Sau khi đậu xe vào gara, Lâm Thành Hàn đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Tiện ấn nút mở cửa xe, quả nhiên vừa quay đầu liền thấy Thẩm Tiện mỉm cười nhìn cô, Thẩm Tiện không nói lời nào, chỉ thoáng nghiêng người về phía Lâm Thành Hàn.
Lâm Thành Hàn nghĩ đến chuyện xảy ra lúc sáng, hai má nhanh chóng bị màu đỏ lan tràn, nhìn cánh môi hồng hào của Thẩm Tiện, yết hầu của Lâm Thành Hàn khẽ nhúc nhích, người mình thích chủ động như vậy, ai có thể thờ ơ, sở dĩ Lâm Thành Hàn không muốn thuận theo ý Thẩm Tiện, đơn giản là vì thẹn thùng.
Thấy Thẩm Tiện như vậy, Lâm Thành Hàn đặt một tay lên vai Thẩm Tiện, chậm chạp nghiêng người về phía trước, hôn lên cánh môi kia, chỉ hôn một cái liền lùi người về phía sau, sau đó thấy Thẩm Tiện còn đang mang theo ý cười nhìn bản thân, hai bên Lâm Thành Hàn ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Về, về nhà trước rồi, rồi tiếp tục".
Thẩm Tiện bình tĩnh nhìn Lâm Thành Hàn, sự dịu dàng trong ánh mắt không cách nào che giấu được, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thành Hàn, hỏi: "Tiếp tục cái gì nha? Thanh Hàn nói cái gì, chị không hiểu?".
Lâm Thành Hàn rụt tay lại, nhìn Thẩm Tiện một cái, "Nghe không hiểu? Vậy đêm nay chị đi phòng Điềm Điềm ngủ một mình đi".
Thẩm Tiện nghiêng người về phía Lâm Thành Hàn, lấy mặt cọ cọ vào vai Lâm Thành Hàn, "Thanh Hàn nhẫn tâm vậy sao? Em biết rõ chị dính người không thể xa em một chút nào còn bắt chị đi phòng khác ngủ".
Lâm Thành Hàn mím môi, cố nén cười nhưng khóe môi vẫn không tự chủ mà nhếch lên, lắc lắc bên vai đang bị Thẩm Tiện dựa lên, cố nén cười nói: "Làm gì có Alpha nào dính người, còn thích làm nũng với Omega như chị?".
Thẩm Tiện cũng không phản bác, chỉ thoáng ngửa mặt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, "Chị dính người thì sao? Alpha cũng là con gái mà, chị không thể làm nũng với vợ mình sao? Hơn nữa, chị còn cảm thấy em rất thích chị như vậy".
Vành tai bị Thẩm Tiện hôn nhanh chóng biến thành màu đỏ, Lâm Thanh Hàn duỗi tay đẩy Thẩm Tiện ra khỏi vai mình, "Làm gì có ai tự luyến như chị, được rồi, hôn cũng hôn rồi, chị mở cửa xe trước đi".
Thẩm Tiện cười khẽ nói: "Được rồi, nghe bà Thẩm, về nhà tiếp tục hôn".
Lâm Thanh Hàn giơ tay đánh Thẩm Tiện một cái, lẩm bẩm nói: "Hư lắm, em lại chưa từng nói về nhà sẽ hôn chị". Lâm Thanh Hàn ngoài miệng thì nói Thẩm Tiện hư nhưng ý cười trong mắt dù muốn giấu cũng giấu không được.
Thẩm Tiện xuống xe chờ Lâm Thanh Hàn đi xuống, sau đó mười ngón giao nhau nắm tay Lâm Thanh Hàn, cô gần đây rất thích dùng cách này nắm tay Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn cũng quen Thẩm Tiện nắm tay mình như vậy.
Lâm Thanh Hàn vừa bước vào cửa nhà, cửa vừa đóng lại thì cô lập tức bị Thẩm Tiện chặn đường.
"Làm gì vậy? Em đổi giày trước đã". Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn người đang chặn đường mình.
Thẩm Tiện một tay chống lên tường nhà, một tay ôm Lâm Thanh Hàn kéo vào ngực mình, phía sau lưng là tường nhà, Lâm Thanh Hàn không còn đường nào để lui.
Cô có chút thẹn thùng đẩy đẩy Thẩm Tiện, tuy con gái không có ở nhà nhưng vừa vào cửa đã bị Thẩm Tiện nhốt vào ngực vẫn khiến Lâm Thanh Hàn xấu hổ, cả người cô bây giờ như bị thiêu cháy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run run, "Chị buông ra trước, về phòng....". Câu kế tiếp Lâm Thanh Hàn thật sự nói không nên lời, đành phải lược bỏ, cô cảm thấy Thẩm Tiện nhất định hiểu ý cô.
Thẩm Tiện cười khẽ hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, ánh mắt sáng lên nhìn Lâm Thanh Hàn trong ngực mình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Không về phòng cũng được mà, lát nữa chị ôm em về phòng cũng giống vậy thôi".
Lâm Thanh Hàn cố nén ngại ngùng, ngửa đầu trừng Thẩm Tiện một cái, vừa muốn mở miệng phản bác liền bị người trước mặt hôn, cô chỉ có thể "ưm ưm" hai tiếng, sau đó bị người kia hôn đến mềm chân.
Thẩm Tiện sợ vách tường quá cứng làm đau Lâm Thanh Hàn, cô một tay che chở phía sau lưng Lâm Thanh Hàn, một tay từ bên hông Lâm Thanh Hàn bắt đầu mò lên phía trên cởi bỏ móc áo sau lưng của người kia.
Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện hôn, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, Thẩm Tiện hôn rất dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt, cho đến khi Lâm Thanh Hàn bắt đầu trở nên đứng không vững Thẩm Tiện mới ngừng hôn, thoáng lùi về sau, sau đó bàn tay tiếp tục thăm dò đi vào, một nụ hôn khác lại bắt đầu, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn hôn môi ở nơi khoáng đãng như cửa hiên, cả cơ thể bắt đầu không đứng vững được.
Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện hôn đến hơi thở trở nên dồn dập, ôm lấy cổ Thẩm Tiện, kìm nén cảm giác khó nhịn trong cơ thể, "Thẩm Tiện... Không cần, về phòng trước". Lâm Thanh Hàn thở hổn hển nói với người còn đang bắt nạt mình.
Thẩm Tiện cười khẽ đứng thẳng lên, hôn hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ừ, chị ôm em về phòng".
Lâm Thanh Hàn vừa định nói không cần thì cơ thể đã mất trọng lực, sau đó thấy bản thân được Thẩm Tiện bồng lên, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn vừa cảm giác được bản thân đã nằm lên giường liền bị nụ hôn vội vàng của Thẩm Tiện làm choáng váng, tin tức tố hương cam ngọt bắt đầu tràn ra không khí, Lâm Thanh Hàn đã sớm không còn sức lực, để mặc cho hương cam ngọt bao vây bản thân.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng hôn Lâm Thanh Hàn, cùng lúc đó tin tức tố hương hoa quế Long Tỉnh cũng bắt đầu tản ra, Thẩm Tiện chỉ cảm thấy không khí mà cô ngửi được đều bị bao trùm bởi mùi hương thơm ngọt này, nhẹ nhàng lật cơ thể của người kia qua, Thẩm Tiện thấy tuyến thể phía sau cổ Lâm Thanh Hàn đã sưng lên, Thẩm Tiện khẽ mỉm cười, hôn lên tuyến thể Lâm Thanh Hàn, rõ ràng là vừa nãy Thanh Hàn có cảm giác, chỉ là em ấy thẹn thùng.
Thẩm Tiện nghĩ như vậy, nụ hôn càng trở nên dịu dàng, lúc hai người về nhà thì đồng hồ chỉ hơn 8 giờ tối, bây giờ đã 10 giờ tối, Thẩm Tiện vui vẻ nhìn Lâm Thanh Hàn đang dựa vào lòng mình nghỉ ngơi, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Thanh Hàn, nhỏ giọng dỗ dành: "Thanh Hàn, hay là lát nữa chị với em tắm chung đi, chị sợ em không có sức, chị có thể giúp em tắm".
Lâm Thanh Hàn đưa tay qua, nhéo vào phần thịt mềm bên hông Thẩm Tiện, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ dùng sức, từ trong ngực Thẩm Tiện ngửa đầu lên, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Tắm với chị? Vậy không phải tắm xong càng không có sức lực sao? Em không cần, chị bớt dùng trò này, đừng có dụ em".
Thẩm Tiện dịu dàng nói: "Làm gì có? Chị chỉ quan tâm em thôi, nếu em không cho chị giúp thì đành vậy, chị chỉ có thể đi tắm một mình". Thẩm Tiện nói, sau đó còn oan ức bĩu môi.
