Hai người đi tìm theo hướng mà Mục Thanh Đồng đã rời đi.
Lộ Nhậm suy đoán, Mục Thanh Đồng không trở về, chắc chắn là ở hướng kia đã phát hiện hoặc là gặp phải chuyện gì. Giống như ruồi nhặng mất đầu đi tìm tung tích của Khâu Nhã, không bằng tìm đi theo manh mối đã có.
Quả nhiên, ở cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy ký hiệu Mục Thanh Đồng lưu lại.
Đi theo ký hiệu về đi phía trước một đoạn, bọn họ lại phát hiện dấu vết đánh nhau.
Lộ Nhậm kiểm tra bụi cây đổ ngã trên mặt đất, phát hiện bên trên có mảnh quần áo, đúng là quần áo hôm nay Khâu Nhã mặc không sai.
Kỳ lạ chính là, ở hiện trường đánh nhau không có vết máu, cũng không có thi thể dị thú lưu lại. Đánh nhau kịch liệt như vậy, làm nhiều bụi cây đổ rạp, sao ngoài vài mảnh quần áo ra thì không lưu lại cái gì hết?
Điều đáng mừng là, hiện trường đánh nhau không có vết máu, dấu vết Khâu Nhã lưu lại hình như là tự rời đi.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần người còn sống, thì có hy vọng cứu trở về.
"Lộ Nhậm, bên này có ký hiệu thầy Mục lưu lại."
Cậu đi qua xem, quả nhiên phát hiện trên thân cây để lại ký hiệu chỉ dẫn phương hướng.
Bạch Như nhíu mày, nói: "Thầy Mục sao vậy nhỉ, tình huống này sao không quay về doanh địa nói cho chúng ta biết, ngược lại tự mình tùy tiện đuổi theo."
Với thân pháp của cổ võ giả, dốc toàn lực chạy từ nơi này về nơi bọn họ tạm thời đóng quân, chẳng qua chỉ là chuyện trong mười phút, không tồn tại cách nói làm chậm trễ thời gian.
Trong rừng rậm dã ngoại, bỏ rơi đồng đội rồi hành động một mình mới là kỵ nhất.
Lộ Nhậm lại phát hiện một vật kỳ lạ ở trên thân cây.
Cậu khom lưng, nhặt lên, là vật thể mỏng dẹt nửa trong suốt.
Bạch Như hỏi: "Đây là cái gì?"
Lộ Nhậm nhìn quanh một lát: "Là vảy rắn, từ hình dạng lớn nhỏ suy đoán, chắc là dị thú mãng xà."
"Dị thú rắn, có chút khó đối phó, nhưng nếu không phải là theo đàn thì với thực lực của Cát Huy, cũng không đến mức bị đuổi đến không rõ tung tích."
Lộ Nhậm nói: "Trước không nói nhiều vậy, cứu người quan trọng."
"Ừm."
Càng đuổi theo vào sâu trong rừng rậm, dấu vết lưu lại càng nhiều hơn.
Lộ Nhậm thì càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, cậu ngăn Bạch Như, nói: "Chờ một chút."
Bạch Như hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Nhậm chỉ vào thi thể dị thú ngã bên cạnh, hỏi: "Khâu Nhã rõ ràng có năng lực phản kháng, tại sao cô ấy không trở về doanh địa, còn có......"
Bạch Như bừng tỉnh đại ngộ: "Thầy Mục đi đâu rồi?"
Dọc theo dấu vết đánh nhau trên đường, có Khâu Nhã, có Cát Huy, nhưng cố tình không có của Mục Thanh Đồng đã đuổi theo hướng này.
Ngay lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét.
"Là Khâu Nhã!"
Bạch Như nhanh chóng nhận ra giọng nói kia.
Lộ Nhậm cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, lúc này cứu người quan trọng nhất. Cậu và Bạch Như đuổi theo hướng về phía giọng nói phát ra, một lúc sau phát hiện ra Khâu Nhã trên một cái gò cao ở vách núi.
Ngoài Khâu Nhã, còn có Cát Huy.
Cát Huy nằm trên mặt đất, dường như đã bị thương nặng bất tỉnh nhân sự. Khâu Nhã khua đao chém chết một con dị thú thuộc họ chim cắt từ không trung tập kích đến.
