• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tiện rửa nồi xong thì đi ra ngoài, vừa bước ra liền thấy nhóc con đã vui vẻ ngồi ăn trái cây, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc nãy, Thẩm Tiện bĩu môi, nhóc con thật biết chọn thời điểm, cố tình chọn lúc Thanh Hàn đang ôm cô đi tìm cô.

Thẩm Tiện thò lại gần hỏi nhóc con, "Ăn ngon không?".

Nhóc con ngửa mặt lên, cười cười nhìn Thẩm Tiện, "Ăn ngon, cảm ơn mẹ, cảm ơn mommy mua đồ ăn cho Điềm Điềm".

Thẩm Tiện xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Được rồi, ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi".

Lâm Thanh Hàn nhìn hai người, cười cười không nói chuyện.

Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con đã ăn không ít trái cây liền không cho nhóc con ăn nữa, hệ tiêu hóa của trẻ em vốn đã yếu ớt, Lâm Thanh Hàn sợ nhóc con ăn nhiều quá buổi tối sẽ đau dạ dày.

Nhóc con ăn no rồi thì ngồi ở giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn xem phim hoạt hình, lúc xem đến đoạn mình thích còn vui vẻ đung đưa hai bím tóc nhỏ, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì ngồi bên cạnh nhìn nhóc con xem hoạt hình, thật vất vả mới dỗ được nhóc con đi ngủ, lúc này Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới hơn 9 giờ, hai người cũng không buồn ngủ, lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nhóc con nên cả hai lại đi ra phòng khách ngồi, tiện tay tắt TV đang chiếu bộ phim hoạt hình vừa nãy.

Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, phụt cười một tiếng, Lâm Thanh Hàn cũng nở nụ cười theo.

Lâm Thanh Hàn vỗ nhẹ Thẩm Tiện một cái, "Chị cười cái gì?".

"Không có gì, chỉ là cười hai đứa mình vậy mà bị nhóc con bắt tại trận".

"Tôi lại không làm gì, là một mình chị bị Điềm Điềm bắt tại trận, vừa rồi chị thẹn thùng đúng không?". Lâm Thanh Hàn thò lại gần hỏi.

"Tôi không có, tôi sao có thể thẹn thùng". Thẩm Tiện vội vàng phủ nhận, nói giỡn, cô đường đường là một chủ tịch công ty, sao có thể thẹn thùng?

Lâm Thanh Hàn cầm một cánh tay của Thẩm Tiện, cười nói: "Còn nói không có? Vừa rồi chị bị Điềm Điềm làm cho sợ tới mức nói lắp bắp".

"Em cũng không tốt hơn tôi là mấy nha, cuối cùng còn không phải là nhờ tôi suy nghĩ ra cách mới lừa được con mèo nhỏ ham ăn kia sao?". Thẩm Tiện thuận thế ôm Lâm Thanh Hàn vào trong ngực.



Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện cũng không phản bác, nhớ tới bộ dạng của nhóc con, khẽ cười một tiếng, "Cũng đúng, Điềm Điềm đúng là một con mèo ham ăn, sau này nhất định phải mua cho con nhiều đồ ăn ngon, đỡ phải bị người khác dùng đồ ăn ngon lừa đi mất". Lâm Thanh Hàn nghe được hương cam ngọt bên người, thoải mái nằm trong ngực Thẩm Tiện cọ nhẹ vài cái.

"Không có đâu, Điềm Điềm thông minh như vậy, em nói gì con cũng hiểu được, đúng rồi, còn biết đi mách em chuyện tôi ăn cay, bây giờ mới ba tuổi rưỡi, nếu lớn thêm một chút, nói không chừng còn thông minh đến cỡ nào đâu". Thẩm Tiện cười nói, hoàn toàn không cảm thấy người bị mách là cô, ngược lại rất vui vẻ.

"Còn cười, sau này không được ăn món cay trước mặt Điềm Điềm, chị không phải không biết Điềm Điềm, chị ăn một lần, con nhất định nhớ mãi đến khi được ăn".

"Vâng, vâng, vâng, sau này thật sự không dám, lần sau đưa Điềm Điềm đến chỗ mẹ, hai chúng ta đi ăn". Thẩm Tiện dịu dàng nói với Lâm Thanh Hàn.

"Vậy thì được". Lâm Thanh Hàn dựa vào bả vai Thẩm Tiện, cười trả lời.

