Quả nhiên, Thời Diễn bưng một khay đồ ăn đi đến.
Hắn vẫn mặc bộ âu phục, đeo mắt kính, tóc chải gọn gàng, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Thời Diễn đi tới, thấy Lộ Nhậm trừng hắn, cũng không chột dạ chút nào, ngược lại dịu dàng cười cười.
"Sao vậy? Đói bụng rồi à?"
Lộ Nhậm lườm hắn một cái, không nói lời nào.
Thời Diễn cũng không nói nhiều, đặt khay đồ ăn trên một cái bàn nho nhỏ, đoan tới rồi trên giường.
Lộ Nhậm nhìn thoáng qua, là một bát mì thịt gà nấm hương.
Thời Diễn thấy thế, an ủi nói: "Hôm nay công việc của tôi khá bận, lúc trở về đã quá muộn, không có thời gian chuẩn bị món ăn khác, em tạm chấp nhận một chút."
Lộ Nhậm chưa bao giờ bạc đãi chính mình, lúc này cũng không biết qua bao lâu rồi, trong bụng cậu rỗng tuếch, đương nhiên là cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Thời Diễn kéo lấy ghế dựa, ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn.
Không khí giữa hai người hài hòa, hoàn toàn không giống như người nhốt và người bị nhốt.
Lộ Nhậm ăn xong một bát mì, Thời Diễn lại đúng lúc đúng chỗ đưa qua một cái khăn giấy.
Cậu lau khô miệng, nhìn Thời Diễn bưng cái bát đi: "Anh rửa bát xong thì xuống đây."
Thời Diễn hơi sửng sốt, lộ ra một vẻ mặt dò hỏi.
Lộ Nhậm đúng lý hợp tình, nói: "Tôi ở chỗ này rất nhàm chán, xuống đây ngồi với tôi."
Thời Diễn lại lắc đầu: "Xin lỗi, tôi còn có công việc, trễ chút nói sau, được không?"
Lộ Nhậm buồn bực, lại bất lực, chỉ có thể nhìn Thời Diễn đóng cửa rời đi. Người vừa đi, Lộ Nhậm liền khôi phục bình tĩnh, cậu chưa bao giờ làm chuyện vô dụng.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, bắt đầu đả tọa. Chân khí không thể dùng, vậy tu luyện ra một chút mới đi.
Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm mở to mắt, tức muốn hộc máu đấm xuống giường.
Đệch! Con rùa Thời Diễn này dùng thuốc gì vậy. Hấp thu chân khí thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng chân khí sau khi vào đan điền lại giống như là bị nhốt trong một cái nhà giam, không thể tiến vào kinh mạch.
Lộ Nhậm nghĩ ngợi, nhờ Tiểu Quân giúp đỡ: "Tiểu Quân, mở thẻ đỉnh cao võ đạo cho ta!"
Cậu cũng không muốn dùng thẻ đỉnh cao võ đạo ở nơi này, nhưng cơn tức giận dưới đáy lòng cậu, chỉ muốn tẩn Thời Diễn một trận, nhìn xem có thể đánh chết cái buff cuồng yêu đáng chết kia không.
Tiểu Quân không có phản ứng.
Lộ Nhậm đợi một lát, lại hỏi: "Tiểu Quân, cậu có ở đó không?"
Một lát sau, Tiểu Quân mới đáp lại, giọng nói nghe rất chột dạ.
【Oa...... Xin lỗi, ta, ta không làm được! 】
Nghe thấy Tiểu Quân đáp lại, Lộ Nhậm lúc này mới yên tâm lại. Trước đây ở tuyến quá khứ của Thời Diễn, Tiểu Quân biến mất. Cậu lo lắng có phải lại kích phát cơ chế gì hay không, cách ly Tiểu Quân đi.
"Sao vậy?"
【 Ta, cái này, thì, quy tắc quy định ta bây giờ không thể dùng......】
Lộ Nhậm đã rất quen thuộc, biết phía sau Tiểu Quân không lên tiếng, tám phần là bị che chắn. Cậu im lặng một lát, hỏi: "Thời Diễn có phải chủ nhân của mi không?"
【 Không phải, cũng —bíp ——】
Tiểu Quân lại bị che chắn, Lộ Nhậm cũng có thể suy đoán ra một ít tin tức từ phần bị che chắn. Thời Diễn không phải chủ nhân của Tiểu Quân, nhưng có quan hệ.
Lộ Nhậm hoàn toàn không biết gì về vị diện cao cấp, cũng không biết chủ nhân Tiểu Quân tại sao lại bị vây nhốt ở thế giới này.
Chỉ là......
Cậu chưa kịp nghĩ tiếp thì lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Thời Diễn đi đến, trong tay cầm một lọ thuốc.
Lộ Nhậm tức giận nói: "Không phải có công việc phải làm sao? Anh làm gì đấy?"
Thời Diễn ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, cầm lấy tay Lộ Nhậm, thấy bên trên sưng đỏ một mảnh. Hắn mở lọ thuốc ra, tỉ mỉ bôi thuốc cho Lộ Nhậm, rồi băng bó lại.
Hắn thở dài nói; "Bây giờ chân khí của em bị ngăn cản, dễ bị thương, đừng như vậy."
Lộ Nhậm trừng hắn: "Nếu không phải anh hạ thuốc, tôi có thể bị thương sao? Thả tôi ra!"
Thời Diễn: "Bây giờ không được."
Lộ Nhậm tức đến cười, nói: "Không phải là tôi không cho anh đính hôn thôi sao? Anh phải làm đến mức này sao?"
Thời Diễn hơi sửng sốt, nói: "Không phải nguyên nhân này."
"Vậy thì là vì cái gì? Không có nguyên nhân thì thả tôi ta, đừng có nổi điên."
Thời Diễn giơ tay, duỗi tới. Lộ Nhậm nhíu mày, nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ kháng cự.
Tay Thời Diễn cứng lại giữa không trung, ngón tay hơi co lại, thu tay về.
"Xin lỗi, tôi không khống chế được bản thân, tôi...... tôi biết mọi chuyện làm lúc này là sai, nhưng tôi không cam lòng."
Lộ Nhậm không nói chuyện, nghĩ thầm quả nhiên là buff cuồng yêu đang quấy phá. Trước đây khi Kỷ Kiêu chơi trò này, cũng nói như vậy.
Thời Diễn tháo kính, cúi đầu che mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu, ngồi vào mép giường.
Khoảng cách hai người chớp mắt kéo gần đến một mức nguy hiểm, Lộ Nhậm phát hiện, trong ánh Thời Diễn tràn đầy tơ máu, dưới mắt có quầng thâm, nhìn qua hơi có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Lộ Nhậm nóng nảy.
Thời Diễn nhốt cậu lại cậu cũng không vội, dù sao cũng sẽ không chịu thương tổn gì, coi như nghỉ phép, nhưng Thời Diễn tẩu hỏa nhập ma thì không thể được.
Tâm ma của khí vận chi tử sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định của thế giới, thậm chí cuối cùng có thể dẫn tới việc cơ chế tu sửa cốt truyện phản công.
Thời Diễn làm gì cũng được, nhưng không thể vì chuyện này mà sinh ra tâm ma.
Vẻ mặt Lộ Nhậm nghiêm túc, cả giận nói: "Tiểu Cửu! Lá gan của anh to quá nhỉ? Mau thả tôi ra!"
Thời Diễn ngẩn người, trên mặt lộ ra một biểu tình mờ mịt, có vài phần giống Tiểu Cửu trước kia. Vẻ mặt hắn buồn vui lẫn lộn, sau lúc lâu, mới khàn giọng nói một câu.
"Em...em nhớ ra hết rồi."
Lộ Nhậm gật đầu, ý bảo đối phương cởi xích trên tay cho mình. Thời Diễn im lặng một hồi, lấy chìa khóa chuẩn bị mở khóa.
Ngay lúc này, điện thoại Thời Diễn vang lên.
Thời Diễn dừng lại động tác, lôi điện thoại ra.
Góc độ đúng chỗ, Lộ Nhậm liếc mắt một cái nhìn thấy nội dung. Trên màn hình điện thoại là mấy tấm ảnh, người trên ảnh còn rất quen thuộc.
Bối cảnh cũng quen thuộc.
Sân bay, hai thanh niên đang ôm nhau.
"......"
Lộ Nhậm im lặng, thanh niên trên ảnh, không phải cậu và Kỷ Kiêu thì còn có thể có ai.
Thời Diễn tiếp tục xem, lại thấy ảnh Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm.
Cũng là ôm.
Thật ra Lộ Nhậm cũng không cảm thấy có gì, chỉ là chào tạm biệt giữa bạn bè mà thôi. Chỉ là không thể nói là nguyên nhân góc chụp hay là cái gì, hai người trong ảnh nhìn có vẻ vô cùng ái muội, liếc mắt đưa tình như là ly biệt giữa người yêu.
Thời Diễn ngẩng đầu, nhìn sang.
Lộ Nhậm đúng lý hợp tình, nói: "Nhanh lên, cởi ra."
Thời Diễn lại đưa điện thoại qua, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lộ Nhậm không thể hiểu được, nói: "Ảnh đó, ai gửi thế?"
Cậu vừa hỏi xong, thì nhìn thấy người gửi là Mục Thanh Đồng. Quả nhiên lại là cơ chế tu sửa cốt truyện gây chuyện, còn chụp như thế nào thì hoàn toàn không cần nghi ngờ, đối với cơ chế tu sửa, tùy tay tóm một người công cụ người là được.
Lộ Nhậm nhíu mày nhìn Thời Diễn, cậu có thể nhìn ra mưa rền gió dữ được đối phương che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.
Cậu không hiểu cảm xúc dao động của Thời Diễn, với chỉ số thông minh của đối phương, không đến mức không nhìn ra đây là cơ chế tu sửa cốt truyện đang giở trò quỷ.
Chẳng qua là mấy tấm ảnh ôm nhau mà thôi, chuyện có gì lớn chứ.
Thời Diễn lạnh giọng nói: "Khoảng thời gian trước, có phải em ở tại kí túc xa giáo viên của Kỷ Kiêu phải không?"
Lộ Nhậm nhìn về phía Thời Diễn, nghĩ thầm hắn quả nhiên cái gì cũng đều rõ ràng, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đến đây có quan hệ với Thời Diễn.
"Anh bình tĩnh một chút, anh không cảm thấy bản thân lúc này không bình thường sao?" Lộ Nhậm áp xuống lửa giận, muốn trấn an Thời Diễn.
Trong mắt cậu, Thời Diễn không giống như Thịnh Cảnh, chỉ hành động theo bản năng, cho dù mở buff thì chắc vẫn có thể phân rõ phải trái.
Thật không ngờ tới, Thời Diễn không thuận theo, gây rối y như chồng đánh ghen: "Tôi nhớ rõ kí túc xá giáo viên của đại học Bạch Hổ đều là phòng đơn, hai người ở chung như thế nào, có phải còn ngủ chung một cái giường không?"
Lộ Nhậm vốn đã không phải người tốt tính, vừa nghe những lời này thì lửa giận lập tức bùng lên. Từ ngày hôm qua đến giờ, cậu nhịn đủ rồi!
Cậu tức muốn hộc máu, nói không lựa lời: "Không chỉ ngủ ở trên một cái giường, còn hôn nhau đấy, anh nghĩ thế nào? Liên quan gì đến anh?"
Thời Diễn nghe xong lời này, đủ loại cảm xúc âm u ép dưới đáy lòng đột nhiên bộc phát ra. Hai mắt hắn đỏ đậm, đột ngột ấn Lộ Nhậm ở trên giường.
Lộ Nhậm nhấc chân muốn đá, lại bị Thời Diễn giơ tay giơ tay, điểm trúng huyệt đạo. Lúc này trong kinh mạch cậu không có chút chân khí nào, vừa điểm vào huyệt, lập tức mất đi toàn bộ năng lực phản kháng, tứ chi mềm oặt xuống.
Tay cậu vốn muốn giơ ra để bóp cổ Thời Diễn, lúc này cũng mềm mại đặt ở bên trên. Tình cảnh này, nhìn như là Lộ Nhậm ôm lấy cổ Thời Diễn, dục cự còn nghênh, ái muội lại trêu chọc.
Tầng hầm vốn đã âm u, lại thêm vì chứa đồ cổ, thiết kế thành trạng thái nhiệt độ độ ẩm ổn định. Sự dây dưa giữa hai người, gần như muốn biến sương mù mờ mịt trở thành thực thể.
Lộ Nhậm nhìn Thời Diễn, vô cùng tức giận. Chỉ là sau khi bị tháo đi lớp áo giáp võ đạo, khí thế sắc bén của cậu lại biến thành diễm sắc đột nhiên bùng nổ đúng vào lúc này.
Khóe mắt cậu ửng đỏ, lộ ra một vẻ đẹp rung động lòng người.
Tương phản như vậy, ngược lại càng dễ dàng khơi mào sự hung bạo sâu trong lòng người. Ví dụ Thời Diễn lúc này.
Đương nhiên, ở trong lòng Thời Diễn, thần tiên ca ca là điều trân quý mềm mại nhất, loại này khát khao xuyên suốt toàn bộ thời thơ ấu, lại ở cái tuổi thiếu niên, lên men thành tình cảm khắc sâu.
Thế là, sự hung bạo này tất nhiên biến thành dục vọng khác.
Thời Diễn cúi đầu, dịu dàng, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc kia.
Lộ Nhậm ngây dại, cơn giận thật ra giảm xuống một chút, biến thành có chút không thể tin nổi. Sau khi hình tượng Thời Diễn và Tiểu Cửu hợp lại làm một, khi Lộ Nhậm nhìn Thời Diễn sẽ thêm một loại bao dung đối với em trai.
Không thể không nói, Lộ Nhậm có cảm giác tam quan nứt vỡ.
Khiếp sợ qua đi, Lộ Nhậm lại phát hiện chỗ không đúng. Trạng thái Thời Diễn không thích hợp, môi hắn lạnh đáng sợ, còn đang run nhè nhẹ.
"......"
Giữa môi răng giao nhau, Lộ Nhậm lại cảm giác được hơi ướt.
Cậu trợn tròn đôi mắt, nhìn một giọt nước mắt theo Thời Diễn khóe mắt chảy xuống, cuối cùng rơi vào giữa môi hai người.
Rõ ràng làm chuyện thân mật lại triền miên giống như tình nhân, Thời Diễn còn dùng thủ đoạn cưỡng ép. Nhưng trên người hắn, lại trào ra một loại bi thương nồng đậm.
Bi thương lại tuyệt vọng, giống như sói nhỏ bị vứt bỏ, tuyệt vọng, giãy giụa, lảo đảo bò về con đường mà nó nhận định.
Bàn tay đang siết chặt của Lộ Nhậm, lặng lẽ buông ra, cậu cảm nhận được huyệt đạo đã được giải. Thời Diễn ở trong hỗn loạn, căn bản không dùng chân khí, hiệu quả điểm huyệt rất nhanh biến mất.
Ngay lúc này, tay Thời Diễn dừng trên xương quai xanh của Lộ Nhậm, ái muội sờ một cái, sau đó đi dọc xuống.
Tiếp đó, Lộ Nhậm cảm thấy quần hơi tụt xuống.
Việc này tuyệt đối không thể tiếp tục mặc kệ!
Lộ Nhậm tức giận, khớp hàm hợp lại, tàn nhẫn cắn một cái.
_____