Bên người cô, đã nằm mấy thi thể dị thú, xem ra vừa rồi tiếng hét kia, là phát ra vì bị đột nhiên tập kích.
Bạch Như vừa nhìn, lòng nóng như lửa đốt, muốn đi lên cứu người, lại bị Lộ Nhậm ngăn lại.
"Sao vậy?"
Lộ Nhậm chỉ vào lùm cây bên dưới vực sâu, nói: "Bên kia có mai phục."
Nói xong, cậu nói với Bạch Như: "Cậu chờ tôi ở đây một chút."
Bạch như gật đầu, thấy Lộ Nhậm không hề mượn lực của cái gì, tay nhẹ nhàng nắm lấy cành cây bên cạnh một chút, cả người đã bay ngay lên ngọn cây.
Thân pháp xinh đẹp này, nếu không phải tình cảnh không thích hợp, Bạch Như quả thực muốn vỗ tay khen ngợi.
Lộ Nhậm lướt qua ngọn cây, không có khiến cho sinh vật nào chú ý. Đến khi cậu tới gần vách đá mới dừng lại.
Mọi thứ ẩn dưới lùm cây làm Lộ Nhậm chấn động. Đó là một đám dị thú mãng xà lúc nhúc tụ tập thành một quả cầu to lớn.
Chẳng trách Khâu Nhã và Cát Huy thà bị dị thú biết bay tập kích, cũng phải rút lui đến vách núi trên cao.
So với số lượng dị thú mãng xà, dị thú biết bay chả tính là cái gì cả.
Cũng may đám mãng xà là tiến hóa theo hướng thân thể to lớn, khác xa những loài dị thú rắn nhỏ động tác linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn, chúng nó chỉ quanh quẩn một chỗ dưới vực sâu.
Vấn đề là, loại dị thú mãng xà này tụ tập với số lượng lớn, vẫn là một dấu hiệu nguy hiểm.
Cơn sóng dị thú loại nhỏ.
Mọi manh mối đều liên kết lại với nhau, Mục Thanh Đồng tại sao lại bị thương nặng trong lần săn thú này, với thực lực cấp bậc đại sư của Thời Diễn, trong khu vực này căn bản không có dị thú nào có thể làm hại Mục Thanh Đồng đang ở dưới sự bảo vệ của hắn.
Hoá ra là vì cơn sóng dị thú!
Không hay rồi.
Lộ Nhậm đã không rảnh suy nghĩ tung tích của Mục Thanh Đồng hay là y có quan hệ gì với cơn sóng dị thú đột nhiên xuất hiện này hay không, thân hình cậu nhoáng lên, nhanh chóng trở lại chỗ Bạch Như.
Lộ Nhậm từ trên cây rơi xuống, không chậm trễ thời gian, nói thẳng: "Cô nhanh chóng trở về thông báo cho doanh địa, chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có cơn sóng dị thú loại nhỏ tập kích."
Bạch Như cũng ngây cả người, nói: "Không đúng, sóng dị thú loại nhỏ ở của doanh địa này giữa năm ngoái mới hình thành một đợt, sao lại nhanh như vậy rồi?"
Lộ Nhậm đưa điện thoại của mình cho Bạch Như, nói: "Không kịp tìm hiểu nguyên nhân, tôi đã quay một video làm chứng cứ, sau khi cô trở về......"
Cậu dừng một chút: "Trực tiếp tìm một trong ba người Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh hoặc Thời Diễn, bọn họ đều là cấp bậc đại sư, đủ để khống chế toàn cảnh."
Bạch Như lôi bản đồ từ ba lô ra, từ nơi đi tới đây, dựa theo phương hướng rồi chấm một cái, vẽ ra một cái bản đồ đơn giản, sau đó cất vào trong ba lô.
"Được, cậu cẩn thận, tôi sẽ chạy về ngay."
Lộ Nhậm nhìn thân ảnh Bạch Như biến mất ở trong rừng rậm, nhớ tới trước đây Kỷ Kiêu từng nói, trong chỉ dẫn của vận mệnh có một ý thức chỉ dẫn hắn tới đây, để bảo vệ một người quan trọng.
Chẳng lẽ, nguy cơ lớn lần này chính là cơn sóng dị thú loại nhỏ này?
