"Đúng rồi A Hạo, ngày mai em mang anh ra ngoài đi chơi có được không dù sao từ lúc anh đến đây tới giờ chưa từng thả lõng tâm trạng tận hưởng hay không?"
Hắn nghe cô hỏi thì lắc đầu "Quả thật chưa có lúc nào anh thoải mái nhưng hiện ở cùng em như này là tốt nhất, anh không muốn ra ngoài đâu"
Nghe hắn nói thế cô cũng chẳng nói thêm lời nào dù sao thì làm theo ý hắn để bù đấp một phần thời gian đã qua vậy.
Ngồi xem tivi thêm lúc nữa mắt cô đã bắt đầu mở không lên mệt mỏi nhiều ngày cô cũng rất cần một giấc ngủ dài, nếu không phải đang ở cùng hắn thì từ lúc cô ăn xong cơm đã sớm đi ngủ rồi.
"A Hạo, em buồn ngủ nên đi ngủ trước đây chút nữa khi nào anh ngủ nhớ tắt tivi tắt đèn đấy" nói xong cô liền ngồi dậy khỏi người hắn.
Hắn thấy thế thì nhìn theo cô khi vừa thấy cô đưa tay chuẩn bị mở cửa phòng hắn liền lên tiếng gọi "Nghi nhi anh muốn ngủ cùng em"
Vừa nghe hắn nói thế cô ngay lập tức quay sang lườm hắn "Đi mà ngủ phòng bên cạnh" nói xong cô chẳng chút lưu tình mà bước vào phòng khóa chặt cửa lại.
Hắn thấy cô đóng cửa như thế thì không khỏi thở dài lắc đầu, rõ ràng hắn chỉ muốn ngủ cùng thôi mà sao lại khó khăn thế chứ.
Nếu cô đã đi ngủ rồi vậy giờ hắn ngồi đây xem tivi gì nữa chứ đi ngủ luôn cho khỏe người, lúc hắn tắt xong tivi và đèn khi đi ngang phòng cô liền nhìn cánh cửa đang đóng chặt ấy đầy lưu luyến không cam tâm cho lắm.
Mà cái người đang ở trong căn phòng ấy mới vừa ngã người xuống đã nhanh tróng chìm vào giấc ngủ chẳng hề hay biết trời trăng mây đất gì nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau khi cô vẫn còn đang say giấc nồng thì Thế Hạo đã thức sớm chạy ra ngoài đi mua bửa sáng cho cô sẳng tiện tạt vào siêu thị để mua lương thực thực phẩm để bỏ vào tủ lạnh, dù sao ngày hôm qua hắn cũng đã kiểm tra rồi.
Nhà cô ngoài mấy ly mì đã hết hạn thì trẳng còn gì nữa, nên hắn phải tranh thủ mua nhiều chút đủ loại để đủ dùng trong vài ngày nữa tránh việc ngày nào cũng phải đến siêu thị.
Lúc hắn về đến nhà đã hơn 8h chút nhưng nhìn thấy cửa phòng cô chưa mở thành ra mọi việc hắn làm đều nhẹ nhàng nhất có thể để tránh trường hợp cô bị tiếng ồn hắn gây ra đánh thức.
Hắn xong việc thì nằm sofa đợi cô thức dậy nhưng không cẩn thận bản thân lại ngủ quên mất, đến khi giật mình thức dậy liền nghe trong nhà tắm có tiếng nước. Liếc mắt nhìn đồng hồ hắn không khỏi tròn mắt hơn 1h chiều rồi mà hình như cô mới thức dậy thì phải.
Đợi cô bước khỏi phòng tắm hắn không khỏi liếc mắt nhìn cô mấy cái, bị hắn nhìn như vậy cô không khỏi cảm thấy lạ "Anh nhìn em làm gi?"
Hắn nghe thế liền lập tức lên tiếng "Anh tò mò việc em ngủ tới tận giờ này không cảm thấy đói hả?"
Nghe thế cô liền lập tức lắc đầu "Không, dù sao cũng ngủ để bảo toàn năng lượng thì làm sao có thể thấy đói được cơ chứ hơn nữa mới chỉ hơn 1h chiều vẫn còn sớm chán."
Nghe cô nói thế hắn thật sự không còn biết nói thêm lời gì nữa rồi, "Đúng rồi, lúc sáng anh ra ngoài mua bửa sáng cho em giờ em có ăn không để anh hâm nóng lại?"
Nghe hỏi cô lập tức lắc đầu "Em không ăn hơn nữa sau này đừng mua bửa sáng cho em nữa, em ngủ đến tận giờ này có mua bửa sáng cũng vô dụng mua cho em ly trà sữa size Xl còn có ý nghĩ hơn ấy"
Vừa nghe cô nói thế hắn liền ngay lập tức đứng dậy đi lại phía tủ lạnh mang trà sữa ra cho cô "Buổi sáng anh đi mua đồ liền thấy tiệm trà sữa này mới khai trương, không biết bán buôn làm sau mà người mua rất đông hơn nữa người đến mua mang về chẳng hề ít nên anh cũng có mua cho em mấy ly đặt trong tủ"
Vừa nghe thế cô lặp tức cầm lấy ly trà sữa sau đó đưa mắt nhìn hắn "A Hạo, nếu anh như này nếu sau này em muốn bỏ anh thì phải sau đây thật sự có chút không nở nha"
Vừa nghe thấy cô nói muốn bỏ mình tâm trạng hắn liền có chút không ổn đỏ mắt nhìn cô "Em muốn bỏ anh?"
Bị bộ dạng như sắp khóc tới nơi của hắn cô không khỏi bị dọa sợ cô lập tức lên tiếng giải thích "Em nói giỡn anh tuyệt đối đừng xem là thật, sao em có thể bỏ anh được chứ"
"Nghi Nghi nếu em mà bỏ anh vậy thì anh sẻ ngay lập tức dọn đến trước cổng nhà em để ăn vạ, đợi đến khi nào em đồng ý quay lại mới thôi" Hắn nói ra lời này không phải chỉ để dọa cô cho vui, nếu mà có ngày cô bỏ hắn thật hắn sẻ thật sự đi ăn vạ cho cô xem.
Cô nghe thế thì lập tức đồng ý "Được được, en hứa không bỏ anh mà nên cứ yên tâm không cần phải chạy đến trước cổng nhà em ăn vạ thế đâu."