"Chuyện củ rồi đừng nhắc nữa" Cô biết bản thân cũng là người có lỗi vì đã mang chuyện này đi ra ngoài kể lung tung nên cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nhã Như nghe thế thì hiền ồ lên một tiếng, ánh mắt thăm ý liếc nhìn Thế Hạo.
"Giới thiệu với hai người đây là Như Di lớp trưởng của lớp, còn đây là Tĩnh Vi cả hai đều là bạn thân của tớ từ khi tớ về nước đến hiện tại."
Nhã Như và Bách Duật nghe cô nói xong liền hơi gật đầu với hai người bọn họ, bọn họ cũng có suy nghĩ nếu là bạn thân của cô vậy cũng sẻ là bạn thân của họ.
Lúc này cô lại tiếp tục lên tiếng "Như nhi và anh ấy là bạn thân của tớ khi còn ở nước ngoài"
Vi Vi và Di Di nghe xong cũng hơi gật nhẹ đầu. Nhưng bọn họ có chút thắc mắt vì sao đã là bạn học mà tiểu Nghi lại gọi người kia bằng anh, chẳng nhẻ có quan hệ huyết thống gì à?
Khó hiểu nên Vi Vi đành hỏi nhỏ cô "Cậu ấy có quan hệ huyết thống với cậu à?"
Nghe thế cô liền lắc đầu, biết mọi người đã hiểu lầm nên cô lên tiếng giải thích "Không phải đâu, thật ra là do anh ấy lớn hơn chúng ta một tuổi nên chúng tớ đều đều gọi anh ấy bằng anh"
Nghe thế Vi Vi và Di Di liền hiểu, nếu lớn hơn tuổi vậy gọi bằng anh không có gì lạ.
"Các cậu sau này muốn gọi anh ấy bằng bạn hoặc anh cũng được, dù sau hiện tại chúng ta cũng cùng lớp nên vấn đề xưng hô không cần phải quá mức để ý." cô tiếp tục lên tiếng nói với hai người bọn họ.
Nhưng trong lòng hai người kia giờ đang thầm nghĩ nên gọi theo cô chắc sẻ tốt hơn, nếu chơi cùng nhau mà xưng hô không đồng nhất vậy cũng không hay lắm.
"Sẵng đây giới thiệu với hai người, đây là Thế Hạo người mà lúc trước tớ hay kể nhưng mà quên những chuyện trước kia đi hiện tại cậu ấy là bạn của tớ" Cô kéo Thế Hạo ra phía trước để giới thiệu lại lần nữa, chứ không muốn người ta luôn nghĩ hai người là oan gia nữa đâu.
Mà Thế Hạo được giới thiệu là bạn của cô thì không lấy làm vui vẻ, bới thứ hắn muốn hiện tại không còn là bạn bè nữa hắn muốn làm người yêu của cô hơn.
Lúc này Nhã Như bên cạnh liền lên tiếng "Xin lỗi nha, tại ấn tượng với lời kể của tiểu Nghi quá nên lúc nãy tôi hơi quá lời cậu đừng có giận nha"
Thế Hạo nghe thế thì mĩm cười "Không sao tôi tự biết bản thân lúc trước có chút quá đáng nên không thể trách người khác."
Nói thế thôi nhưng hắn tức giận nha, Nghi Nghi của hắn kể chuyện thì nghe cho vui được rồi nhớ dai như thế để làm gì?
Mà Bách Duật từ nãy giờ hắn cứ đứng một bên im lặng mà mĩm cười nhưng ánh mắt luôn dừng ở chổ cô và Thế Hạo.
Cô thì không có cảm giác gì nhưng Thế Hạo hắn thì rất khó chịu nha, Thế Hạo cảm giác được ánh mắt của Bách Duật nhìn Nghi nhi của hắn hệt như hổ rình mồi chỉ cần có chút sơ hở sẻ lập tức lao vào.
Đúng lúc hắn muốn kéo cô gời đi để tránh ánh mắt của người kia thì tiếng chuông vào lớp lập tức vang lên, như thế hắn không cần kéo cô cũng sẻ tự rời đi.
Lúc về chổ ngồi hắn liền thể hiện sự bất mãng của bản thân cho cô xem "Tiểu Nghi, tên kia suýt xoa đầu cậu sao chút phản ứng cậu cũng chẳng có? Chẳng lẽ là vì quá quen?"
"Tôi...." cô vừa muốn lên tiếng giải thích nhưng lời chưa nói ra liền bị hắn cắt ngan ngay lập tức.
"Sau này cậu không được phép cho người khác xoa đầu cậu nữa đấy, nếu có người xoa thì người đó chỉ có thể là tôi thôi có được không?" Nói đến đây hắn liền nhìn cô với ánh mắt này nỉ đáng thương. truyen bjyx
Thấy hắn như vậy cô liền im lặng không có ý định trả lời nhưng mà hắn nào muốn thế đâu, hắn muốn cô phải trả lời hắn cho bằng được như thế hắn mới yên tâm.
"Nghi Nghi, cậu mau trả lời tôi đi có được không? Cậu cho tôi chút cảm giác an tâm đi mà, chứ đừng xuốt ngày để tôi cảm thấy bản thân đứng ngồi không yên lúc được lúc mất như vậy chứ"
Nghe vậy cô có chút mệt mõi mà thở dài, cô thật sự không biết từ bao giờ mà tên ngốc trước mặt này đây nghĩ nhiều như vậy bớt nghĩ một chút cho đầu óc nó thông thả không phải tốt hơn à?
Tuy thế nhưng cô vẫn chiều theo ý của hắn bởi cô sợ bản thân mà không chiều theo hắn lại lãi nhãy bên tay cô nữa, như thế thì càng mệt thêm.
"Được rồi, sau này không để cho người khác xoa đầu tôi nữa. Vậy có được hay chưa?"
Nghe thế hắn liền gật đầu, chỉ cần lời này của cô là hắn thấy yên tâm rồi. Cô thì hắn yên tâm nhưng người khác thì hắn chẳng yên tâm chút nào, nhớ lại cái ánh mắt vừa rồi sự khó chịu lại càng tăng thêm.