Nhưng, cơn sóng dị thú tuy rằng nguy hiểm, với võ giả cấp bậc đại sư vẫn có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được và giết chết dị thú dẫn đầu, do đó có thể đánh tan cơn sóng dị thú.
Vậy sao Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh lại đồng thời đến, chẳng lẽ ngoài cơn sóng dị thú ra, cốt truyện Mục Thanh Đồng bị thương, còn có nhiều bí ẩn giấu ở phía sau?
Lộ Nhậm nhíu mày, bước chân không hề dừng lại, nhanh chóng lướt qua cây cối, dừng bên trên cái gò cao trên vách núi.
Khâu Nhã siết chặt đao trong tay, vũ khí ngũ hành của cô đã nát, chân khí trong đan điền không đủ để duy trì và ngưng tụ ra vũ khí ngũ hành nữa.
Cát Huy vì cứu cô, bị thương nặng, lúc này hôn mê bất tỉnh.
Cô thở gấp một hơi, cho dù lưỡi đao trên tay đã xuất hiện vết nứt, lúc này cũng không thể lui bước. Cho dù cô có thể chạy, cũng không thể bỏ mặc Cát Huy.
Nơi xa, lại thêm một đạo hắc ảnh lao tới.
Khâu Nhã cắn răng, mắt đã có chút choáng váng, lại vẫn cố chống đỡ không xuống. Thậm chí cô đã cảm nhận được vị rỉ sắt lan tràn trong miệng.
Cô cố gắng nuốt ngụm máu tươi vọt tới cổ họng xuống, tránh cho máu tươi dẫn càng nhiều dị thú tới
Hắc ảnh kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Khâu Nhã mở to hai mắt không thể tin tưởng, đó là......
Lộ Nhậm?
Quả nhiên là Lộ Nhậm, Khâu Nhã cũng thấy không rõ động tác Lộ Nhậm, chỉ cảm thấy khi cậu nhẹ nhàng rơi xuống, giống như tiên nhân rơi xuống phàm trần.
Sau đó, Khâu Nhã cảm thấy ngụm khí tắc ở ngực kia, đột nhiên buông lỏng xuống. Cô vẫn siết chặt vũ khí trong tay, trước mắt lại tối sầm, cả người về đổ về phía trước.
Lộ Nhậm nhanh tay, đỡ được Khâu Nhã, nói: "Điều chỉnh chân khí, tôi chữa thương cho cô."
Cậu cũng không dám tùy tiện đưa chân khí vào đan điền Khâu Nhã, quan hệ với Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh thì có thể không cần cố kỵ, không cần lo lắng bản năng phòng ngự dẫn tới hai bên bị thương, Khâu Nhã thì khác.
Khâu Nhã lúc này cũng khôi phục chút sức lực, gật đầu: "Được."
Chân khí Mộc Thủy cuồn cuộn tiến vào kinh mạch Khâu Nhã, nhanh chóng xoa dịu tổn thương do tiêu hao chân khí quá độ mang đến.
"Được rồi, cảm ơn." Khâu Nhã lên tiếng, "Tiếp theo tôi có thể tự mình chữa thương, cậu đừng tiêu hao quá nhiều chân khí, bầy rắn phía dưới còn chưa rút lui."
Lộ Nhậm gật đầu, đứng dậy đi đến mép vách đá, nhìn thoáng qua phía dưới.
Đám rắn vẫn đang nhúc nhích ở bên dưới, cậu khẽ nhíu mày. Trong cơn sóng dị thú, số lượng lớn dị thú rắn sẽ chịu ảnh hưởng của từ trường, tụ tập ở cùng một nơi.
Nếu trong đó có không ít dị thú giống cái, loài rắn hỗn loạn sẽ cuốn thành trạng thái phía dưới. Chúng nó đang sinh sản......
Cũng vừa hay là nguyên nhân này, mới cho Khâu Nhã cùng Cát Huy một con đường sống.
Chỉ là dị thú rắn sau khi giao phối xong, vẫn sẽ bò dọc theo vách núi, cắn nuốt hết toàn bộ người bên trên.
Lộ Nhậm quay về, xem tình trạng của Cát Huy một chút, phát hiện còn tạm ổn định. Cậu hỏi Khâu Nhã: "Chuyện này là sao vậy?"
Khâu Nhã: "Tôi không biết, hôm qua rõ ràng là tôi đang gác đêm, đột nhiên trong đầu hỗn loạn, đi tới nơi cách xa doanh địa......"
Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, dường như cũng cảm thấy lý do thoái thác này của mình có chút không đáng tin.
"Là thật đó, giống như, giống như ở hội đấu giá từ thiện lần trước vậy, tôi cũng là không biết mình bị sao vậy, chạy tới nói cho cậu biết chuyện của Mục Thanh Đồng một cách khó hiểu."
Lộ Nhậm thấy trạng thái cô không tốt lắm, trấn an một câu: "Cô đừng gấp, từ từ nói, tôi tin tưởng cô."
Lúc này Khâu Nhã mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói.
"Sau đó tôi bị bầy rắn phát hiện, một đường giết một đường trốn, sau lại gặp được Cát Huy tới cứu tôi, Cát Huy dùng hết toàn lực đưa hai chúng ta tới chỗ này để tạm thời tránh nạn, sau đó......"
Chuyện sau đó rất rõ rồi, bọn họ bị nhốt ở chỗ này hồi lâu.
May mắn là bầy rắn phía dưới chìm vào trận cuồng hoan, tạm thời không có tinh lực chú ý hai người phía trên vách núi; bất hạnh chính là, ở nơi này quá bắt mắt, dễ dàng bị dị thú biết bay phát hiện.
Chân khí của Cát Huy đã hao hết, bị thương hôn mê, sau đó là Khâu Nhã chống đỡ được đến khi Lộ Nhậm tới.
Lộ Nhậm hỏi: "Vậy thầy Mục đâu? Anh ta đuổi theo sau Cát Huy tới tìm hai người mà."
Khâu Nhã lắc đầu, nói: "Tôi không có thấy anh ta, có phải chạy sai hướng rồi không."
Lộ Nhậm biết ngay trong đó có vấn đề, cậu và Bạch Như là theo ký hiệu Mục Thanh Đồng lưu lại đuổi tới đây, Mục Thanh Đồng thì lại không thấy đâu.
Cậu nghĩ đến cốt truyện ban đầu, Mục Thanh Đồng bị thương nặng hôn mê, xem ra là tác dụng của cốt truyện, có lẽ anh ta rơi vào nguy hiểm khác rồi.
Bây giờ không có thời gian quản chuyện Mục Thanh Đồng, mang Khâu Nhã và Cát Huy thoát thân mới là quan trọng nhất. Tình trạng Cát Huy khá nguy hiểm, cần phải nhanh chóng đưa về tiếp nhận chữa trị.
Lộ Nhậm nói với Khâu Nhã: "Cô ở đây chăm sóc Cát Huy, tôi nghĩ cách dẫn dụ bầy rắn đi, cô nhân cơ hội dẫn hắn ta trở về."
Khâu Nhã không làm được loại chuyện này vứt bỏ đồng đội, nói: "Không được, một mình cậu đối phó bầy rắn quá nguy hiểm, tôi không thể vứt bỏ đồng đội chạy trốn."
Bàn tay Lộ Nhậm lật một cái, Vạn vật kiếm thành hình ở trong tay, từ khi thân kiếm xuất hiện, kiếm khí phóng lên cao.
Ngũ hành hỗn độn cực mạnh giao nhau, thậm chí dẫn tới không gian trước mắt xuất hiện cảm giác vặn vẹo nhàn nhạt.
Lộ Nhậm cười cười, nói: "Đúng lúc để tôi thử thành quả sau khi ngộ đạo một chút."
Trong lòng Khâu Nhã chấn động, chính là vì khí thế thuyết phục của Lộ Nhậm, lại nghe đối phương nói một câu.
"Còn cô và Cát Huy, ăn vạ ở đây sẽ chỉ làm tôi phân tâm, kéo chân sau."
Khâu Nhã buồn bực, lại không thể không thừa nhận lời Lộ Nhậm nói chính là sự thật. Cơn giận không chỗ phát tiết, xoay người cúi eo, dùng lực một chút, trực tiếp vác Cát Huy lên.
"Cậu đi thử thành quả của cậu đi, tôi chuẩn bị xong rồi."
Lộ Nhậm cười cười, một tay cầm kiếm, từ bên trên xông thẳng xuống dưới, người kiếm hợp thành một thể, mang theo khí thế sắc bén không thể địch nổi, nhằm vào đám rắn thật lớn kia.
____