Nghiêm Chỉ đi ra ngoài hang động, chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa lan từ chỗ vết sẹo bị Lộ Nhậm chạm vào ra toàn thân. Thậm chí đại não hắn còn chưa phản ứng lại, bản năng đã thúc giục thân thể thoát khỏi nơi nguy hiểm.
Điều không biết là nguy hiểm nhất, đây là kinh nghiệm khi đi săn thời gian dài mà Nghiêm Chỉ tổng kết ra được.
Đương nhiên, càng xinh đẹp cũng càng nguy hiểm, lấy Lộ Nhậm vì đại diện điển hình. Trong dã ngoại, thực vật hoặc động vật xinh đẹp, đều sẽ tiến hóa ra một loại năng lực mê hoặc lòng người.
Nhiều thực vật đẹp đẽ thậm chí có thể làm con người sinh ra ảo giác, do đó rơi vào bên trong ảo cảnh.
Nghiêm Chỉ cảm thấy, phản ứng không nên có này của bản thân chính là vì nguyên nhân này. Hắn ngồi xuống đả tọa, cảm giác tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.
Ngay lúc này, bên trong lại truyền ra giọng của Lộ Nhậm.
"Cậu ở bên ngoài làm gì vậy?"
Nghiêm Chỉ mở mắt ra, nhíu mày, có chút không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn xuống một chút, phản ứng càng nghiêm trọng rồi.
Không thể như vậy nữa.
Nghiêm Chỉ không nói chuyện, đứng dậy, vụt người về phía bờ sông.
Thân hình hắn như mũi tên rời dây cung, đâm thẳng vào lòng sông, sau một lúc lâu mới ló đầu ra. Đại não loạn thành một nùi cuối cùng cũng được dòng nước lạnh lẽo làm tỉnh táo một chút.
Vẻ mặt Nghiêm Chỉ trầm tư, dựa vào một tảng đá nham thạch, phần eo hoàn toàn chìm trong nước.
Hắn quyết định ở chỗ này tu luyện một chút rồi trở về.
Cho dù ban nãy Nghiêm Chỉ nổi lên chút phản ứng không nên có, dẫn tới trong khoảng thời gian ngắn có hơi hoài nghi bản thân, khi chìm ở trong nước, hắn cũng đã khôi phục lại tỉnh táo.
Đàn ông hai mươi mấy tuổi, có lúc thế này cũng không kỳ lạ. Nghiêm Chỉ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy nguyên nhân chắc là rất lâu rồi hắn không tự mình xử lý.
Dù sao thì Nghiêm Chỉ độc thân từ trong bụng mẹ, say mê với tu luyện, căn bản là chưa từng trải qua yêu đương.
Ngoài người trong nhà ra, nghĩ đi nghĩ lại, người có khúc mắc tình cảm sâu nhất với hắn thế mà lại là con rùa Lộ Nhậm. Đương nhiên, khúc mắc tình cảm này là chỉ loại vừa gặp mặt thì hận không thể cắn đối phương mấy cái.
Vừa rồi, chẳng qua là bị sắc đẹp mê hoặc mà thôi.
Nếu không với cái tính khí xấu của Lộ Nhậm kia, Nghiêm Chỉ cảm thấy mình khi còn nhỏ nhịn không bóp chết đối phương đã là nể mặt phụ huynh hai nhà rồi.
Hơn nữa tâm ma trước đó đã tạo thành một chút ảnh hưởng với võ đạo chi tâm của hắn.
Không sai, chính là như vậy.
Nghiêm Chỉ đã đưa ra một lời giải thích hợp logic cho sự khác thường của bản thân, sau khi bình tâm tĩnh khí lại thì có thể quay về.
Lộ Nhậm lúc này đang đứng ở cửa hang nhìn bên ngoài. Cậu đang suy nghĩ có cần ra ngoài tìm người hay không, cứ cảm thấy Nghiêm Chỉ lạ lạ.