Lâm Thanh Hàn đã sắp bị chọc giận đến cười ra tiếng, giơ tay chọt chọt người đã bắt nạt cô cả đêm, "Chị còn dám tỏ vẻ oan ức? Em còn chưa nói gì đây! Chị dám ở ngay cửa hiên mà, mà...". Lâm Thanh Hàn cuối cùng vẫn không nói nên lời, chỉ cần nhớ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy thì mặt cô đã trở nên đỏ ửng, Lâm Thanh Hàn chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội đang ôm mình.
Thẩm Tiện tỏ vẻ vô tội nhìn Lâm Thanh Hàn, "Chị cũng không làm gì nha, là Thanh Hàn nói về nhà là có thể hôn".
Lâm Thanh Hàn tức giận cắn vào cổ Thẩm Tiện, chiếc cổ trắng nõn nhanh chóng xuất hiện vết cắn, "Chị chỉ hôn thôi sao? Chị hư lắm". Lâm Thanh Hàn nói Thẩm Tiện hư nhưng lại theo thói quen mà dựa vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ làm nũng.
Thẩm Tiện dịu dàng trả lời: "Ừ, đều tại chị, chị hư quá, Thanh Hàn không tức giận, chị ngoan ngoãn nhận sai được không?".
Lâm Thanh Hàn đưa tay chọt chọt vào má Thẩm Tiện, "Vậy còn được".
Thẩm Tiện cười khẽ hỏi: "Thanh Hàn, chị ăn ngon không?".
Lâm Thanh Hàn sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra ý Thẩm Tiện nói là lúc nãy cô cắn cổ Thẩm Tiện, nhưng trước giờ người này nói chuyện luôn mang theo nghĩa khác, dễ dàng làm người khác hiểu lầm.
Lâm Thanh Hàn nhổm người dậy, khẽ cắn vào môi Thẩm Tiện, sau đó đứng dậy lấy áo ngủ, vừa đi vừa nói: "Không nói với chị, dù sao em cũng nói không lại chị".
Thẩm Tiện nhẹ nhàng mân mê cánh môi vừa bị Lâm Thanh Hàn cắn, không chỉ không đau mà còn tê tê dại dại, có chút ngứa.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đi tắm rửa, bản thân cũng đứng dậy đi vào phòng khách tắm rửa một cái, chờ đến khi Thẩm Tiện làm khô tóc, quay về phòng thì Lâm Thanh Hàn đã nằm trên giường, Thẩm Tiện mỉm cười xốc cái chăn lên, nằm vào chỗ của mình, sau đó nhích nhích lại gần Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện nhích lại gần thì hai bên hai bắt đầu đỏ lên, đặt tay lên eo Thẩm Tiện đẩy cô ra, "Được rồi, đừng nghịch, sáng mai em còn phải đi làm".
Thẩm Tiện nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, nhỏ giọng nói: "Ừm, không làm gì cả, chỉ ôm Thanh Hàn ngủ cũng không được sao?".
Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nói vậy thì buông lỏng cánh tay đang đẩy Thẩm Tiện, nhích nhích lại gần, nằm vào lòng Thẩm Tiện.
Ngày hôm sau, bởi vì trong ngực còn đang ôm Lâm Thanh Hàn nên Thẩm Tiện không muốn thức dậy chạy bộ buổi sáng, cô dứt khoát ôm Lâm Thanh Hàn chơi điện thoại, Lâm Thanh Hàn mệt mỏi cả đêm, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó phát hiện bản thân còn đang nằm trong cái ôm ấm áp của Thẩm Tiện.
Lâm Thanh Hàn nghĩ đến Thẩm Tiện thì khóe môi liền không tự giác nhếch lên, cô cũng không thể ngờ được vào năm 28 tuổi lại gặp được một người mà bản thân thật lòng thích, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cho dù không có tiếp xúc cơ thể với Thẩm Tiện, chỉ cần người này ở bên cạnh đã đủ để Lâm Thanh Hàn nhịn không được mà trở nên vui vẻ.
Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, Thẩm Tiện một tay ôm lấy Lâm Thanh Hàn, một tay quẹt quẹt lên chóp mũi Lâm Thanh Hàn, "Bà Thẩm dậy rồi sao, vậy chuẩn bị rời giường đi, tôi đi làm bữa sáng". Thẩm Tiện cười, muốn xuống giường.
