Mục lục
Tình Đầu Là Oan Gia - Nàng Lười
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nghi nhà hắn dù có dữ chút hay thích động tay động chân với hắn nhưng đối với hắn đó là đánh yêu, còn cái người trước mặt kia nếu là con trai thì đai đen hắn không ngán nhưng đó là con gái hắn không thể tùy tiện động thủ được.

Như thế chẳng khác nào vũ phu hèn hạ, làm như thế hắn thật sự không làm được đâu nha. Nên là lựa chọn thông minh nhất ở hiện tại của hắn chính là ngoan ngoãn im lặng ở một bên, cũng như tránh để bản thân đổ máu oan uổng.

"Được rồi cậu ta im miệng rồi đó, cậu đừng tức giận mà nếu có muốn giận vậy thì giải quyết xong việc của chúng ta đi sau đó cậu ta mặc cậu đánh" Thấy Nhã Như tức giận cô liền lên tiếng nói.

Mà Nhã Như vừa nghe thế liền hơi lắc đầu, dù cô ta có thật sự muốn đánh người cũng không thể động thủ được.

"Tiểu Nghi ơi, cậu bỏ qua cho tớ lần này đi có được không? Tớ xin đảm bảo sau này không lừa cậu nữa mà" Nhã Như vừa nói vừa đi đến kéo tay cô mà nũng nịu nhận sai.



Bách Duật hắn nhìn cô cũng hơi thở dài "Anh biết là anh sai, anh không nên bắt tay với Nhã Như để mà lừa gạt em chủ yếu chỉ muốn làm cho em bất ngờ thôi nhưng không nghĩ đến em lại không vui. Nếu như em không thích vậy sau nay những chuyện như này anh không lừa em nữa có được không?" Bách Duật thành khẩn lên tiếng, hắn khác với Nhã Như nên không thể nũng nịu giống Nhã Như trước mắt cô được nên đành phải thành thành thật thật mà đi nhận lỗi.

"Được rồi, hai người tốt nhất sau này đừng bắt tay nhau lừa gạt em nữa đấy nếu không thì hai người không phải chỉ nhận lỗi đơn giản như thế là xong đâu"

Nhìn hai người bọn họ như thế cô không nở giận dai, chỉ là cô có chút tức vì hai người họ giấu cô nếu không cô đã ra sân bai để đón hai người họ rồi hơn nữa cô còn sắp xếp cả hai về nhà ở cạnh mình cho vui.

Mà giờ thì hay rồi, còn tự mua chổ ở luôn cơ chứ như nào sau cô có thể mời người về ở cạnh mình đây.

Mà Thế Hạo hắn nếu biết giờ phút này cô đang nghĩ cái gì chắc hắn đã giận đến mức muốn lật bàn rồi ấy chứ.

Còn Bách Duật nếu như biết được bản thân đã tự tay đánh mất đi cơ hội quan trọng được chung nhà với cô sẻ có cảm giác như thế nào đây nhỉ?

"Vậy nếu em không giận nữa thế để anh vào trong mang bánh ngọt ra cho em nhé, nếm thử xem tay nghề của anh còn làm em hài lòng hay không?"

Nghe thế cô liền đồng ý để người quay vào trong bếp, cô thật có chút mong đợi món bánh mà Bách Duật tự tay làm ra ấy chứ.



"Thế Hạo, không phải cậu nói muốn học nấu ăn ư chút nữa phải nếm cho thật kỉ mấy cái bánh mà anh ấy làm đấy nhé, rồi cố lấy đó làm mục tiêu phấn đấu" Cô lên tiếng nhắc nhở cái người đang ngồi bên cạnh.

Nghe thế hắn liền gật đầu, hắn ruốt cuộc muốn biết bánh mà Bách Duật làm ra có gì đặc sắc mà cô bảo hắn phải lấy đó làm mục tiêu.

Mà cạnh cô Nhã Như liền nhỏ giọng lên tiếng hỏi "Tiểu Nghi này, cậu và cậu ta đang yêu nhau đấy à?"

Nghe thế cô liền thành thật đáp "Không có, chỉ là cậu ta đang theo đuổi tớ thôi"

Nghe thế Nhã Như liền gật gù, cô thấy mối quan hệ của hai người kì lạ còn tưởng là đã yêu đương luôn rồi ấy chứ, ai mà có dè đâu chỉ dừng lại ở mối quan hệ người được theo đuổi và người theo đuổi thôi.

"Vậy cậu có ý định yêu đương cùng cậu ta thật à?" Nhã Như một phần là vì tò mò một phần là vì cái người đang ở trong bếp kia nên mới đặt ra câu hỏi này.


"Để xem đã" Cô không đầu không đuôi mà nói ra lời này muốn để cho Nhã Như thích hiểu sao thì hiểu.


Và rồi rất nhanh Nhã Như đã tự phân tích mà hiểu ra rằng cái câu "Để xem đã" của cô chính là nói đến cái vấn đề bản thân sẻ căn nhắc vấn đề yêu đương với Thế Hạo.


Mà vừa nghĩ đến đây thôi Nhã Như liền bắt đầu thở dài, thở dài vì cái người trong bếp kia đã về quá muộn cơ hội lật kèo gì đó đều không có. Thở dài vì cái người kia luôn luôn thông minh trong mọi việc nay lại mù mịt trong vấn đề yêu đương.


Nhã Như giờ phút này đây đang bận suy nghĩ bản thân phải làm sao để cho người kia nhận ra sớm hơn chứ không để người kia càng lúng cành xâu trong vũng bùng yêu đương không kết quả này được.


"Thi Nghi, cậu biết Bách Duật anh ấy....." Lời này hơi khó nói ra nhưng Nhã Như biết chỉ cần nói nhiêu đây thôi cô sẻ tự có thể hiểu được.


Mà cô nghe chỉ nhiêu đó liền thật sự biết Nhã Như đang nói đến việc gì nên hơi gật nhẹ đầu, cô đâu có ngốc đến mức không biết không nhận ra cơ chứ.


Cô chỉ xem người đó như anh trai của mình mà thôi chứ không thể tiếng xa hơn được nữa đâu, làm anh em với nhau không phải tốt hơn nhiều hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK