Thịnh Cảnh mặc một thân lễ phục đứng ở trên sân khấu, tay phải siết chặt, trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn còn chưa thể đeo cho Lộ Nhậm.
Một mảnh yên tĩnh.
Mọi người không nói gì, trong lòng lại không khỏi cảm thấy tình cảnh này có chút xót xa.
Thịnh nhị thiếu gia là một người xuất sắc trong thế hệ trẻ, từ trước đến nay khi xuất hiện trước mặt người khác đều là tỏa sáng, tinh thần phấn chấn.
Nhưng thật ra chưa từng có người thấy dáng vẻ cô đơn ủ rũ của hắn như vậy,nhớ lại người trẻ tuổi xông vào ban nãy, cũng là khí thế lỗi lạc, sâu không lường được.
Lộ tiểu thiếu gia, quả thật là không đơn giản.
Mẹ Thịnh đau lòng dáng vẻ cô đơn của con trai nhà mình, an ủi nói: "Thịnh Cảnh, nếu không hai ngày sau con nói chuyện kĩ với Lộ Nhậm, tình cảm của các con nhiều năm như vậy, không chừng nó chỉ là...... bị quỷ ám thôi."
Bố Thịnh bên cạnh không nghe nổi nữa, ông vốn là người sĩ diện lại còn nóng tính, đứng dậy vỗ vào vai Thịnh Cảnh một cái.
"Nói gì mà nói, đợi thêm mấy ngày nữa thì canh cải trắng[1] cũng nguội rồi. Là đàn ông thì bây giờ mày đuổi theo ngay cho bố!"
Thịnh Cảnh nghe xong, vẻ mặt sáng lên, xoay người chạy vọt về phía cửa.
Vừa lao ra khỏi cửa, Thịnh Cảnh lại dừng lại.
Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có vầng trăng sáng trên trời dường như đang cười nhạo hắn.
Ngay lúc này, điện thoại Thịnh Cảnh đột nhiên vang lên.
Cả người Thịnh Cảnh mất hết thần hồn, dựa hết vào bản năng.
Hắn nghe điện thoại, nghe thấy Chu Dật ở bên kia hỏi: "Người anh em, tình huống bên cậu thế nào rồi? Sao Tôi nhìn thấy Lộ Nhậm chạy cùng với một người lạ mặt vậy?"
Thịnh Cảnh gấp gáp hỏi: "Cậu ở đâu? Nhìn thấy ở chỗ nào?"
Chu Dật nói: "Gần ngay chỗ đường lớn này, Tôi vừa mới nhìn thấy bọn họ, đi về hướng công viên dưới chân núi rồi, chưa đến vài phút."
Thịnh Cảnh vội vàng nói: "Cậu đuổi theo bọn họ, tôi lập tức tới ngay."
***
Lộ Nhậm đi theo Kỷ Kiêu ra khỏi khách sạn, bị đối phương kéo chạy như điên.
Cậu thấy khoảng cách với khách sạn đã tạm được thì mở miệng nói: "Kỷ Kiêu, đủ rồi."
Kỷ Kiêu không phản ứng, lực trên tay lại càng chặt.
Lộ Nhậm nhíu mày, hỏi Tiểu Quân: "Kỷ Kiêu có phải không bình thường không."
Một lát sau Tiểu Quân mới đáp lời: 【 Tuyến Kỷ Kiêu đã độc lập ra, tôi rất khó kiểm tra, nhưng có chút bóng dáng của buff cuồng yêu. 】
Lộ Nhậm nhíu mày. Quả nhiên, với tính cách Kỷ Kiêu, làm ra chuyện lớn như vậy chỉ có thể là vì buff cuồng yêu.
Cổ tay cậu lật một cái, thoát khỏi tay Kỷ Kiêu, trước khi Kỷ Kiêu phản ứng lại, trở tay nắm lấy cổ tay đối phương.
Chân khí Lộ Nhậm dọc theo ngón tay tuôn ta, trực tiếp xâm nhập vào trong đan điền Kỷ Kiêu, theo sau đột nhiên nổ tung. Một chiêu này sẽ không tạo thành thương tổn gì, chỉ cực kì đau mà thôi.
Khi đầu óc hồ đồ, đau đớn bất chợt sẽ làm người ta tỉnh táo lại, đây là kinh nghiệm Lộ Nhậm.
Quả nhiên, Kỷ Kiêu dừng lại.
Lộ Nhậm không mở miệng, yên lặng chờ Kỷ Kiêu tỉnh táo lại.
Sau một lúc lâu, Kỷ Kiêu giơ tay nhéo nhéo giữa mày, nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi lại mất khống chế. Có phải ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu không?"
Lộ Nhậm trừng hắn một cái, nói: "Không ngờ cậu cũng là đồ không đáng tin, còn phải dựa vào tôi vớt vát."
Kỷ Kiêu: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Hắn dừng một chút: "Gặp phải chuyện liên quan đến cậu, thì tôi có hơi không có chừng mực."
Lộ Nhậm đang muốn nói thêm chút, bỗng nhiên thấy cách đó không xa có một chiếc xe quen thuộc lái tới đây.
Người lái xe kia là người quen, chính là Chu Dật.
Lòng Lộ Nhậm dao động, nghĩ thầm tới rất đúng lúc, cơ hội cứu vớt lại chính là lúc này.
Lộ Nhậm nói Kỷ Kiêu: "Kéo tôi chạy về hướng chiếc xe kia, khống chế tốt tốc độ."
Kỷ Kiêu đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của buff cuồng yêu, lý trí một lần nữa online.
Tính hắn vốn không muốn nói nhiều, lúc này lại có lòng muốn vớt vát lại, tất nhiên là Lộ Nhậm nói cái gì thì làm cái đấy.
Chu Dật dọn dẹp xong tàn cục bên kia thì vội vã chạy về hướng khách sạn, vừa lái xe vừa nghĩ thầm chuyện ban nãy rốt cuộc là thế nào.
Nửa đường gặp phải cướp, Thịnh Cảnh còn chạy.
Chu Dật vốn tưởng rằng Thịnh Cảnh đào hôn, xuất phát từ lòng trách nhiệm của bạn bè, cậu ta đi tìm một vòng, đều không có phát hiện tung tích của Thịnh Cảnh.
___Hãy đọc của chính chủ, đừng đọc của bọn re-up___
Sau đó Chu Dật nhận được điện thoại của bạn, bảo cậu ta nhanh chóng đến hội trường đính hôn, nói có dưa để ăn. Thế là cậu ta mới biết Thịnh Cảnh tự nhiên lặng lẽ chạy tới hiện trường đính hôn.
Lòng Chu Dật nóng như lửa đốt chạy đến ăn dưa, bỗng nhiên giữa đường vọt ra hai người.
Hắn đạp gấp vào phanh, cảm thấy cảnh này sao quen quen thế.
Chu Dật tập trung nhìn lại, phát hiện một người trong đó thế mà lại là Lộ Nhậm đáng lý nên ở hội trường đính hôn.
Nhưng, người còn lại lại không phải Thịnh Cảnh.
Cái khí thế nghiêm nghị kia, vừa nhìn là biết cao thủ trẻ tuổi, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, lôi kéo Lộ Nhậm chạy đi.
Vẻ mặt Chu Dật mờ mịt, càng nhìn càng cảm thấy tình huống nhìn như là bỏ nhà theo trai.
Không được, Lộ Nhậm bỏ nhà theo trai rồi, cậu ta phải báo cho Thịnh Cảnh.
Lộ Nhậm chạy theo Kỷ Kiêu một đoạn, cảm thấy tạm được rồi, tìm một chỗ trống dừng lại.
Đợi lát nữa có vở kịch phải diễn, trước đó còn có công tác chuẩn bị phải làm.
Chuyện đầu tiên Lộ Nhậm phải làm chính là tiêm cho Kỷ Kiêu một mũi dự phòng, tránh cho lúc đó lại vì buff cuồng yêu mà gây ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lộ Nhậm nói: "Tôi muốn vào khi điều dưỡng riêng của Lộ gia điều tra một vài chuyện, để không bị hoài nghi và thuận lợi tiến vào, cho nên đợi lát nữa tôi sẽ đảo ngược chân khí trong tâm mạch làm ra dáng vẻ hộc máu ngất xỉu."
Kỷ Kiêu khẽ nhíu mày, hỏi: "Cậu xác định sẽ không có tổn thương gì với thân thể chứ?"
Lộ Nhậm cười cười: "Cậu còn không tin năng lực khống chế chân khí của tôi? Tóm lại là, cậu nhớ kỹ cái này."
"Đợi lát nữa mọi chuyện đều là diễn kịch, đến lúc đó cậu phối hợp diễn xong vở kịch này, thuận lý thành chương giao tôi cho Thịnh Cảnh là được."
Kỷ Kiêu hiểu chuyện Lộ Nhậm đang làm là vô cùng quan trọng, nhưng khi nghe thấy những lời này, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Hắn suy nghĩ mãi, vẫn hỏi ra miệng: "Thịnh Cảnh kia, sao lại biết Mô Thanh Phong?"
Lộ Nhậm nghe Kỷ Kiêu hỏi như vậy, hơi sửng sốt, chỉ cho rằng đối phương để ý võ học độc môn bị người khác học, dù sao thì không có cổ võ giả nào mà không để ý chuyện này.
Cậu giải thích: "Lần trước lúc ở thôn Long Môn, vì cứu người tôi đã dẫn cậu ta dùng Mô Thanh Phong đuổi theo một đoạn, nhưng chưa dạy cậu ta tâm pháp đâu......"
"Sao cậu lại biết được?" Nói tới đây, Lộ Nhậm lại xin lỗi, "Xin lỗi, là tôi quá qua loa."
Kỷ Kiêu lắc đầu, nói: "Đây là quà tặng cho cậu, cậu có thể tùy ý xử trí, tôi chỉ là......"
Nói được một nửa, Kỷ Kiêu ngừng lại, không nói sự ghen ghét trong lòng ra. Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại một câu.
"Cậu nói cái gì tôi cũng đều tin tưởng, không cần để ý, theo tâm ý của cậu là được."
Lộ Nhậm còn đang định nói thêm, lại nghe thấy nơi xa truyền đến một tiếng gào thét.
"Kỷ Kiêu, mày buông Lộ Nhậm ra!"
Lộ Nhậm cho Kỷ Kiêu một ánh mắt, nói: "Tiếp theo làm theo kế hoạch."
Nơi xa, phía sau Thịnh Cảnh còn có vài người, đều là gương mặt quen thuộc, ngay cả Mục Thanh Đồng cũng không biết xông ra từ chỗ nào.
Lộ Nhậm vừa thấy liền biết những người này đại khái là tới xem náo nhiệt.
Nhưng cũng hay, đợi lát nữa người nhìn thấy vở kịch kia càng nhiều, càng hợp tình hợp lý, càng sẽ không bị Lộ Uy hoài nghi.
Kỷ Kiêu lạnh giọng nói: "Mày có gì lập trường nói ra những lời này?"
"Tao là chồng chưa cưới của Lộ Nhậm!"
"Cậu ấy hình như cũng không thừa nhận."
"Mày!!!"
Giá trị lửa giận của Thịnh Cảnh đã vượt max, nghe thấy loại lời khiêu khích, không thèm nói thêm lời thừa. Hắn lật tay, thanh thương rực lửa liền thành hình trong tay.
Đám người đi theo sau Thịnh Cảnh kinh ngạc, hấp tấp lui một chút, nhường ra một mảnh đất trống.
Không ngờ tới, Thịnh Cảnh chậm chạp không ngưng tụ ra vũ khí ngũ hành, thế mà lại ngưng ra vũ khí ngũ hành dưới tình cảnh này.
Sức mạnh của tình yêu, thật quá vĩ đại.
Kỷ Kiêu thấy thế, cũng ngưng ra Đường đao, hai người nháy mắt đánh thành một đoàn.
Cát đá bay tung toé, che trời lấp đấy, phàm là người tu vi không đủ đều không thấy rõ động tác của hai người.
Lực chú ý của mọi người, đều ở trên người Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh.
Lộ Nhậm lui về phía sau mấy bước nhường ra chiến trường, tâm tư của cậu hoàn toàn không đặt trên trận đấu của hai người kia.
Kỷ Kiêu đã khôi phục lý trí, ra tay có chừng mực. Tu vi hắn cao hơn Thịnh Cảnh, tất nhiên có thể khống cục diện rất tốt.
Lúc này Lộ Nhậm chỉ cần chờ đợi Kỷ Kiêu cho một cơ hội hoàn hảo, để cậu có thể thuận lý thành chương diễn đau lòng thảm thiết, hộc máu ngất xỉu.
Chỉ là, trước đó, cậu còn phải làm một ít chuẩn bị.
Lộ Nhậm nhìn xung quanh, ở nào đó vô cùng kín đáo tìm được Mục Thanh Đồng.
Cậu lặng lẽ mò qua đó.
Lộ Nhậm đứng ở cách cô khoảng cách 1 mét, Mục Thanh Đồng vây mà không phát hiện, còn ở đấy ăn dưa.
Lộ Nhậm hỏi: "Đẹp không?"
Mục Thanh Đồng cũng không quay đầu lại đáp: "Đẹp, hai đại nam thần quyết đấu. Cái mặt của Thịnh Cảnh hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của tôi, Kỷ Kiêu khí thế hay diện mạo cũng khiến người ta không thể dời đôi mắt mà......"
"Đáng tiếc, nam thần à, tôi chỉ xứng đứng xa thưởng thức, người đẹp thì nên ở bên nhau, ví dụ như...... "
Nói lại nói, Mục Thanh Đồng nhận ra không thích hợp, quay đầu lại thì Lộ Nhậm nhìn cô mỉm cười.
Tình huống rất là xấu hổ.
Mục Thanh Đồng dưới tình thế cấp bách giải thích nói: "Đó là, tôi chính là đơn thuần thưởng thức thôi. Vẫn là cậu lợi hại, có thể làm tấm gương cho giới Hải vương, ao cá chất lượng tốt, thật sự là quá tốt."
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy đau não, cắt ngang cô, nói: "Được rồi được rồi, đừng nói mấy cái có cái không nữa, bên cô tiến triển thế nào rồi?"
Mục Thanh Đồng: "Thuận lợi hoàn thành, tôi mới có thể ăn không ngồi rồi mà ăn dưa chứ."
Cô không nói kĩ.
Lộ Nhậm lại biết ý của Mục Thanh Đồng là nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ tạm thời không có nhiệm vụ mới.
Lộ Nhậm gật đầu, lấy điện thoại ra đưa cho Mục Thanh Đồng, nói: "Tiếp theo có thể tôi sẽ ngăn cách với bên ngoài một đoạn thời gian, cô cầm cái điện thoại này, chờ tôi liên lạc."
Mục Thanh Đồng bây giờ đã như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, gật đầu nhận lấy điện thoại bỏ vào túi.
Chuẩn bị xong, kế tiếp chính là lúc Lộ Nhậm biểu diễn.
Lộ Nhậm tìm nơi Kỷ Kiêu có thể nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu.
Kỷ Kiêu hiểu ý, đánh lừa một chiêu, đón mũi thương của Thịnh Cảnh mà lên, liều mạng bị thương đâm một đao vào bả vai Thịnh Cảnh.
Người khác nhìn vào, chính là hai người đánh nhau toé lửa, đã mất đi lý trí không màng bị thương muốn lấy mạng đối phương.
Lộ Nhậm thì ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, hét to một tiếng: "Hai người dừng tay cho tôi!"
Giọng nói vừa dứt, thân hình cậu nhoáng lên, nhảy vào cuộc chiến.
____
Chuyên mục giải nghĩa
[1]Canh cải trắng: 黄花菜 - 黄花 ý chỉ người còn "nguyên tem", 菜 là món ăn. Tiếng Việt không có từ nào đồng nghĩa nên mình để tạm là "canh cải trắng". "Cải trắng" bị lợn ủi rồi để thêm mấy ngày nữa là "cải trắng" bị nấu luôn. Không biết "cải trắng" Lộ Nhậm có suy nghĩ thế nào về việc này?!