Thẩm Tiện cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cười nói với người trong ngực mình: "Thanh Hàn gần đây càng ngày càng thích lấy tôi làm gối dựa".

Lâm Thanh Hàn thoáng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện hỏi: "Thì sao? Chị có ý kiến?".

"Sao vậy được? Tôi chính là gối dựa của em, tùy ý dựa". Thẩm Tiện vội vàng cười nói.

Lâm Thanh Hàn lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu, lẩm bẩm nói: "Này còn được".

Lâm Thanh Hàn ngửi được hương cam ngọt bên cạnh, mí mắt dần nặng trĩu, dựa vào ngực Thẩm Tiện ngủ rồi, Thẩm Tiện cầm điện thoại chơi một lát, thấy đã hơn 10 giờ tối, Thanh Hàn còn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô dứt khoát cất điện thoại đi, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thanh Hàn, một tay luồn xuống khớp gối Lâm Thanh Hàn, thoáng dùng sức, trực tiếp bồng người nào đó lên.

Lâm Thanh Hàn tuy bị đánh thức nhưng vừa rồi ngủ đến mơ màng nên cũng không muốn mở mắt, tiếp tục ở trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, sau đó mới mở mắt lên, vừa mở mắt đã bị dọa đến tỉnh ngủ, Thẩm Tiện đang ôm cô đi từ phòng khách vào phòng ngủ.

Mặt Lâm Thanh Hàn nhanh chóng bị màu đỏ xâm chiếm, một bên duỗi duỗi chân, ý bảo Thẩm Tiện để cô xuống đất, một bên mở miệng nói: "Chị làm gì vậy?".

Thẩm Tiện bật cười nói: "Ôm em về phòng ngủ chứ làm gì?". Rõ ràng là Thanh Hàn ăn vạ trong ngực cô không chịu đứng dậy, bây giờ còn hỏi cô?

Lâm Thanh Hàn đỏ lỗ tai, vùi đầu vào ngực Thẩm Tiện, sau đó mới mở miệng nói: "Tôi tỉnh rồi, không cần chị ôm".

Thẩm Tiện dịu dàng cười nói: "Vừa rồi em đá dép lê rơi xuống đất rồi, hơn nữa cũng không có mấy bước, sắp đến rồi".

Tim Lâm Thanh Hàn thình thịch nhảy lên, cho dù là lúc kết hôn Thẩm Tiện cũng chưa từng ôm cô như bây giờ, có một loại ngọt ngào rất khó giải thích đang chậm rãi len lỏi vào lòng cô, Thẩm Tiện đối với cô tốt như vậy khiến cô cảm thấy bản thân như một bé gái mới lớn vậy.

Thẩm Tiện thấy người trong ngực mình không giãy giụa nữa thì khóe môi hơi gợi lên, tiếp tục ôm người nào đó đi đến phòng ngủ.

Lâm Thanh Hàn cũng không dám tiếp tục lộn xộn, sợ làm ra tiếng động sẽ bị con gái nhìn thấy, con gái lại hỏi lung tung gì đó cô thật sự không biết giải thích thế nào.

Thẩm Tiện nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi đến mép giường Lâm Thanh Hàn thường nằm thả người xuống, Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài lần, dùng nắm tay nhẹ nhàng đánh lên người Thẩm Tiện vài cái, Thẩm Tiện cười hì hì để yên cho Lâm Thanh Hàn đánh mà không chặn lại khiến cho hai má Lâm Thanh Hàn càng đỏ hơn.

Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng người nào đó đang cười bản thân liền giận sôi máu, Thẩm Tiện ôm cô cũng như lúc đùa giỡn với cô, chẳng lẽ Thẩm Tiện không có cảm giác gì với cô?

Thẩm Tiện không biết Lâm Thanh Hàn suy nghĩ cái gì, thấy Lâm Thanh Hàn không để ý tới bản thân nữa mới nói một tiếng ngủ ngon, sau đó mới trở lại vị trí của mình nằm xuống, không lâu sau liền ngủ mất, nhưng Lâm Thanh Hàn lại lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Thẩm Tiện ôm cô vừa nãy.



Lâm Thanh Hàn thoáng ngồi lên nhìn về phía bên kia giường, nhóc con và Thẩm Tiện đều đang ngủ ngon lành khiến Lâm Thanh Hàn tức giận, hận không thể túm lấy Thẩm Tiện lắc lắc để chị ta cũng không ngủ được, người này cuối cùng là nghĩ như thế nào, có ý gì với cô không, nếu Thẩm Tiện không có hứng thú với cô, chị ta còn ôm cô như vậy?

