Đã hơn 9 giờ, Thẩm Tiện đơn giản mà hâm nóng sữa bò cho ba người, lúc nấu cơm trưa mới làm đồ ăn ngon đền bù cho nhóc con, cô liên hệ với người nhân viên mỗi ngày đưa đồ ăn và trái cây đến nhà cô, báo cho họ những nguyên liệu nấu ăn mà cô cần, không lâu sau, hai túi tràn đầy nguyên liệu nấu ăn đã đưa đến nhà Thẩm Tiện.
Nhóc con uống sữa xong, biết mẹ và mommy đều đang ở nhà, yên tâm mà đi vào phòng tập thể hình của Thẩm Tiện để chơi trò chơi.
Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con đi rồi thì dựa vào ngực Thẩm Tiện, uất ức nói: "Em còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều mệt mỏi, tay cũng đau".
"Hay là em đi ngủ thêm một lát đi?". Thẩm Tiện dỗ dành ôm lấy người đang dựa vào ngực mình, luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ, Thanh Hàn thật sự là 1 sao?
"Không cần, chị để em dựa một lát là được". Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện, mắt hơi khép lại.
Thẩm Tiện chỉ ôm lấy người nằm trong ngực mình cũng cảm thấy vui vẻ cực kỳ, một tay ôm Lâm Thanh Hàn, một tay cầm điện thoại, dặn dò Phó Vũ Đồng một ít công việc trong công ty, thấy Lâm Thanh Hàn ngủ quên, Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt người nằm xuống sô pha, lót một chiếc gối nằm cho Lâm Thanh Hàn, cầm một cái chăn đắp lên người cô, sau đó mới đứng dậy đi vào nhà bếp.
Thật ra cô nấu ăn cũng không tệ, nhưng đã lâu rồi không đụng đến nhà bếp, lúc cô một mình ở nhà, căn bản là không có tâm tình cũng không đủ tinh lực để nấu cơm, bởi vì dù có nấu, một mình cô đơn ngồi đó ăn cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ trong nhà này cũng coi như có hơi thở và sức sống, cô cũng không cần liên tục làm việc để làm tê liệt chính mình.
Nhóc con tự mình chơi một hồi thì lon ton chạy tới tìm Thẩm Tiện, Thẩm Tiện sợ nhóc con ở trong nhà bếp sẽ không an toàn nên lấy ghế nhỏ ra để nhóc con ngồi ở ngoài nhà bếp xem cô nấu cơm.
Thẩm Tiện bận rộn một lúc, vừa quay đầu liền thấy nhóc con ánh mắt lấp lánh nhìn cô, Thẩm Tiện cười cười với nhóc con, trong lòng cảm khái, cô không biết tại sao Thanh Hàn và nhóc con có thể xuyên đến đây, nhưng từ khi hai người đến đây, cô mới thật sự cảm thấy nơi này là nhà.
Hấp tôm tít xong, Thẩm Tiện cạo một muỗng đầy thịt rồi đi về phía nhóc con, "Điềm Điềm, đến đây, ăn thử một miếng, phần còn lại chờ lát nữa mommy làm nước sốt xong rồi ăn tiếp".
"Dạ ~". Nhóc con kéo giọng nói, sẵn tiện há to miệng ra, chờ Thẩm Tiện đút cho mình.
Thẩm Tiện mỉm cười đút một muỗng tràn đầy thịt tôm cho nhóc con, nhóc con a a há mồm, ăn say sưa, Thẩm Tiện cũng không biết tại sao nhóc con lại thích ăn tôm như vậy.
Lâm Thanh Hàn ngủ được một lúc, mở mắt ra thì thấy bản thân nằm trên sô pha, chậm rãi đi đến đây tìm Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện đang đút nhóc con ăn gì đó, buồn cười nói: "Hai người ăn vụng cái gì đó? Cũng không chừa cho tôi một miếng?".
Thẩm Tiện buồn cười, lại cạo thêm một muỗng thịt tôm đút cho Lâm Thanh Hàn, "Cho con ăn thử một miếng thịt tôm để lót bụng, em cũng ăn đi, đồ ăn sắp xong rồi".
"Ừm, vậy hai mẹ con em ngoan ngoãn ngồi chờ chị". Lâm Thanh Hàn nghiêng người dựa vào tường, mỉm cười nói.
Chỉ một lát sau, tôm hấp phô mai của Thẩm Tiện đã làm xong, hương thơm của phô mai đi kèm nước sốt chua ngọt, thịt tôm tít vốn đã thơm ngon lại đi kèm hương vị của nước sốt, hai mắt của nhóc con đều bị mấy con tôm hấp dẫn.
Thẩm Tiện buồn cười ôm nhóc con ngồi lên ghế trẻ em, "Đừng gấp, lại đây ngồi xuống đã, mommy làm cho ăn".
"Dạ ~". Nhóc con ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Tiện cầm chén nhỏ của nhóc con tới, cạo đầy một chén thịt tôm cho nhóc con, trộn phô mai và nước sốt vào, nhóc con vui vẻ ăn nhồm nhoàm.
Buổi tối, nhóc con vui vẻ chạy tới phòng Thẩm Tiện chuẩn bị ngủ cùng mẹ và mommy, Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện, cô ôm nhóc con lên, đặt bé con ngồi xuống trước mặt mình, bắt đầu dụ dỗ: "Điềm Điềm, lúc ở nhà không phải con ngủ một mình sao? Bạn nhỏ ngủ một mình mới dũng cảm".
Nhóc con mở to đôi mắt tròn xoe, ngây thơ hỏi: "Nhưng mà Điềm Điềm không muốn dũng cảm, Điềm Điềm vẫn còn là em bé, tại sao phải dũng cảm ạ?".
Lâm Thanh Hàn bị nhóc con nói cho cứng họng, Thẩm Tiện ngồi ở một bên cười trộm, bây giờ cô đã hiểu rõ tại sao hai người ngủ cùng nhóc con sẽ làm ồn tới nhóc con, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đang cười trộm, trừng Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện mỉm cười ôm nhóc con vào lòng, "Ngày mai Điềm Điềm muốn ăn món gì? Nếu Điềm Điềm ngủ một mình, ngày mai mommy làm cho Điềm Điềm ăn, chịu không?".
"Dạ ~ vậy ngày mai Điềm Điềm muốn ăn sủi cảo nhân tôm, với cả măng cụt nữa ~". Nhóc con ngửa đầu nhỏ lên nói điều kiện.
"Được, Điềm Điềm muốn ăn cái gì mommy đều làm cho ăn, chịu không?". Thẩm Tiện tiếp tục dụ dỗ.
"Dạ được ~". Nhóc con dựa vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ.
Tay Thẩm Tiện ở sau lưng nhóc con làm ký hiệu OK với Lâm Thanh Hàn, sau đó ôm nhóc con đi qua phòng bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện kể chuyện xưa cho nhóc con nghe, đến khi nhóc con ngủ rồi hai người mới quay lại phòng mình.
"Thanh Hàn muốn làm gì nha? Sao phải để con sang phòng khác ngủ nha?". Thẩm Tiện mỉm cười hỏi Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, dựa vào ngực cô, đưa tay chọt chọt, "Biết rõ cố hỏi, chị không muốn sao?".
"Muốn chứ". Thẩm Tiện nói rồi hôn lên.
"Ưm ~ Thẩm Tiện, em còn chưa tắm....". Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thở gấp.
"Không sao, chị tắm cho em". Thẩm Tiện nói, hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, sau đó bồng Lâm Thanh Hàn lên.
Đến khi Thẩm Tiện mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là hai ba giờ sáng, đầu cô hơi mơ hồ, sau đó có thêm một đoạn ký ức lạ, trong đoạn ký ức, cô còn ở thế giới cũ, ở một đêm tuyết rơi cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàn và nhóc con, hai người ăn mặc rất mỏng manh, cô dẫn hai mẹ con về nhà, ba người có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ở bên nhau.
Thẩm Tiện còn nhớ rõ bản thân ở đời trước bị cô độc bao vây, chỉ có thể dùng công việc để làm tê liệt chính mình, đoạn ký ức này cũng xem như là khoảng thời gian vui vẻ nhất ở đời trước, có Thanh Hàn và nhóc con, Thẩm Tiện mới cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tươi đẹp, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy rất kỳ diệu, Thẩm Tiện không rõ bản thân bây giờ đang ở đời trước hay đang ở trong thế giới của Lâm Thanh Hàn.
Trong lúc cô đang hoảng loạn, trong nhà truyền đến tiếng khóc của em bé, tiếng khóc này cũng đánh thức Lâm Thanh Hàn, cô nằm trong ngực Thẩm Tiện nỉ non: "Thẩm Tiện, Nhất Nam không có theo em xuyên qua mà, ai đang khóc vậy?".
Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn nói xong thì sửng sốt một lúc, tại sao Thanh Hàn lại biết nội dung giấc mơ của cô, hay là, giấc mơ này đã thật sự xảy ra?
Thẩm Tiện vội vàng mở đèn đầu giường, ánh đèn màu cam mờ mịt sáng lên, Lâm Thanh Hàn giống như cảm nhận ánh đèn, mơ mơ màng màng mở mắt, "Chị làm gì vậy? Buồn ngủ muốn chết, sao chị không ngủ?".
"Thanh Hàn, em mở mắt ra xem, đây là đâu?". Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn ngồi dậy.
Lâm Thanh Hàn ngồi dậy xoa xoa mắt, nhìn đồ vật được bày biện trong phòng, không phải nhà Thẩm Tiện, đây là căn biệt thự, nơi mà gia đình bốn người của bọn họ đang ở.
Lúc này Lâm Thanh Hàn cũng không còn buồn ngủ, thắc mắc hỏi Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, chúng ta lại quay về rồi sao? Chị nhớ lại chuyện trước đây rồi sao?".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Chị nhớ lại hết rồi, em, Điềm Điềm, Nhất Nam, còn có ba mẹ, chị đều nhớ rõ".
Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện nhìn nhau một cái, hai người hoảng loạn mặc áo ngủ vào, sau đó chạy qua phòng của nhóc con, nhóc con lúc này đang ngửa bụng ngủ ngon lành.
Thẩm Tiện đành phải lay nhóc con dậy, vừa lay vừa nói: "Điềm Điềm dậy thôi, mommy sắp nấu cháo tôm xong rồi, còn không dậy nữa mẹ và mommy sẽ ăn hết của con".
Nhóc con nghe tới đồ ăn mới có phản ứng, miệng nhỏ còn tỉnh nhanh hơn cả mắt, "Không muốn, không muốn, chừa lại cho Điềm Điềm nữa". Nhóc con nói xong thì gian nan mở mắt ra.
Nhìn thấy mẹ và mommy đều ngồi ở mép giường của mình, nhóc con tò mò hỏi: "Cháo tôm đâu?".
Thẩm Tiện bị nhóc con chọc cười, con bé này thích ăn tôm tới mức nào rồi?
"Cháo tôm sáng mai thức dậy mới có, mommy có mấy vấn đề muốn hỏi Điềm Điềm". Thẩm Tiện nâng nhóc con ngồi dậy, "Điềm Điềm còn nhớ đêm tuyết không? Em gái có đi theo con và mẹ không?".
Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, ngái ngủ nói: "Dạ nhớ, hôm đó rất lạnh, Điềm Điềm lạnh tới khóc, sau đó mẹ ôm con đi một đoạn rất dài rồi nhìn thấy mommy, mommy dẫn con và mẹ về nhà, nhưng mà mommy bắt con kêu mommy là dì". Lúc trả lời nhóc con vẫn không quên kêu ca kể lại việc Thẩm Tiện bắt bé gọi mình là dì.
"Nhưng mà em không có ở đây, ông bà nội cũng không ở đây, trong nhà chỉ có mẹ, mommy và Điềm Điềm ~", Nhóc con kéo giọng nói, trông có vẻ sắp không mở nổi mắt.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nhìn nhau một cái, hai người đặt nhóc con nằm xuống, sau đó lại đắp chăn đàng hoàng cho nhóc con, "Điềm Điềm ngoan, tiếp tục ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ có cháo tôm".
Nhóc con nghe thấy có cháo tôm ăn mới cảm thấy mỹ mãn mà khép miệng lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn bước ra khỏi phòng, sau đó lại đi đến phòng của em bé, nhìn thấy em bé và dì Chu đều đang ngủ ngon lành, mọi việc đều vẫn như thường ngày, chỉ có ba người bọn họ có thêm một đoạn ký ức chân thật, nhưng rồi đoạn ký ức đó lại dường như là một giấc mộng.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, hai người quay về phòng, Lâm Thanh Hàn nằm ở phần giường của mình, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì Thẩm Tiện thò lại gần hỏi: "Thanh Hàn, em ngủ à?".
Lâm Thanh Hàn híp mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Ừm, bây giờ mới hơn 3 giờ sáng, không ngủ thì làm gì?".
Thẩm Tiện hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Chúng ta không tâm sự chuyện em lừa gạt, nói chị là bé 0 mềm mại đáng yêu sao?
"Hả? Cái đó, Thẩm Tiện, em chỉ nói chơi thôi, chị sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?". Lâm Thanh Hàn ôm cổ Thẩm Tiện, dùng giọng điệu làm nũng nói.
"À, không có, nhưng chị phải chứng minh cho Thanh Hàn thấy chị không phải là bé 0 mềm mại đáng yêu mới được". Thẩm Tiện nói rồi hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, tin tức tố hương cam ngọt nhanh chóng lan ra ngoài không khí, hương hoa quế Long Tỉnh của Lâm Thanh Hàn ngoan ngoãn để hương cam ngọt bao vây bản thân.
"Ưm, Thẩm Tiện, đừng...".
Thẩm Tiện cúi người xuống, hôn hôn vành tai đỏ bừng của Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn thật ngoan....".
Đến khi Thẩm Tiện tỉnh lại lần nữa thì ánh mặt trời đã xuyên qua bức màn, thấp thoáng chiếu rọi căn phòng, Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn còn đang ngủ say trong ngực mình thì có chút chột dạ, tối qua hình như cô có hơi quá đáng mà ức hiếp Thanh Hàn, bây giờ khóe mắt Thanh Hàn còn hơi ẩn đỏ.
Thẩm Tiện có chút đau lòng hôn lên giữa trán Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, nhắm mắt lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, em còn muốn ngủ".
"Được ~ chị ngủ cùng em". Thẩm Tiện vội vàng nhỏ giọng dỗ dành.
Hơn 9 giờ sáng, nhóc con thức dậy, chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu, tìm một vòng cũng không tìm thấy mẹ và mommy, lúc nhóc con muốn đi từng phòng để tìm hai người thì bị Phương Tĩnh Lan cản lại, "Mẹ và mommy có công việc rồi, bà dẫn Điềm Điềm đi rửa mặt chịu không?".
"Nhưng mà, nhưng mà, mommy nói buổi sáng có cháo tôm ăn". Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, muốn đi tìm Thẩm Tiện đòi cháo tôm.
"Bà nội kêu dì Chu nấu cho con, yên tâm, sẽ có cháo tôm cho con ăn". Phương Tĩnh Lan nói xong nhóc con mới chịu đi rửa mặt cùng bà.
Em bé gần như mỗi ngày đều khóc, bây giờ còn đang nằm trong ngực dì Chu khóc oe oe, đến khi cái miệng nhỏ được đút bình sữa vào thì mới chịu ngừng lại.
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại thì đã sắp 11 giờ trưa, nhìn thấy đầu sỏ gây tội đang mỉm cười nhìn mình, Lâm Thanh Hàn tức giận xoay người, chỉ chừa lại bóng lưng cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện dán vào sau lưng Lâm Thanh Hàn, ôm người nọ vào trong ngực mình, "Thanh Hàn, chị sai rồi, sau này không dám nữa, đừng giận nha, chị thật sự không dám nữa...".
Thẩm Tiện dỗ dành được một lúc thì Lâm Thanh Hàn mới trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Mấy giờ rồi?".
Thẩm Tiện nhìn đồng hồ, "11 giờ".
"11 giờ!!! Sao chị không kêu em dậy, ba mẹ đều ở nhà, hai chúng ta thức dậy trễ như vậy, mất mặt chết rồi". Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện rầm rì.
Thẩm Tiện hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, "Không có gì, ba mẹ sẽ hiểu cho chúng ta, em còn mệt không, hay để chị giúp Thanh Hàn mặc quần áo".
Lâm Thanh Hàn giơ tay giật lấy quần áo từ trong tay Thẩm Tiện, "Không cần chị, em tự mình mặc".
"Được thôi". Thẩm Tiện buồn cười nhìn Lâm Thanh Hàn, Thanh Hàn không cần cô, cô đành phải mặc quần áo vào rồi đi rửa mặt.
Đến khi Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi xuống lầu thì dì Chu đã nấu xong bữa trưa, Phương Tĩnh Lan, Thẩm Văn Khang cùng nhóc con đều đồng thời nhìn hai người Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi xuống lầu.
Lâm Thanh Hàn trốn tránh sau lưng Thẩm Tiện, cô ước gì bây giờ cô có thể tàng hình để mọi người đều không nhìn thấy cô.
Thẩm Tiện đi ở phía trước, tay nắm tay Lâm Thanh Hàn đi xuống.
Phương Tĩnh Lan nhìn Thẩm Văn Khang một cái, sau đó quay lại nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, trong mắt tràn đầy ý cười, "Đừng ngại, ba mẹ đều hiểu, hai đứa mau ngồi xuống ăn cơm đi".
Nghe Phương Tĩnh Lan nói xong Lâm Thanh Hàn lại càng thẹn thùng, duỗi tay véo một cái vào eo Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện rít một hơi, quay qua thì thấy Lâm Thanh Hàn đang trừng mình.
Nhóc con không biết mẹ và mommy đang làm gì, bé con chỉ nhớ thương món cháo tôm mà Thẩm Tiện nói, bé luôn cảm thấy mommy nấu ngon hơn dì Chu, "Mommy, hôm nay mommy ngủ nướng không nấu cháo tôm cho Điềm Điềm ~".
Thẩm Tiện nhanh chóng dỗ nhóc con: "Đúng đúng đúng, đều do mommy không tốt, ngày mai nhất định nấu cho Điềm Điềm, chịu không?".
Nhóc con lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Sau khi ăn xong, cả gia đình dẫn nhóc con và em bé ra ngoài sân chơi, nhóc con lấy xe hơi đồ chơi ra chơi, em bé thì nằm trong lòng Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con ngồi trong xe đồ chơi chơi, vui vẻ cười ra tiếng.
Lâm Thanh Hàn đưa tay lên chọt chọt trêu chọc bé con, bé con ngửa khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn Lâm Thanh Hàn, miệng nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng: "Mẹ, mẹ ~".
Lâm Thanh Hàn vui vẻ nâng bé con lên, "Thẩm Tiện, ba mẹ, Nhất Nam vừa kêu mẹ".
Thẩm Tiện bế nhóc con đang ngồi trong xe lên, đi đến vây quanh bé con, bé con thấy nhiều người nhìn mình như vậy cũng không sợ, ha ha cười, vừa cười vừa kêu: "Mẹ, mẹ ~". Dù cho bé con nói còn chưa chuẩn, nhưng như vậy cũng đủ khiến mấy người Thẩm Tiện vui vẻ vô cùng.
Từ hôm nay trở đi, mọi người đều có thêm một nhiệm vụ, đó chính là dạy bé con nói chuyện, trong số đó phải kể tới nhóc con là cố chấp nhất, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ bé con, dạy bé con gọi mình là chị hai.
"Nhất Nam, nhìn nè, chị là chị hai, gọi đi, chị hai". Nhóc con nghiêm túc giảng dạy cho em mình.
Bé con mở to đôi mắt, cười khúc khích nhìn Thẩm Điềm, sau đó phun ra một đống bong bóng, cánh tay nhỏ quơ qua quơ lại trong không khí, trông đáng yêu cực kỳ, cái miệng nhỏ ê ê a a nói không ngừng, mấy người Thẩm Tiện cũng không hiểu được bé con muốn nói cái gì.
Nhưng mong muốn nói chuyện của bé con rất mãnh liệt, chỉ cần bé con mở mắt, cái miệng nhỏ sẽ không ngừng nghỉ, nói còn nhiều hơn mấy người lớn trong nhà, vậy mà nhóc con còn giả vờ nghe hiểu em bé nói gì, hai đứa nhỏ cứ trò chuyện liên tục, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh này, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều sẽ ngồi ở một bên cười trộm, hai cô con gái một lớn một nhỏ đều rất đáng yêu, bên cạnh chính là người vợ mà mình yêu thương, còn có ba mẹ, Thẩm Tiện cảm thấy đây mới là hình ảnh cuộc sống mà cô muốn.