Lâm Thanh Hàn lại nằm lên người Thẩm Tiện không để cô đi, Thẩm Tiện buồn cười nhìn Lâm Thanh Hàn đang nằm trong ngực mình làm nũng, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Không nỡ xa chị hả?".
Lâm Thanh Hàn còn chưa tỉnh ngủ lắm, nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ Thẩm Tiện, nhìn thấy vết hôn trên cổ Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn đặt môi lên đó, hôn hôn một chút, sau đó mới cho Thẩm Tiện đứng dậy.
Thẩm Tiện rửa mặt, sau đó đi nhà bếp nấu bữa sáng, lúc Lâm Thanh Hàn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mới ý thức được vừa rồi bản thân làm nũng với Thẩm Tiện, ngay cả cổ đều bắt đầu trở nên đỏ ửng, cô mới không phải kiểu người thích làm nũng, không thể bị Thẩm Tiện dạy hư, Lâm Thanh Hàn lặng lẽ phỉ nhổ bản thân.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Thẩm Tiện vẫn như trước đưa Lâm Thanh Hàn đi bệnh viện, Lâm Thanh Hàn cả đoạn đường đều suy nghĩ, lỡ như lát nữa Thẩm Tiện chơi xấu với cô thì làm sao bây giờ.
Vì thế, sau khi Thẩm Tiện dừng xe, Lâm Thanh Hàn không đợi Thẩm Tiện làm gì đã nghiêng người qua hôn lên môi cô, thuận tay ấn vào nút mở cửa xe, ngay tại lúc Thẩm Tiện vẫn còn ngây ngốc, Lâm Thanh Hàn lập tức mở cửa xuống xe, chừa lại Thẩm Tiện một người ngồi trong xe mân mê cánh môi, lẩm bẩm: "Giờ thì tốt rồi, lại phải nhớ Thanh Hàn cả ngày".
Mà ở dưới nông thôn, Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi nhận được cuộc gọi từ con trai mình, Lâm Chí Tân nói phải về nhà một chuyến, Tưởng Phương nói qua điện thoại: "Chí Tân a, vậy ba mươi ngàn kia sao rồi?".
"Con đã làm việc trả nợ rồi, ba mẹ, hai người không cần lo lắng, ngày mai con liền trở về". Trong lúc nghe điện thoại, biểu tình của Lâm Chí Tân vô cùng vặn vẹo, tiếp tục nói vài câu với Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi, sau đó mới tắt điện thoại.
Sở dĩ Lâm Chí Tân có thể từ chỗ Vương Tề đi ra không phải là vì cậu ta đã trả xong nợ, mà là vì cậu ta thường xuyên tiếp khách nên đã nhiễm HIV, gần đây trên người cậu ta nổi lên rất nhiều mẫn đỏ, nửa tháng qua phát sốt liên tục, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy không dễ chịu, Vương Tề kêu người dẫn cậu ta đi xét nghiệm, phát hiện là bệnh HIV, Vương Tề sợ cậu ta đen đủi, cũng sợ làm khách hàng bị nhiễm bệnh, nhanh chân đuổi Lâm Chí Tân ra khỏi chỗ đó.
Lâm Chí Tân nghĩ, sở dĩ cậu ta thê thảm như vậy là vì Lâm Thanh Hàn và ba mẹ không chịu cho cậu ta tiền, dù sao bây giờ bản thân đã bị nhiễm loại bệnh này, cậu ta sống không tốt, vậy cũng không thể để bọn họ sống tốt, cậu ta đã hỏi thăm rất nhiều tin tức về Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, biết bây giờ Thẩm Tiện đã làm chủ một công ty, cả nhà ba người cũng đã chuyển từ nhà thuê sang nhà mới, Lâm Chí Tân biết bây giờ Thẩm Tiện không dễ chọc, vì thế chuẩn bị về quê giải quyết ba mẹ trước, tuy Lâm Thanh Hàn ngoài miệng thì nói mặc kệ nhưng chị ta không có khả năng mặc kệ sống chết của ba mẹ, cậu ta sống không tốt, vậy dứt khoát để tất cả mọi người cũng không dễ sống.
Lâm Chí Tân nghĩ, âm trầm cười lạnh, thu dọn quần áo ở trong khách sạn, chị gái của cậu ta sống quá vui vẻ, vậy cậu ta cũng phải gửi cho chị gái mình một món quà bất ngờ mới đúng.