Người ta yêu đương giận dỗi thì liên quan éo gì đến bọn họ đâu chứ, bọn họ đúng thật là quan tâm một cách dư thừa mà. Nghĩ thế hai người bọn họ liền không chút do dự mà quay lên.
Liếc mắt nhìn Thế Hạo bên cạnh thấy hắn cứ cười mãi cô liền lên tiếng nhắc nhở "Đừng cười nữa, vui lắm ha gì mà cười mãi thế hả"
Nghe thế hắn cực kì thành thật mà gật đầu "Vui nha, tâm trạng anh đang rất tốt dù em có mắng anh thì anh cũng sẻ vui vẻ mà cười"
Nghe câu phát ngôn này của hắn cô thật sự bó tay rồi liền không muốn quản hắn nữa để hắn cười đến khi nài bản thân tự cảm thấy đủ thì thôi.
Cô thì chăm chú học còn hắn thì chăm chú nhìn cô như vây suốt cả tiết mãi đến tận khi ra chơi.
Lúc nãy hai người Nhã Như và Bách Duật cũng từ phía sau mà đi lên, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
Nhã Như quan tâm mà lên tiếng "Sao vậy, vừa rồi cậu ta chọc cậu tức giận à? Lúc nãy tớ nghe cậu lớn tiếng có nhắc tới anh Duật nữa cơ" vừa nói Nhã Như rất không thiện ý mà nhìn hắn đang ngồi bên cạnh cô.
"Có phải anh về nước nên cậu ấy không vui không? Anh nhớ bản thân không làm gì chọc đến cậu ấy mà?" Bách Duật lúc này có chút bất lực khó hiểu mà lên tiếng.
Thế Hạo nghe hắn nói thế liền không khỏi đảo mắt nhìn vẻ mặt lúc này không thể bình thường hơn "Sao chứ sao mà có thể được, anh là bạn của em ấy cũng giống như bạn của tôi thì sao tôi có thể không vui được chứ"
Vừa nghe Thế Hạo lên tiếng cả hai người Bách Duật và Nhã Như liền quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy ngạc nhiên như không thể tin được.
Rõ ràng chỉ trong một thoáng thời gian ngắn ngủi thế nhưng cách xưng hô đã bị thay đổi, đây rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra.
Lúc này Nhã Như cuối cùng cũng có chút tinh mắt mà phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu rồi, cô ta lúc này giống như không tin vào mắt mình vậy cố tình nheo mắt mấy lần như để xác định lại.
"Hai người....ở bên nhau rồi?" Nhã Như có chút không tin mà lên tiếng hỏi.
Bách Duật nghe thế lập tức cao chặt mày mà nhìn cô, hắn chờ đợi câu trả lời từ cô một câu trả lời mà hắn muốn nghe chứ không phải là câu trả lời mà hắn chán ghét.
Nhưng câu trả lời của cô lúc này đây lập tức làm cho Bách Duật và Nhã Như trầm mặt "Có một số việc không cần nghe câu trả lời cũng có thể tự hiểu"
Bách Duật hắn không nghĩ tới mới có bao lâu mà mọi chuyện lại như này, hắn có chút không chấp nhận được.
Nhã Như lúc này có chút lo lắng mà nhìn Bách Duật, cô ta biết Bách Duật sẻ thua nhưng không nghĩ lại thua sớm như vậy như này cũng thực sự quá nhanh rồi, bọn họ mới về nước còn chưa đến một tháng nữa mà.
"Tiểu Nghi em có thể suy nghĩ lại chút hay không?" Hắn nén kích động mà lên tiếng.
Thế Hạo vốn chỉ định ngồi một bên mà nhìn cô nhưng khi vừa nghe tới câu này mày lập tức cao chặt lại, đây rõ ràng là muốn đào góc tường nhà hắn ngay trước mặt hắn thì làm sao hắn có thể nhịn được cơ chứ.
"Anh muốn em ấy suy nghĩ lại vấn đề gì vây?" Thế Hạo giả ngốc không hiểu vấn đề mà lên tiếng hỏi.
"Có một số việc trong lúc nhất thời không nghĩ rõ được mà đưa ra quyết định sai lầm, tôi chỉ muốn em ấy nghĩ rõ những vấn đề đó mà cẩn thận quyết định lại" Bách Duật nhìn Thế Hạo mặt không chút cảm xúc mà lên tiếng.
Thế Hạo vừa nghe người trước mặt nói thế liền cực kì không hài lòng "Anh quen biết em ấy ba năm chắc cũng biết em ấy luôn tỉnh táo khi quyết định mọi việc nhỉ?"