Không phải là tẩu hỏa nhập ma rồi nổi điên đấy chứ.
Cũng may cậu do dự không bao lâu thì nhìn thấy trên ngọn cây nơi xa có bóng người đi về bên này.
Người đã trở lại, không chết là được.
Lộ Nhậm không chút do dự, xoay người trở lại trong hang, đả tọa điều tức, một bộ không có gì xảy ra cả.
Sau một lúc lâu, Nghiêm Chỉ đi vào.
Mái tóc ngắn của hắn còn mang theo chút ẩm ướt, nhìn qua là mới vừa tắm một cái.
Lộ Nhậm càng nhìn càng thấy không thích hợp, liên tưởng tới trạng thái kì lạ của những khí vận chi tử ở mấy tuyến trước, đột nhiên thấy kinh ngạc. Phản ứng vừa rồi của Nghiêm Chỉ, có vài phần tương tự với Kỷ Kiêu và Thời Diễn lúc nổi điên chơi phòng tối.
"Tiểu Quân, Nghiêm Chỉ không phải là mở buff cuồng yêu đấy chứ?"
Tiểu Quân sau một lúc lâu cho ra một đáp lại: 【 Không có, không kiểm tra thấy trên người hắn có số liệu kì lạ nào biến động. 】
Lộ Nhậm nhớ tới đủ loại hiện tượng kì lạ ở tuyến Thời Diễn, vẫn không yên tâm lắm, tỉ mỉ đánh giá Nghiêm Chỉ, ánh mắt kia làm Nghiêm Chỉ sởn cả da gà.
Hắn ngồi xuống cạnh đống lửa, cảnh giác nhìn lại: "Cậu muốn làm gì?"
Lộ Nhậm hỏi: "Vừa nãy cậu đi ra ngoài làm gì?"
"Không liên quan đến cậu!" Nghiêm Chỉ phủ nhận, vội vàng giống như là đang chột dạ.
Lộ Nhậm bị thái độ này của hắn làm cho khó chịu, mắng một câu: "Cậu thật đúng là đồ ăn cháo đá bát, vừa trị khỏi vết thương cho cậu thì trở mặt không nhận người?"
Nghiêm Chỉ há miệng cười lạnh: "Cậu trị thương cho tôi không sai, vậy một kiếm vào bụng tôi không phải cậu đâm à?"
"......"
Đã nói như vậy rồi, Lộ Nhậm không thể cãi lại, chỉ có thể trừng Nghiêm Chỉ một lát, không suy nghĩ mà phun ra một câu.
"Nghiêm Chỉ, có phải cậu thích tôi hay không?"
"Đệt! Nãy cậu rơi xuống nước nên não bị úng nước rồi à? Nói linh tinh cái gì đấy?"
Lộ Nhậm thấy khuôn mặt đen tuấn tú của hắn đỏ bừng, càng thêm chắc chắn, nói: "Nếu không, dáng vẻ hoảng loạn lúc nãy của cậu là sao? Chẳng lẽ không phải nghĩ đến cái gì lung tung à?"
Nghiêm Chỉ: "Người như cậu, điên rồi mới có người thích cậu!"
Lộ Nhậm không phục, có lẽ là bát tự của cậu và Nghiêm Chỉ thật sự không hợp. Mặc kệ là sống lại mấy lần, chỉ cần ở cạnh Nghiêm Chỉ quá nửa ngày thì cậu sẽ không nín được lửa giận trong lòng mà dỗi đối phương.
"Người thích tôi đầy ngoài đường nhá!"
Nghiêm Chỉ hiếm có lúc ở chiếm thế khi cãi nhau, càng nói càng hăng: "Cậu á? Sợ là người thích ngược mới thích cậu đấy nhỉ?"
Lộ Nhậm: "Tôi? Tôi thì làm sao?"
"Tính tình thì xấu, thích hưởng lạc, một lời không hợp thì trở mặt không nhận người, ngoài cái......"
"Ngoài cái gì?"
Nghiêm Chỉ đột nhiên dừng lại, đè xuống không nói phần sau ra. Hắn vốn muốn nói, ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có ưu điểm gì hết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn theo bản năng lại dừng lại trên mặt Lộ Nhậm. Cho dù đã quen biết hai mươi mấy năm, dáng vẻ nổi giận của Lộ Nhậm vẫn sinh động làm hô hấp Nghiêm Chỉ cứng lại.
Lộ Nhậm lại không biết ý nghĩ trong lòng Nghiêm Chỉ, càng nghe càng tức, thậm chí cảm thấy chân khí ban nãy của mình cho chó ăn mất rồi.
Cậu bắt đầu công kích, một chân đá về hướng Nghiêm Chỉ: "Trả chân khí lại cho tôi!"
Động tác Nghiêm Chỉ linh hoạt, tay phải chống xuống đất tránh đòn công kích của Lộ Nhậm, còn có thể rảnh rỗi nói một câu: "Nhìn đi, lại trở mặt không nhận người rồi."
Hai người cứ như vậy mà đánh một trận, động tác quá mức thuần thục, nước chảy mây trôi. Đổi thành một người không biết nội tình, có lẽ còn cho rằng này hai người là đang đùa nhau.
Đánh tới đoạn sau, cũng không thể nói là ai dừng tay trước, dù sao cứ dừng lại một cách khó hiểu.
Lộ Nhậm trừng mắt nhìn Nghiêm Chỉ một cái, thở phì phì bá chiếm đống cỏ khô để ngủ.
Nghiêm Chỉ thật ra rất mệt, đống cỏ khô kia thật ra cũng là chuẩn bị cho hai người. Hắn nghĩ ngợi, đi qua thăm dò.
"Cút!"
"......"
Được rồi, hình như tức giận rất lợi hại. Nghiêm Chỉ gãi gãi mái tóc ngắn, xoay người rời đi, ra ngoài cửa hang gác đêm.
Lúc này, thể nào cũng không thể lắc lư trước mắt Lộ Nhậm, nói không chừng lại bị đâm cho một kiếm.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, đưa lưng về phía đống lửa, nghe tiếng bước chân của Nghiêm Chỉ đi về phía cửa hang.
Cậu thả lỏng nắm tay, suy nghĩ tùy thời chuẩn bị đánh thêm một trận dần đần lắng lại.
Lúc này cậu đã hoàn toàn ép cái suy đoán không đáng tin trước đó xuống, cái thái độ này của Nghiêm Chỉ, sao có thể là thích mình được.
Lộ Nhậm cảm thấy bản thân có lẽ cũng bị dính buff rồi, lại hỏi ra một câu không thể tưởng tượng như vậy.
Thực sự là mất mặt mà.
Có Nghiêm Chỉ phụ trách gác đêm, Lộ Nhậm ngủ rất an tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Lộ Nhậm đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, loại cảm giác sởn tóc gáy này thậm chí làm Vạn vật kiếm trực tiếp thành hình, xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Mắt Lộ Nhậm đồng thời mở ra, chống đỡ nửa thân thể, thế kiếm không thể địch nổi đánh về phía người phát ra nguy hiểm.
Chỉ là, khi cậu thấy rõ người đứng ở bên người, đột ngột thu kiếm lại. Một cỗ chân khí phản lại, ngực Lộ Nhậm đau xót, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Cậu cả giận nói: "Nghiêm Chỉ! Cậu nổi điên cái gì thế hả!"
Không nghĩ tới, Nghiêm Chỉ không có bất cứ động tĩnh gì, đôi mắt nhắm chặt.
Đây là, đang mộng du?
Lộ Nhậm thật sự không biết Nghiêm Chỉ còn có cái tật xấu này.
Cậu có chút khó tin, dùng Vạn vật kiếm gõ nhẹ vào đầu gối Nghiêm Chỉ.
Không có phản ứng.
Lộ Nhậm lại gõ mạnh một cái, thân thể Nghiêm Chỉ động đậy, cả người đổ về phía Lộ Nhậm.
