đi vài bước đến phía bên kia của nhóc con, nằm xuống.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Cô Lâm, tôi tắt đèn nhé".
"Thẩm Tiện". Lâm Thanh Hàn nghiêng người, nằm trên giường nhìn Thẩm Tiện, gọi một tiếng ngăn lại động tác tắt đèn của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện xoay người nhìn Lâm Thanh Hàn, hỏi: "Có chuyện gì sao cô Lâm?".
"Thẩm Tiện, sau này chị đừng gọi em là cô Lâm, nghe cứ là lạ, cứ gọi em là Thanh Hàn đi". Lâm Thanh Hàn dịu dàng nhìn Thẩm Tiện nói.
Thẩm Tiện nhìn ánh mắt Lâm Thanh Hàn, theo bản năng gật gật đầu, "Cũng được, vậy, Thanh Hàn ngủ ngon".
"Ngủ ngon".
Lúc này Thẩm Tiện mới tắt đi ngọn đèn ở đầu giường, cho đến khi nằm xuống giường Thẩm Tiện vẫn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, vô tình gặp hai người này ở ngoài đường, cô vậy mà đưa bọn họ về nhà, thậm chí còn để hai người họ ngủ chung giường với mình? Chính Thẩm Tiện đều cảm thấy không tưởng tượng nổi, cô giống như không hề đề phòng hai người này một chút nào, Thẩm Tiện cảm thấy cô không nên như vậy mới đúng, đây cũng không phải phong cách làm việc của cô, tuy nhiên tối nay trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Tiện chưa kịp suy nghĩ nhiều đã ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Hàn lại không ngủ được, trước đây đều được Thẩm Tiện ôm ngủ, bây giờ còn có nhóc con nằm ở giữa, Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, cô có nên ngủ ở bên cạnh Thẩm Tiện hay không, dù sao thì có ngủ ở cạnh nhau thì Thẩm Tiện hẳn cũng chỉ xem như tình cảm chị em tốt thôi, đúng không?
Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Hàn cũng không tiếp tục lề mề, mang dép vào, đi đến mép giường bên phía Thẩm Tiện, phía sau lưng Thẩm Tiện còn một phần giường trống rất to, nhiêu đó cũng đủ để Lâm Thanh Hàn nằm ngủ, Lâm Thanh Hàn cực kỳ cẩn thận lên giường, nghiêng người nằm ở sau lưng Thẩm Tiện, cô có chút vui vẻ nhưng cũng có chút khổ sở, vui vẻ là vì người này còn đang ở bên cạnh cô, khổ sở là vì bây giờ muốn ôm Thẩm Tiện một cái còn phải lén lút như ăn trộm, rõ ràng đây là vợ cô.
Ngửi được mùi hương quen thuộc của người kia, Lâm Thanh Hàn cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Tiện tỉnh lại thì đã hơn 7 giờ sáng, dựa theo đồng hồ sinh học của cô, lẽ ra 6 giờ sáng cô sẽ đúng giờ thức dậy rồi chạy bộ buổi sáng, hôm nay lại ngoài ý muốn mà ngủ quên, đến khi nghe được chuông báo thức của điện thoại mới tỉnh ngủ.
Thẩm Tiện tắt báo thức xong mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, phía sau lưng rất ấm áp, giống như có người ôm cô ngủ.
Thẩm Tiện nhìn nhóc con đang ngủ say sưa ở cách đó không xa, lúc bấy giờ mới nhớ tới chuyện hôm qua cô nhặt được hai mẹ con nọ, cô thoáng quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy Lâm Thanh Hàn đang dùng một tay ôm eo cô, có vẻ như cô ấy còn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Tiện nghĩ, có người ôm sau lưng còn rất ấm áp và thoải mái, ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, tối hôm qua Lâm Thanh Hàn rõ ràng là ngủ ở bên kia giường mà? Sao bây giờ lại biến thành ôm cô ngủ? Thẩm Tiện có chút khó hiểu, hơn nữa, bây giờ đã 7 giờ, cô cũng đến thời gian chuẩn bị đi làm.
Thẩm Tiển nhẹ nhàng kéo cánh tay đang đặt trên eo mình ra, nhưng điều này lại khiến Lâm Thanh Hàn bất mãn, Lâm Thanh Hàn siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo Thẩm Tiện, cơ thể dán sát vào lưng Thẩm Tiện, giọng nói giống như đang làm nũng, lẩm bẩm nói: "Thẩm Tiện, đừng lộn xộn, để em ngủ thêm một chút ~".
Bị người khác ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của Lâm Thanh Hàn xuyên qua áo ngủ truyền đến khiến Thẩm Tiện có chút bối rối, chưa từng có người nào ôm cô như vậy, lỗ tai Thẩm Tiện chậm rãi đỏ lên, cô vậy mà có chút thích cảm giác này?
Thẩm Tiện nhìn nhìn điện thoại, nếu cô tiếp tục nằm ngủ sẽ đi làm muộn, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, mấy năm nay bản thân cứ làm việc như một cái máy móc không nghỉ ngơi, làm việc liên tục là chuyện thường xuyên, nhưng làm nhiều như vậy lại có ý nghĩa gì? Sống như vậy chẳng khác gì một người máy.
Bị Lâm Thanh Hàn ôm ấp bỗng khiến Thẩm Tiện có cảm giác bản thân cũng không cần nỗ lực làm việc đến vậy, cô cũng rất thích ở chung với hai mẹ con Lâm Thanh Hàn, tuy Lâm Thanh Hàn luôn nói mấy lời kỳ lạ với cô, nhóc con cũng thích kêu cô là mommy, nhưng những chuyện này đều không ảnh hưởng việc Thẩm Tiện có hảo cảm với hai mẹ con họ.
Thế nên Thẩm Tiện phá vỡ nguyên tắc mà gửi cho thư ký một tin nhắn, thông báo rằng các cuộc họp trong ngày hôm nay sẽ do các phó tổng giám đốc thay cô chủ trì.
Phó Vũ Đồng - tổng thư ký của Thẩm Tiện nghĩ rằng bản thân nhìn nhầm, xoa xoa mắt mấy lần mới dám tin đây là sự thật, Boss nhà cô vậy mà để mấy vị phó tổng giám đốc thay cô ấy chủ trì cuộc họp, phải biết rằng, chỉ cần Boss có thời gian thì mọi cuộc họp Boss đều phải tự mình chủ trì, Phó Vũ Đồng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy Mặt Trời hôm nay có thể sẽ mọc ở phía Tây.
Nhưng Phó Vũ Đồng cũng không dám chập chạm, lập tức gửi thông báo cho các thư ký khác của Thẩm Tiện, kêu mọi người thông báo cho mấy vị phó tổng giám đốc tham gia cuộc họp, mấy vị phó tổng giám đốc cũng rất bất ngờ, bình thường mấy cuộc họp này đều do Boss tự mình chủ trì, sao hôm nay lại rơi xuống đầu bọn họ? Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, cuộc họp vẫn sẽ diễn ra như thường lệ.
Thẩm Tiện sắp xếp công việc xong thì rất vui vẻ, Lâm Thanh Hàn ở phía sau ôm cô khiến cô rất thoải mái, Thẩm Tiện chơi điện thoại một lát, không ngờ vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Khi Thẩm Tiện mở mắt ra lần nữa chính là lúc cô bị hương thơm đánh thức, cô nhìn đồng hồ trong phòng, đã hơn 8 giờ, Thẩm Tiện chống cơ thể ngồi dậy, thấy đã không còn hình ảnh của một lớn một nhỏ nằm trên giường, biết hai người hẳn là đã thức giấc, nhưng Thẩm Tiện có chút lo lắng, ngay cả rửa mặt cũng không kịp làm, vội vã đi ra ngoài phòng, cho đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang vội vàng nấu cơm trong phòng bếp cùng với nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ nhìn Lâm Thanh Hàn, lúc bấy giờ Thẩm Tiện mới nhẹ nhõm thở dài, có trong tích tắc, cô thật sự sợ rằng những chuyện xảy ra trong tối qua đều là một giấc mộng.
Nhóc con nghe được tiếng động do Thẩm Tiện phát ra, từ trên ghế nhỏ đứng lên, lon ton chạy đến ôm lấy đùi Thẩm Tiện, "Mommy ngủ nướng, xấu hổ ~". Nhóc con vừa nói vừa dùng tay nhỏ chỉ chỉ vào khuôn mặt mình.
Thẩm Tiện buồn cười xoa xoa bím tóc của nhóc con, "Đúng vậy, đã lâu rồi không ngủ nướng, mommy đi rửa mặt trước, con tự mình chơi một lát đi".
Nhóc con thấy Thẩm Tiện không hề nhắc đến chuyện bé phải kêu mommy là dì nên càng vui vẻ cười, hai cái má lúm đồng tiền đều hiện ra trên khuôn mặt nhỏ.
Thẩm Tiện thấy nhóc con cười rất đáng yêu, ôm nhóc con đi đến ghế ngồi để nhóc con ngồi xuống.
Lâm Thanh Hàn đang hấp đồ ăn sáng, thấy Thẩm Tiện đang dỗ dành nhóc con thì xoay người, mỉm cười nhìn Thẩm Tiện: "Dậy rồi?".
Thẩm Tiện gật gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàn, không biết có phải là do tối qua thấy Lâm Thanh Hàn khóc hay không, Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn có vẻ như đẹp mắt hơn tối qua.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười nói: "Đi rửa mặt trước, rửa mặt xong rồi quay lại nhìn em".
Thẩm Tiện bị lời nói của Lâm Thanh Hàn làm đỏ lỗ tai, vừa xua xua tay vừa giải thích: "Không phải, tôi không có nhìn cô, tôi chỉ đi ra nhìn xem Điềm Điềm đang làm gì".
Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện, hiển nhiên là không tin lời giải thích của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cười với cô, cô cảm thấy khuôn mặt mình sắp bốc cháy, xoay người, nhanh chân đi về phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn vị trí Thẩm Tiện vừa đứng khi nãy, Thẩm Tiện nhà cô trước khi thông suốt dễ bị trêu ghẹo như vậy sao? Cô chỉ mới nói một câu Thẩm Tiện liền đỏ lỗ tai, vậy cô còn rất nhiều lời nói muốn nói với Thẩm Tiện đây, Lâm Thanh Hàn càng nghĩ, ý cười trên khóe môi càng rõ ràng.
Nhóc con có chút khó hiểu nhìn mẹ đang mỉm cười tủm tỉm, đi theo ánh mắt của Lâm Thanh Hàn mà nhìn về phía sau lưng, sau lưng bé không có cái gì hết nha? Nhóc con tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn cái gì nha, cười vui vẻ như vậy? Điềm Điềm cũng muốn nhìn một chút ~".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cúi người xuống dặn dò nhóc con: "Con không hiểu được đâu, nhưng mà Điềm Điềm, mommy của con đã quên rất nhiều chuyện, Điềm Điềm phải kêu mommy nhiều một chút, được không?".
"Dạ được ~". Nhóc con ưỡn ngực đồng ý.