Thế Hạo hắn rất không thích nghe đến việc cô đồng ý ở bên cạnh hắn là vì quyết định trong lúc nhất thời mà sai lằm.
Lúc này đây cô biết Bách Duật có thể sốc vì cô đồng ý ở bên người khác nên mới nói ra mấy lời không biết dè trừng như vậy.
Hơn nữa nhìn tình hình thì Thế Hạo giờ cũng đang rất bất mãng không vui, lúc này cô liền có chút mệt mà thở dài lên tiếng với Bách Duật.
"Em biết anh quan tâm em lo em trong lúc nhất thời sẻ quyết định sai lầm, nhưng anh yên tâm việc này em đã suy nghĩ rất kỉ rồi"
Một câu nói vừa trấn an Thế Hạo ngồi bên cạnh lại vừa cắt đi hy vọng của Bách Duật. Dù sao cô cũng không thích Bách Duật mà chỉ xem anh như là anh trai của mình, nên nếu cứ để Bách Duật kéo dài hy vọng thì thật sự rất không tốt cho hắn.
Nếu như trong thời gian đó hắn chịu bỏ qua cô mà đi tìm và thích một người mới có lẽ sẻ tốt hơn rất nhiều.
Thế Hạo khi nghe thế thì cực kì vui vẻ nắm lấy tay cô, cô nói ra lời này hệt như một liều thuốc chấn an cho tinh thần của hắn vậy.
Còn Bách Duật lúc này có chút mong lung đứng dậy mà bước ra ngoài, Nhã Như thấy thế liền có chút lo lắng đứng dậy mà đuổi theo ở phía sau.
"Đừng nắm nữa, nắm mãi không biết chán à?" Cô vừa nói vừa nhìn cánh tay của người nào đó đang nắm chặt tay mình.
Mà hắn khi nghe cô hỏi thế liền lặp tức lắc đầu "Không chán, dù có nắm cả đời cũng không thấy chán"
Ai bảo tay của cô vừa nhỏ nhắn lại trắng nỏn đáng yêu như thế cơ chứ, cảm giác nắm vào thật sự rất thích không muốn buôn. Không những tay cô mà người cô ôm vào cũng thật sự thích, hắn ôm mấy lân đều không nở buôn ra.
Bên ngoài Bách Duật cứ thẩn thơ đi đến khuôn viên phía sau trường, hiện tại hắn cần một nơi yên tỉnh để ổn định lại tâm trạng của chính mình.
Vốn đã tự tin có thể theo đuổi được người đến tay nhưng sự thật thì giống như một cú đánh thẳng vào mặt có mấy ai có thể chịu nổi cơ chứ.
"Anh Duật anh vẫn ổn chứ?" Nhã Như nhìn thấy hắn thẩn thờ như vậy liền lên tiếng hỏi.
Hắn nghe thế thì lắc đầu nhưng miệng vẫn mĩm cười, một nụ cười đầy chu sót "Nếu anh nói anh vẫn ổn thì em tin chứ?"
Nhã Như nghe thế thì lắc đầu "Em không tin anh ổn nhưng em tin anh sẻ sớm vượt qua thôi" Nhã Như nói thế thôi chứ cô biết nếu đã thật lòng thật dạ thích một người thì làm sao có thể nói quên là quên chứ.
Hơn nữa cô nàng biết rõ Bách Duật là người rất nặng tình, tuy bề ngoài có chút phong lưu nhưng khi thật sự thích một người liền rất để tâm.
"Lúc còn ở nước ngoài em còn nghĩ chỉ cần anh mà về nước thì hai người lặp tức có thể thành đôi, nhưng đến khi về đến đây nhìn thấy Thế Hạo bên cạnh cậu ấy em liền biết bản thân đã ngu ngốc như thế nào.
Anh mặc dù tốt nhưng không thể giống như Thế Hạo kia được, nếu như mà hắn thật sự không tốt thì nhiều năm như vậy tiểu Nghi đã không nhắc mãi người kia với chúng ta.
Cái lúc em thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau, cái cách cư xử cùng với ánh mắt cả hai nhìn nhau em liền biết anh thua rồi nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, ngay cả một chút cơ hội anh cũng chẳng có nữa là"
Nhã Như vừa nói vừa mĩm cười nhưng cái nụ cười mà cô thể hiện cũng chẳng vui vẻ gì mà lại có chút khổ tâm, dù sao nhìn người anh thân thiết của mình không vui vẻ như này thì sao có thể ổn được chứ.
Hơn nữa cái cp mà bản thân ship mấy năm nay cứ thế mà tan vỡ thì làm sau mà chịu được, dù cho có đoán trước kết quả đi nữa.