Những suy nghĩ cứ ùn ùn kéo đến trong đầu Lâm Thanh Hàn, thế nên ngày hôm sau, lúc rời giường, hai mắt Lâm Thanh Hàn đều có quầng thâm, cố tình Thẩm Tiện còn không biết, thò lại gần nhìn, "Thanh Hàn, mắt của em bị sao vậy?".

Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, lẩm bẩm nói: "Chị còn dám hỏi? Còn không phải là chuyện tốt do chị làm?". Nói xong thì đẩy Thẩm Tiện ra, dắt nhóc con đi rửa mặt, lưu lại một mình Thẩm Tiện ngồi đó ngây ngốc không hiểu.

Thanh Hàn có quầng thâm mắt sao lại liên quan đến cô? Cho đến khi ăn bữa sáng xong Thẩm Tiện vẫn còn không nghĩ ra.

Thời gian trôi quá nhanh, rất nhanh thì toàn bộ công ty của Thẩm Tiện sẽ trang hoàng xong, chiếm cả một nửa office building, nhân viên trong công ty cũng từ lúc đầu chỉ có bốn người, bây giờ đã tăng đến hơn 150 người.

Thảm Tiện chọn hai người đầu óc linh hoạt, tay chân cũng nhanh nhẹn để làm thư ký, người nam tên là Thượng Vân, người nữ tên Tiêu Nguyệt, đều là từ các công ty nhỏ chạy đến công ty Thẩm Tiện.

Ngày đầu tiên khai trương công ty mới, Thẩm Tiện liền triệu tập toàn bộ công nhân, bố trí nhiệm vụ và những hạng mục đầu tư cần hoàn thành trong thời gian tiếp theo, những việc này Thẩm Tiện đã làm vô số lần ở đời trước, chúng đối với cô mà nói là rất nhẹ nhàng, sắp xếp thỏa đáng tất cả công việc cho mọi người cũng coi như tạo uy tín với nhân viên.

Vì thế trong group tám chuyện của công nhân liền xuất hiện một đoạn như này:

"Mẹ ơi, Boss quá A, tôi có thể".

"Không, cậu không thể, Boss là của mọi người".

"Hu hu hu, thật không nghĩ tới tôi cũng có thể có được một chị sếp xinh đẹp làm lãnh đạo, cảm động, trước đó đều là mấy bác bụng nước lèo hơn 40 tuổi làm lãnh đạo".

"Ha ha ha, cười chết, không phải bụng nước lèo thì là Diệt Tuyệt sư thái, xem ra mọi người đều giống nhau".

"Hâm mộ thư ký của giám đốc, có thể mỗi ngày nhìn thấy giám đốc, hơn nữa còn có năng lực, lúc mở họp không hề có một câu dư thừa, yêuuuu".

"Mấy người từ bỏ ý định đi, giám đốc ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi".

Lý Tỉnh nhìn mọi người kích động spam trong group chat đã sắp bật người ra tiếng, giám đốc tuy là đẹp, nhưng mà tình cảm giữa giám đốc với vợ rất tốt đâu, ngay cả con gái cũng đã được ba tuổi rưỡi, mấy người này suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên nói giỡn thì nói giỡn, sau khi qua thời kì mới mẻ, mọi người đều bắt đầu bận rộn việc của bản thân.

Văn phòng của Thẩm Tiện cũng giống như đời trước, sau lưng là một cửa kính lớn, phía bên phải văn phòng có một cánh cửa nối thẳng đến phòng nghỉ, nói là phòng nghỉ nhưng thật ra chỉ là một phòng ngủ có trang bị nhà vệ sinh, đây là Thẩm Tiện cố ý dặn dò công nhân xây dựng thiết kế, đỡ phải nhóc con và Thanh Hàn đến đây lại không có chỗ để nghỉ ngơi.

Tất cả mọi việc đều bắt đầu theo kế hoạch, cho đến khi Dư Thanh Uyển đến, đánh vỡ trạng thái yên bình.

Dư Thanh Uyễn từ trên mạng biết được công ty của Thẩm Tiện đã bắt đầu hoạt động, mà sơ yếu lý lịch cô gửi đi như đá chìm đáy biển, cô ta lại muốn đến đây hỏi Thẩm Tiện một câu, vì sao không nhận cô ta vào làm việc.