Bé con đang từng ngày lớn lên, cuộc sống của gia đình Thẩm Tiện cũng vẫn đang tiếp diễn.....
Nhóc con uống sữa xong, biết mẹ và mommy đều đang ở nhà, yên tâm mà đi vào phòng tập thể hình của Thẩm Tiện để chơi trò chơi.
Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con đi rồi thì dựa vào ngực Thẩm Tiện, uất ức nói: "Em còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều mệt mỏi, tay cũng đau".
"Hay là em đi ngủ thêm một lát đi?". Thẩm Tiện dỗ dành ôm lấy người đang dựa vào ngực mình, luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ, Thanh Hàn thật sự là 1 sao?
"Không cần, chị để em dựa một lát là được". Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện, mắt hơi khép lại.
Thẩm Tiện chỉ ôm lấy người nằm trong ngực mình cũng cảm thấy vui vẻ cực kỳ, một tay ôm Lâm Thanh Hàn, một tay cầm điện thoại, dặn dò Phó Vũ Đồng một ít công việc trong công ty, thấy Lâm Thanh Hàn ngủ quên, Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt người nằm xuống sô pha, lót một chiếc gối nằm cho Lâm Thanh Hàn, cầm một cái chăn đắp lên người cô, sau đó mới đứng dậy đi vào nhà bếp.
Thật ra cô nấu ăn cũng không tệ, nhưng đã lâu rồi không đụng đến nhà bếp, lúc cô một mình ở nhà, căn bản là không có tâm tình cũng không đủ tinh lực để nấu cơm, bởi vì dù có nấu, một mình cô đơn ngồi đó ăn cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ trong nhà này cũng coi như có hơi thở và sức sống, cô cũng không cần liên tục làm việc để làm tê liệt chính mình.
Nhóc con tự mình chơi một hồi thì lon ton chạy tới tìm Thẩm Tiện, Thẩm Tiện sợ nhóc con ở trong nhà bếp sẽ không an toàn nên lấy ghế nhỏ ra để nhóc con ngồi ở ngoài nhà bếp xem cô nấu cơm.
Thẩm Tiện bận rộn một lúc, vừa quay đầu liền thấy nhóc con ánh mắt lấp lánh nhìn cô, Thẩm Tiện cười cười với nhóc con, trong lòng cảm khái, cô không biết tại sao Thanh Hàn và nhóc con có thể xuyên đến đây, nhưng từ khi hai người đến đây, cô mới thật sự cảm thấy nơi này là nhà.
Hấp tôm tít xong, Thẩm Tiện cạo một muỗng đầy thịt rồi đi về phía nhóc con, "Điềm Điềm, đến đây, ăn thử một miếng, phần còn lại chờ lát nữa mommy làm nước sốt xong rồi ăn tiếp".
"Dạ ~". Nhóc con kéo giọng nói, sẵn tiện há to miệng ra, chờ Thẩm Tiện đút cho mình.
Thẩm Tiện mỉm cười đút một muỗng tràn đầy thịt tôm cho nhóc con, nhóc con a a há mồm, ăn say sưa, Thẩm Tiện cũng không biết tại sao nhóc con lại thích ăn tôm như vậy.
Lâm Thanh Hàn ngủ được một lúc, mở mắt ra thì thấy bản thân nằm trên sô pha, chậm rãi đi đến đây tìm Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện đang đút nhóc con ăn gì đó, buồn cười nói: "Hai người ăn vụng cái gì đó? Cũng không chừa cho tôi một miếng?".
Thẩm Tiện buồn cười, lại cạo thêm một muỗng thịt tôm đút cho Lâm Thanh Hàn, "Cho con ăn thử một miếng thịt tôm để lót bụng, em cũng ăn đi, đồ ăn sắp xong rồi".
"Ừm, vậy hai mẹ con em ngoan ngoãn ngồi chờ chị". Lâm Thanh Hàn nghiêng người dựa vào tường, mỉm cười nói.
Chỉ một lát sau, tôm hấp phô mai của Thẩm Tiện đã làm xong, hương thơm của phô mai đi kèm nước sốt chua ngọt, thịt tôm tít vốn đã thơm ngon lại đi kèm hương vị của nước sốt, hai mắt của nhóc con đều bị mấy con tôm hấp dẫn.
Thẩm Tiện buồn cười ôm nhóc con ngồi lên ghế trẻ em, "Đừng gấp, lại đây ngồi xuống đã, mommy làm cho ăn".
"Dạ ~". Nhóc con ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Tiện cầm chén nhỏ của nhóc con tới, cạo đầy một chén thịt tôm cho nhóc con, trộn phô mai và nước sốt vào, nhóc con vui vẻ ăn nhồm nhoàm.
Buổi tối, nhóc con vui vẻ chạy tới phòng Thẩm Tiện chuẩn bị ngủ cùng mẹ và mommy, Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện, cô ôm nhóc con lên, đặt bé con ngồi xuống trước mặt mình, bắt đầu dụ dỗ: "Điềm Điềm, lúc ở nhà không phải con ngủ một mình sao? Bạn nhỏ ngủ một mình mới dũng cảm".
Nhóc con mở to đôi mắt tròn xoe, ngây thơ hỏi: "Nhưng mà Điềm Điềm không muốn dũng cảm, Điềm Điềm vẫn còn là em bé, tại sao phải dũng cảm ạ?".
Lâm Thanh Hàn bị nhóc con nói cho cứng họng, Thẩm Tiện ngồi ở một bên cười trộm, bây giờ cô đã hiểu rõ tại sao hai người ngủ cùng nhóc con sẽ làm ồn tới nhóc con, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đang cười trộm, trừng Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện mỉm cười ôm nhóc con vào lòng, "Ngày mai Điềm Điềm muốn ăn món gì? Nếu Điềm Điềm ngủ một mình, ngày mai mommy làm cho Điềm Điềm ăn, chịu không?".
"Dạ ~ vậy ngày mai Điềm Điềm muốn ăn sủi cảo nhân tôm, với cả măng cụt nữa ~". Nhóc con ngửa đầu nhỏ lên nói điều kiện.
"Được, Điềm Điềm muốn ăn cái gì mommy đều làm cho ăn, chịu không?". Thẩm Tiện tiếp tục dụ dỗ.
"Dạ được ~". Nhóc con dựa vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ.
Tay Thẩm Tiện ở sau lưng nhóc con làm ký hiệu OK với Lâm Thanh Hàn, sau đó ôm nhóc con đi qua phòng bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện kể chuyện xưa cho nhóc con nghe, đến khi nhóc con ngủ rồi hai người mới quay lại phòng mình.
"Thanh Hàn muốn làm gì nha? Sao phải để con sang phòng khác ngủ nha?". Thẩm Tiện mỉm cười hỏi Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, dựa vào ngực cô, đưa tay chọt chọt, "Biết rõ cố hỏi, chị không muốn sao?".
"Muốn chứ". Thẩm Tiện nói rồi hôn lên.
"Ưm ~ Thẩm Tiện, em còn chưa tắm....". Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thở gấp.
"Không sao, chị tắm cho em". Thẩm Tiện nói, hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, sau đó bồng Lâm Thanh Hàn lên.
Đến khi Thẩm Tiện mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là hai ba giờ sáng, đầu cô hơi mơ hồ, sau đó có thêm một đoạn ký ức lạ, trong đoạn ký ức, cô còn ở thế giới cũ, ở một đêm tuyết rơi cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàn và nhóc con, hai người ăn mặc rất mỏng manh, cô dẫn hai mẹ con về nhà, ba người có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ở bên nhau.
Thẩm Tiện còn nhớ rõ bản thân ở đời trước bị cô độc bao vây, chỉ có thể dùng công việc để làm tê liệt chính mình, đoạn ký ức này cũng xem như là khoảng thời gian vui vẻ nhất ở đời trước, có Thanh Hàn và nhóc con, Thẩm Tiện mới cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tươi đẹp, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy rất kỳ diệu, Thẩm Tiện không rõ bản thân bây giờ đang ở đời trước hay đang ở trong thế giới của Lâm Thanh Hàn.
Trong lúc cô đang hoảng loạn, trong nhà truyền đến tiếng khóc của em bé, tiếng khóc này cũng đánh thức Lâm Thanh Hàn, cô nằm trong ngực Thẩm Tiện nỉ non: "Thẩm Tiện, Nhất Nam không có theo em xuyên qua mà, ai đang khóc vậy?".
Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn nói xong thì sửng sốt một lúc, tại sao Thanh Hàn lại biết nội dung giấc mơ của cô, hay là, giấc mơ này đã thật sự xảy ra?
Thẩm Tiện vội vàng mở đèn đầu giường, ánh đèn màu cam mờ mịt sáng lên, Lâm Thanh Hàn giống như cảm nhận ánh đèn, mơ mơ màng màng mở mắt, "Chị làm gì vậy? Buồn ngủ muốn chết, sao chị không ngủ?".
"Thanh Hàn, em mở mắt ra xem, đây là đâu?". Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn ngồi dậy.
Lâm Thanh Hàn ngồi dậy xoa xoa mắt, nhìn đồ vật được bày biện trong phòng, không phải nhà Thẩm Tiện, đây là căn biệt thự, nơi mà gia đình bốn người của bọn họ đang ở.
Lúc này Lâm Thanh Hàn cũng không còn buồn ngủ, thắc mắc hỏi Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, chúng ta lại quay về rồi sao? Chị nhớ lại chuyện trước đây rồi sao?".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Chị nhớ lại hết rồi, em, Điềm Điềm, Nhất Nam, còn có ba mẹ, chị đều nhớ rõ".
Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện nhìn nhau một cái, hai người hoảng loạn mặc áo ngủ vào, sau đó chạy qua phòng của nhóc con, nhóc con lúc này đang ngửa bụng ngủ ngon lành.
Thẩm Tiện đành phải lay nhóc con dậy, vừa lay vừa nói: "Điềm Điềm dậy thôi, mommy sắp nấu cháo tôm xong rồi, còn không dậy nữa mẹ và mommy sẽ ăn hết của con".
Nhóc con nghe tới đồ ăn mới có phản ứng, miệng nhỏ còn tỉnh nhanh hơn cả mắt, "Không muốn, không muốn, chừa lại cho Điềm Điềm nữa". Nhóc con nói xong thì gian nan mở mắt ra.
Nhìn thấy mẹ và mommy đều ngồi ở mép giường của mình, nhóc con tò mò hỏi: "Cháo tôm đâu?".
Thẩm Tiện bị nhóc con chọc cười, con bé này thích ăn tôm tới mức nào rồi?
"Cháo tôm sáng mai thức dậy mới có, mommy có mấy vấn đề muốn hỏi Điềm Điềm". Thẩm Tiện nâng nhóc con ngồi dậy, "Điềm Điềm còn nhớ đêm tuyết không? Em gái có đi theo con và mẹ không?".
Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, ngái ngủ nói: "Dạ nhớ, hôm đó rất lạnh, Điềm Điềm lạnh tới khóc, sau đó mẹ ôm con đi một đoạn rất dài rồi nhìn thấy mommy, mommy dẫn con và mẹ về nhà, nhưng mà mommy bắt con kêu mommy là dì". Lúc trả lời nhóc con vẫn không quên kêu ca kể lại việc Thẩm Tiện bắt bé gọi mình là dì.
"Nhưng mà em không có ở đây, ông bà nội cũng không ở đây, trong nhà chỉ có mẹ, mommy và Điềm Điềm ~", Nhóc con kéo giọng nói, trông có vẻ sắp không mở nổi mắt.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nhìn nhau một cái, hai người đặt nhóc con nằm xuống, sau đó lại đắp chăn đàng hoàng cho nhóc con, "Điềm Điềm ngoan, tiếp tục ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ có cháo tôm".
Nhóc con nghe thấy có cháo tôm ăn mới cảm thấy mỹ mãn mà khép miệng lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn bước ra khỏi phòng, sau đó lại đi đến phòng của em bé, nhìn thấy em bé và dì Chu đều đang ngủ ngon lành, mọi việc đều vẫn như thường ngày, chỉ có ba người bọn họ có thêm một đoạn ký ức chân thật, nhưng rồi đoạn ký ức đó lại dường như là một giấc mộng.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, hai người quay về phòng, Lâm Thanh Hàn nằm ở phần giường của mình, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì Thẩm Tiện thò lại gần hỏi: "Thanh Hàn, em ngủ à?".
Lâm Thanh Hàn híp mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Ừm, bây giờ mới hơn 3 giờ sáng, không ngủ thì làm gì?".
Thẩm Tiện hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Chúng ta không tâm sự chuyện em lừa gạt, nói chị là bé 0 mềm mại đáng yêu sao?
"Hả? Cái đó, Thẩm Tiện, em chỉ nói chơi thôi, chị sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?". Lâm Thanh Hàn ôm cổ Thẩm Tiện, dùng giọng điệu làm nũng nói.
"À, không có, nhưng chị phải chứng minh cho Thanh Hàn thấy chị không phải là bé 0 mềm mại đáng yêu mới được". Thẩm Tiện nói rồi hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, tin tức tố hương cam ngọt nhanh chóng lan ra ngoài không khí, hương hoa quế Long Tỉnh của Lâm Thanh Hàn ngoan ngoãn để hương cam ngọt bao vây bản thân.
"Ưm, Thẩm Tiện, đừng...".
Thẩm Tiện cúi người xuống, hôn hôn vành tai đỏ bừng của Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn thật ngoan....".
Đến khi Thẩm Tiện tỉnh lại lần nữa thì ánh mặt trời đã xuyên qua bức màn, thấp thoáng chiếu rọi căn phòng, Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn còn đang ngủ say trong ngực mình thì có chút chột dạ, tối qua hình như cô có hơi quá đáng mà ức hiếp Thanh Hàn, bây giờ khóe mắt Thanh Hàn còn hơi ẩn đỏ.
Thẩm Tiện có chút đau lòng hôn lên giữa trán Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, nhắm mắt lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, em còn muốn ngủ".
"Được ~ chị ngủ cùng em". Thẩm Tiện vội vàng nhỏ giọng dỗ dành.
Hơn 9 giờ sáng, nhóc con thức dậy, chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu, tìm một vòng cũng không tìm thấy mẹ và mommy, lúc nhóc con muốn đi từng phòng để tìm hai người thì bị Phương Tĩnh Lan cản lại, "Mẹ và mommy có công việc rồi, bà dẫn Điềm Điềm đi rửa mặt chịu không?".
"Nhưng mà, nhưng mà, mommy nói buổi sáng có cháo tôm ăn". Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, muốn đi tìm Thẩm Tiện đòi cháo tôm.
"Bà nội kêu dì Chu nấu cho con, yên tâm, sẽ có cháo tôm cho con ăn". Phương Tĩnh Lan nói xong nhóc con mới chịu đi rửa mặt cùng bà.
Em bé gần như mỗi ngày đều khóc, bây giờ còn đang nằm trong ngực dì Chu khóc oe oe, đến khi cái miệng nhỏ được đút bình sữa vào thì mới chịu ngừng lại.
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại thì đã sắp 11 giờ trưa, nhìn thấy đầu sỏ gây tội đang mỉm cười nhìn mình, Lâm Thanh Hàn tức giận xoay người, chỉ chừa lại bóng lưng cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện dán vào sau lưng Lâm Thanh Hàn, ôm người nọ vào trong ngực mình, "Thanh Hàn, chị sai rồi, sau này không dám nữa, đừng giận nha, chị thật sự không dám nữa...".
Thẩm Tiện dỗ dành được một lúc thì Lâm Thanh Hàn mới trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Mấy giờ rồi?".
Thẩm Tiện nhìn đồng hồ, "11 giờ".
"11 giờ!!! Sao chị không kêu em dậy, ba mẹ đều ở nhà, hai chúng ta thức dậy trễ như vậy, mất mặt chết rồi". Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện rầm rì.
Thẩm Tiện hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, "Không có gì, ba mẹ sẽ hiểu cho chúng ta, em còn mệt không, hay để chị giúp Thanh Hàn mặc quần áo".
Lâm Thanh Hàn giơ tay giật lấy quần áo từ trong tay Thẩm Tiện, "Không cần chị, em tự mình mặc".
"Được thôi". Thẩm Tiện buồn cười nhìn Lâm Thanh Hàn, Thanh Hàn không cần cô, cô đành phải mặc quần áo vào rồi đi rửa mặt.
Đến khi Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi xuống lầu thì dì Chu đã nấu xong bữa trưa, Phương Tĩnh Lan, Thẩm Văn Khang cùng nhóc con đều đồng thời nhìn hai người Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi xuống lầu.
Lâm Thanh Hàn trốn tránh sau lưng Thẩm Tiện, cô ước gì bây giờ cô có thể tàng hình để mọi người đều không nhìn thấy cô.
Thẩm Tiện đi ở phía trước, tay nắm tay Lâm Thanh Hàn đi xuống.
Phương Tĩnh Lan nhìn Thẩm Văn Khang một cái, sau đó quay lại nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, trong mắt tràn đầy ý cười, "Đừng ngại, ba mẹ đều hiểu, hai đứa mau ngồi xuống ăn cơm đi".
Nghe Phương Tĩnh Lan nói xong Lâm Thanh Hàn lại càng thẹn thùng, duỗi tay véo một cái vào eo Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện rít một hơi, quay qua thì thấy Lâm Thanh Hàn đang trừng mình.
Nhóc con không biết mẹ và mommy đang làm gì, bé con chỉ nhớ thương món cháo tôm mà Thẩm Tiện nói, bé luôn cảm thấy mommy nấu ngon hơn dì Chu, "Mommy, hôm nay mommy ngủ nướng không nấu cháo tôm cho Điềm Điềm ~".
Thẩm Tiện nhanh chóng dỗ nhóc con: "Đúng đúng đúng, đều do mommy không tốt, ngày mai nhất định nấu cho Điềm Điềm, chịu không?".
Nhóc con lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Sau khi ăn xong, cả gia đình dẫn nhóc con và em bé ra ngoài sân chơi, nhóc con lấy xe hơi đồ chơi ra chơi, em bé thì nằm trong lòng Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con ngồi trong xe đồ chơi chơi, vui vẻ cười ra tiếng.
Lâm Thanh Hàn đưa tay lên chọt chọt trêu chọc bé con, bé con ngửa khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn Lâm Thanh Hàn, miệng nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng: "Mẹ, mẹ ~".
Lâm Thanh Hàn vui vẻ nâng bé con lên, "Thẩm Tiện, ba mẹ, Nhất Nam vừa kêu mẹ".
Thẩm Tiện bế nhóc con đang ngồi trong xe lên, đi đến vây quanh bé con, bé con thấy nhiều người nhìn mình như vậy cũng không sợ, ha ha cười, vừa cười vừa kêu: "Mẹ, mẹ ~". Dù cho bé con nói còn chưa chuẩn, nhưng như vậy cũng đủ khiến mấy người Thẩm Tiện vui vẻ vô cùng.
Từ hôm nay trở đi, mọi người đều có thêm một nhiệm vụ, đó chính là dạy bé con nói chuyện, trong số đó phải kể tới nhóc con là cố chấp nhất, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ bé con, dạy bé con gọi mình là chị hai.
"Nhất Nam, nhìn nè, chị là chị hai, gọi đi, chị hai". Nhóc con nghiêm túc giảng dạy cho em mình.
Bé con mở to đôi mắt, cười khúc khích nhìn Thẩm Điềm, sau đó phun ra một đống bong bóng, cánh tay nhỏ quơ qua quơ lại trong không khí, trông đáng yêu cực kỳ, cái miệng nhỏ ê ê a a nói không ngừng, mấy người Thẩm Tiện cũng không hiểu được bé con muốn nói cái gì.
Nhưng mong muốn nói chuyện của bé con rất mãnh liệt, chỉ cần bé con mở mắt, cái miệng nhỏ sẽ không ngừng nghỉ, nói còn nhiều hơn mấy người lớn trong nhà, vậy mà nhóc con còn giả vờ nghe hiểu em bé nói gì, hai đứa nhỏ cứ trò chuyện liên tục, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh này, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều sẽ ngồi ở một bên cười trộm, hai cô con gái một lớn một nhỏ đều rất đáng yêu, bên cạnh chính là người vợ mà mình yêu thương, còn có ba mẹ, Thẩm Tiện cảm thấy đây mới là hình ảnh cuộc sống mà cô muốn.
Bé con đang từng ngày lớn lên, cuộc sống của gia đình Thẩm Tiện cũng vẫn đang tiếp diễn.....