Không kịp phòng ngừa, Lộ Nhậm bị đè trúng.
Tư thế cậu đã không tốt lắm, tay trái chống trên mặt đất, tay phải lại nắm Vạn vật kiếm. Lộ Nhậm không muốn thật sự đâm chết Nghiêm Chỉ, cậu vội vàng vận khí thu kiếm lại, bản thân lại không kịp trốn tránh, cứ thế mà bị đè ở phía dưới.
Nghiêm Chỉ một thân cơ bắp, người lại cao, thật sự là không nhẹ. Hơn nữa người trong trạng thái vô ý thức, trọng lượng cứ thế ập xuống.
Lộ Nhậm bị đụng cho hai mắt tối sầm, suýt nữa thì tắc thở.
Cậu điều chỉnh hô hấp một chút, giơ tay đẩy người Nghiêm Chị một chút, đang chuẩn bị xốc người lên.
Ngay lúc này, Nghiêm Chỉ mở mắt ra.
Hai người mắt đối mắt, mũi chạm mũi, khoảng cách có lẽ chỉ là như một sợi tóc, gần đến mức hô hấp giao nhau, vô cùng ám muội.
Cảm xúc không tiếng động dâng lên trong hang động âm u, đống lửa đã chỉ còn lại đốm lửa cuối cùng, ánh trăng bên ngoài chỉ có thể dừng ở cửa hang.
Nơi không có ánh sáng, luôn có thể nảy sinh các loại cảm xúc sẽ không xuất hiện khi có ánh sáng.
Vẻ mặt Nghiêm Chỉ mờ mịt, nhìn Lộ Nhậm, mắt cũng không chớp một lần. Hắn thậm chí không ý thức được sự khác thường ở chỗ nào đó của bản thân.
Cả người Lộ Nhậm như bị sét đánh, đùi ngoài bị một vật thể cứng rắn cấn đến đau.
Cậu đương nhiên biết đó là cái gì! Sớm biết như vậy, vừa nãy không nên thu Vạn vật kiếm lại, mà nên nhân tiện đâm Nghiêm Chỉ thêm một kiếm!
Nghiêm Chỉ vẫn không tỉnh táo lại, hắn nhìn đôi môi hoàn mỹ với màu sắc đỏ thắm của Lộ Nhậm phun ra một chữ.
"Cút."
"Hả?"
Lộ Nhậm không thể nhịn được nữa, xốc hắn lên: "Cút xa ra một chút, sau khi trở về tôi thấy cậu phải đi khám khoa thần kinh rồi."
Một tia tình cảm quyến luyến của Nghiêm Chỉ còn chưa kịp lên đã bị thái độ vác súng vác đao của Lộ Nhậm mắng cho bay lên chín tầng mây.
Hắn cúi đầu, vận khí ép nơi xấu hổ kia xuống, sau đó nói: "Được rồi, đều là đàn ông, chính cậu cũng sẽ có lúc thế này, làm gì mà mắng tôi?"
Lộ Nhậm đứng dậy, ôm đám cỏ khô ném vào trong đống lửa, ngọn lửa le lói một chút rồi bùng lên. Sau đó, cậu lại đi đến đống cành khô mà Nghiêm Chỉ đã nhặt lúc trước.
Lộ Nhậm chọn một cành khô to bằng cổ tay, nhìn Nghiêm Chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó hai tay dùng một chút lực.
Tàn nhẫn bẻ đôi.
Một tiếng "rắc" giòn vang, âm thanh quanh quẩn bên trong hang động.
Nghiêm Chỉ luôn cảm thấy, Lộ Nhậm bẻ gãy dường như không phải cành cây khô, mà là một thứ khác.
Lộ Nhậm thuận tay ném cành cây khô vào đống lửa, lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu đả tọa tu luyện. Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bị vứt lên chín tầng mây.
_____
Nghị lực của con kém quá con rể ơi