Sau khi Dư Thanh Uyển đi đến công ty thì bị nhân viên tiếp tân và bảo vệ chặn lại.

"Thưa cô, xin hỏi cô có hẹn trước sao? Không có hẹn trước thì không thể tùy ý ra vào công ty chúng tôi". Cô bé tiếp tân thiện ý nhắc nhở.



Dư Thanh Uyển cơ bản không để ý, đứng ở cửa hô to: "Tôi là bạn gái của giám đốc Thẩm, mấy người dám không cho tôi đi vào? Tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám ngăn cản tôi?". Cô ta kiêu căng như vậy khiến không ít nhân viên làm việc ở đại sảnh đều hướng về phía bên này nhìn.

Trong đó có một người bảo vệ rất linh hoạt, lập tức gọi điện cho Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện nhíu mày nghe điện thoại, dặn dò nói: "Bảo vệ, bảo vệ, nhìn tên đoán nghĩa, ngay cả một người cũng ngăn không được, vậy ngày mai mấy anh cũng không cần tới, chỉ là một kẻ điên mà thôi, nhớ chú ý lưu lại chứng cứ, cô ta làm lớn chuyện thì trực tiếp báo cảnh sát".

Bảo vệ ngăn lại đường đi của Dư Thanh Uyển nhưng cô ta nhất quyết đi vào bên trong, cuối cùng cô bé nhân viên ở quầy phải gọi cảnh sát.

Cho đến khi nhìn thấy cô bé báo cảnh sát, Dư Thanh Uyển vẫn đứng đó kêu: "Thẩm Tiện, chị không dám ra đây gặp tôi, đồ con rùa rút đầu, đồ cặn bã nhà chị, sao chị đối xử với tôi như vậy?". Cô ta càng nói càng ấm ức, bản thân tự động khóc ra tiếng. Truyện Quân Sự

Thẩm Tiện thấy tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, dẫn theo hai thư ký đi ra ngoài.

Dư Thanh Uyển nhìn thấy Thẩm Tiện thì càng kích động, "Thẩm Tiện, đừng nghĩ bây giờ chị có tiền thì có thể quăng tôi, cùng lắm thì mọi người không được yên ổn".


Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, "Cô Dư đang uy hiếp tôi? Vừa rồi cô nhục mạ và phỉ báng đã xâm hại đến quyền được bảo vệ danh dự của tôi, tôi sẽ liên hệ luật sư xử lý chuyện này, hơn nữa, công ty tại sao không tuyển dụng cô, trong lòng cô không tự biết sao? Đó là vì năng lực của cô ở mọi phương diện đều kém hơn người khác, hiểu chưa? Mời cô gái này đi ra ngoài đi". Thẩm Tiện nói xong liền không để ý đến Dư Thanh Uyển.


Rất nhanh cảnh sát đã đi đến, sau khi hiểu được tình huống liền mang Dư Thanh Uyển đi.


Thẩm Tiện quay lại văn phòng gọi điện cho Giang Hi, "Tiểu Hi, có một việc phải làm phiền em, hôm nay công ty vừa bắt đầu hoạt động liền có người đến gây rối, em nhìn xem có tiện chào hỏi một cái không, để người gây rối ở trong đó ngồi thêm mấy ngày?".


"Ok, chị nói tên của người đó cho em, em lập tức kêu người đi làm". Giang Hi sảng khoái đồng ý.


Dư Thanh Uyển cho rằng bản thân bị mang đi cùng lắm thì bị phê bình giáo dục một trận, nào ngờ vì lý do quấy nhiễu trật tự nơi công cộng mà trực tiếp bị tạm giam năm ngày, cô ta cho dù trà xanh đến mức nào cũng chưa từng bị tạm giam qua, lập tức luống cuống, "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không dám nữa, tôi đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, tôi đảm bảo".


"Đảm bảo có lợi ích gì, phạm sai lầm thì phải tiếp thu xử phạt tương ứng với nó". Cảnh sát căn bản không để ý đến Dư Thanh Uyển đang viện cớ, loại người thích gây sự như cô ta bọn họ thấy nhiều rồi, ở trại tạm giam ngồi xổm mấy ngày liền xong việc.


Cho đến lúc này Dư Thanh Uyển mới có chút hối hận, nghĩ đến chuyện Thẩm Tiện còn muốn mời luật sư, trong lòng càng sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK