Lần này, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên giật mình, triệt để thanh tỉnh.
Hắn dừng bước, thần sắc phức tạp nhìn Ninh Ngu đang như ác quỷ lấy mạng, hít sâu một hơi, tận lực để thanh âm của mình bình tĩnh: "Ninh Ngu."
Đồng từ đỏ sậm của Ninh Ngu liếc nhìn hắn, bàn tay duỗi ra hồi lâu không nhúc nhích, lặp lại: "Lại đây."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Sư huynh, chúng ta nói chuyện một chút."
Ninh Ngu tựa hồ không nghe thấy lời hắn, chỉ nhìn thấy môi đối phương nhẹ nhàng khép mở, lại không giống trước đây nghe lời bước đến, sau khi nhận ra điều này, tròng mắt Ninh Ngu càng thêm sậm, dường như y đang cố gắng kiềm chế một thân lệ khí, nghiến răng nghiến lợi lặp lại lần nữa: "Dịch Tuyết Phùng, lại đây."
Thiết Vân nhìn thấy Ninh Ngu sau khi tâm ma phát tác, vẫn giống như trước chưa từng sợ y, trái lại nghiêng đầu cười cười, hắn nhàn nhạt nói: "Cha, Ninh Ngu như vậy, ngươi còn dám tới gần không?"
Dịch Tuyết Phùng giơ tay ấn lại mi tâm đau đớn, nói: "Y như vậy cũng không phải biện pháp."
Thiết Vân cười nói: "Đúng, thất thủ giết ngươi chính là biện pháp."
Dịch Tuyết Phùng có chút cổ quái nhìn Thiết Vân: "Hết chuyện để nói chính là bản tính của ngươi?"
Thiết Vân nghẹn họng, không thể làm gì khác trầm mặt buông tay ra, lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi, xem thử y rốt cuộc có thể nhận ra ngươi hay không."
Ở đối diện, Ninh Ngu đã đặt tay lên chuôi kiếm Anh Túc, mãi đến khi thấy Dịch Tuyết Phùng tránh khỏi Thiết Vân, bước nhanh chạy tới, tay y đột nhiên cứng đờ, lúc này mới từng chút một rũ xuống.
Dịch Tuyết Phùng chạy tới, mới vừa dừng lại ở trước mặt Ninh Ngu, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Ninh Ngu dùng một tay ôm lấy vai, lôi đến trong lồng ngực của y.
Cho dù Ninh Ngu điên thành như vậy, nhịp tim vẫn vững vàng như cũ, y gắt gao siết Dịch Tuyết Phùng vào trong lòng mình, nửa ngày sau mới buông hắn ra, nhìn chằm chằm vào tròng mắt hắn, trầm giọng nói: "Đi theo ta."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Đi đâu?"
Mặt Ninh Ngu không chút thay đổi: "Ta muốn nhốt ngươi lại."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng bắt đầu hoài nghi đầu óc của bản thân có phải vừa rồi bị doạ ngu rồi không, nếu không tại sao nghe câu này xong một chút cũng không hiểu, hắn thử thăm dò: "Nhốt? Ai?"
Ninh Ngu: "Ngươi."
Dịch Tuyết Phùng thấy thần sắc trên mặt y không giống giả vờ, lúc này mới ý thức được sự tình tựa hồ có chút nghiêm trọng, hắn vươn người muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của Ninh Ngu, thế nhưng này khí lực của người điên quả thực không giống bình thường, gắt gao nắm lấy bả vai của hắn, mặc cho hắn dày vò thế nào cũng không sao thoát ra được.
Dịch Tuyết Phùng triệt để buông xuôi, hắn đối diện với ma đồng của Ninh Ngu, nói: "Ninh Ngu, chúng ta nói chuyện đi."
Ninh Ngu nói: "Trở về rồi nói."
Trở lại nhốt lại rồi muốn nói thế nào cũng được.
Y nói xong liền muốn ôm Dịch Tuyết Phùng rời đi, Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy bộ dạng này nào dám trở về cùng y, hắn dùng lực giãy giụa hai lần, cảm giác cánh tay của y vững như bàn thạch, căn bản không có ý định buông hắn ra, hắn đột nhiên nhanh trí, lông mày cố ý nhíu chặt, lặng yên không một tiếng động "Tê" một tiếng.
Chỉ một tiếng, tay Ninh Ngu nháy mắt nới lỏng.
Dịch Tuyết Phùng nhân cơ hội lùi lại mấy bước, khoanh tay nói: "Nói ngay tại đây."
Ninh Ngu thấy hắn có vẻ thật sự đau đớn, sợ mình không cẩn thận làm tổn thương đến hắn, chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nhịn thu tay về, y hít sâu một hơi, nói: "Được, ngươi muốn nói chuyện gì?"
Dịch Tuyết Phùng nhìn y nửa ngày, mới nói: "Ngươi là sư huynh của ta sao?"
Ánh mắt Ninh Ngu lom lom nhìn: "Đúng."
Dịch Tuyết Phùng không nghĩ tới y trả lời ngắn gọn như vậy, sửng sốt một chút mới nói: "Nhưng ta nghe nói ngươi có tâm ma, ngươi bây giờ..."
Hắn còn chưa không hỏi xong, Ninh Ngu đã ngắt lời: "Cho dù có tâm ma, ta cũng chính là Ninh Ngu."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, lại hỏi: "Vậy ngươi từ đâu biết được tâm ma của ta là Mục Tuyết Thâm?"
Mỗi ma tu ít nhiều gì đều sẽ có chút tâm ma, dùng để duy trì nhập ma căn bản, năm đó thứ Dịch Tuyết Phùng sợ hãi nhất hận thấu xương nhất chính là người hại hắn thành như vậy - Mục Tuyết Thâm, bên trong tâm ma đều là hắn.
Tâm ma nằm ở nơi sâu xa nhất của thức hải, nếu không dùng linh lực thâm nhập vào trong thức hải thăm dò căn bản không thể biết được, Dịch Tuyết Phùng cũng nhớ rõ mình chưa từng để linh lực của Ninh Ngu tiến vào thân thể thăm dò, nếu chưa bao giờ tiếp xúc qua, Ninh Ngu rốt cuộc làm sao có thể nhìn thấy tâm ma của mình.
Ninh Ngu mím mím môi, ma đồng đỏ tươi phút chốc lóe lên, y lạnh lùng nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ đi cùng ta sao?"
Dịch Tuyết Phùng đáp: "Sẽ."
Ninh Ngu do dự một chút, mới nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: "Ngươi tới đây."
Dịch Tuyết Phùng bán tín bán nghi tiến lên trước, lần này Ninh Ngu đã có kinh nghiệm, hai tay y vòng qua ôm lấy Dịch Tuyết Phùng, trên mặt tuy rằng vẫn không hề có cảm xúc, vẫn là dáng vẻ điên cuồng kia, thế nhưng tư thái lại hết sức dịu nhẹ, sợ lại làm đau đối phương.
Ninh Ngu cúi đầu chạm vào mi tâm của Dịch Tuyết Phùng, trầm giọng nói: "Dẫn linh lực ra đây."
Dịch Tuyết Phùng thuận theo lời y dẫn ra một tia linh lực, bị Ninh Ngu dẫn dắt chầm chậm xâm nhập vào trong thức hải của mình.
Dịch Tuyết Phùng bị khí tức quanh thân của Ninh Ngu bao vây, chỉ cảm thấy trước mắt lóe bạch quang lóe, tiếp theo hai cánh tay đặt sau lưng hắn mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp đem ôm trọn cả người hắn vào trong lồng ngực.
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, không kịp phản ứng, chỉ thấy thân thể bị ôm lăn sang một bên, trán tựa hồ đụng phải vật gì đó lạnh lẽo, kích thích cả người hắn run lên, chầm chậm mở mắt ra.
Đôi tay kia vẫn như cũ gắt gao ôm lấy sống lưng, mà hắn chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi tư thế, cặp chân thon dài mở rộng vòng lấy eo thân nóng bỏng của người trước mặt, áo bào miễn cưỡng treo trên bắp chân của hắn, theo động tác của hai người hơi lay động.
Dịch Tuyết Phùng có chút mờ mịt, trước mắt hắn từng trận trắng bệch, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc cùng âm thanh của kim linh như ẩn như hiện, hắn khó khăn nghiêng đầu, cảm giác bị thứ gì đó lạnh lẽo dán lên gò má của mình, hắn giật giật, âm thanh của kim linh cũng thuận theo truyền đến.
Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới phản ứng lại, thứ đồ lạnh lẽo kia chính là kim linh năm đó được hắn treo trên màn giường trong Ngọc Ánh điện.
Hắn không động tới kim linh, thế nhưng tiếng chuông lại lần nữa tinh tế vang lên dầy đặc, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt tràn đầy tình dục.
Ninh Ngu vuốt ve sống lưng hắn, lại gần thân mật ngậm lấy môi cắn cắn hai lần, mới trầm giọng nói: "Khá hơn chút nào không?"
Dịch Tuyết Phùng mê man nhìn y nửa ngày, mới khàn khàn mở miệng: "Khó chịu..."
Hai chữ nói ra, hắn mới bừng tỉnh phát hiện thanh âm của mình khàn đến đáng sợ, giống như đã liều mạng kêu vài ngày.
Ánh mắt Ninh Ngu nặng nề, hai tay dùng sức ôm lấy thân thể nằm thẳng trên giường của hắn, để cả người hắn co rúc ở trong lồng ngực của mình, tay từng một chút từng chút vuốt ve hồ điệp cốt duyên dáng sau lưng Dịch Tuyết Phùng.
Cả người Dịch Tuyết Phùng xụi lơ, không phân biệt được đêm nay là đêm nào, chỉ có thể thuận theo động tác xoa vuốt của y híp mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ tựa ấu thú.
Không biết qua bao lâu, áo bào trên bắp chân Dịch Tuyết Phùng triệt để rơi xuống, hắn ngơ ngơ ngác ngác núp trong lồng ngực Ninh Ngu, trong cơn mơ màng cảm giác Ninh Ngu ôm hắn đi tẩy rửa một phen, cả người sảng khoái không thôi.
Hắn mơ màng mở mắt, trước mặt là gương mặt lạnh lùng kia của Ninh Ngu.
Tóc Ninh Ngu xõa dài, có lẽ bởi vì Vô Tình Đạo vừa bị phá, mặc phát đen kịt của y xen lẫn một chút xám trắng, ngược lại khiến y thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng.
Y nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng nói: "Còn nóng không?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu, hắn há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra mấy từ vô thanh khàn khàn, Ninh Ngu liền sắc một bát thuốc, đỡ hắn uống xong, một lát sau hắn mới có thể phát ra âm thanh.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Vô Tình Đạo của Ninh Ngu vừa phá, không biết phải làm thế nào mới khống chế được tâm tình, y vẫn duy trì vẻ lạnh lùng vô tình như trước, nói: "Ta không đến, ngươi cho là ai sẽ đến đây?"
Dịch Tuyết Phùng mơ hồ cảm thấy y đang tức giận, nhưng không biết vì sao y lại sinh khí, chỉ có thể lắc đầu một cái: "Không có ai cả, người nào đến ta giết người đó."
Ninh Ngu bị câu nói nhẹ nhàng này của hắn đâm đến đáy lòng đau đớn, y nhẹ nhàng lấy hơi, để mình bảo trì trấn định, suy nghĩ hồi lâu mới giơ tay nặn nặn mặt Dịch Tuyết Phùng, cau mày nói: "Ta không thích khuôn mặt này của ngươi."
Tướng mạo Dịch Tuyết Phùng vốn cực kỳ âm nhu, ở Quy Hồng Sơn, Ninh Ngu gần như cứ cách mấy ngày là nghe thấy có người lén lút nghị luận tiểu sư đệ vừa trưởng thành mỹ mạo kia của Quy Hồng Sơn.
Ninh Ngu nghe một lần tức một lần, nhưng người khác khen Dịch Tuyết Phùng y cũng không thể gây sự đi đánh người ta, chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nhịn, suýt chút nữa tự làm mình tức chết.
Trong mắt y, Dịch Tuyết Phùng đẹp thì đẹp rồi, chính là quá mức dụ người, lại bị y và Thu Mãn Khê nuôi thành một người không có tâm phòng bị, dù cho đã nhập ma có ma văn, cũng vẫn có thể chiêu dụ nhiều người mơ ước hắn như vậy.
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe có người nói không thích khuôn mặt này của hắn, hắn nâng tay sờ sờ mặt, nghi ngờ nói: "Không dễ nhìn sao?"
Ninh Ngu nói: "Quá đẹp."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng bị nghẹn một chút, mới hơi đỏ mặt rũ mắt, hắn nâng tay đặt lên vệt ma văn nhỏ bé trên cổ nhẹ nhàng gảy một cái, sợi ma văn đen nhánh kia không khác nào dây leo, nhanh chóng sinh trưởng bò lên khuôn mặt của hắn, chỉ chốc lát đã lan tràn ra hết nửa khuôn mặt.
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt mấy cái: "Vậy thế này thì sao?"
Ninh Ngu yên lặng nhìn, nghe hắn hỏi như vậy, nín hồi lâu mới đáp: "Ngươi thế nào ta cũng thấy dễ nhìn."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hết cách với ngươi.
Không biết có phải Dịch Tuyết Phùng bị di chứng của mị độc kia hay không, tuy rằng ý thức rõ ràng, thế nhưng đầu óc căn bản không nhanh nhẹn, hắn không phát hiện dị thường của Ninh Ngu lúc này, phảng phất chỉ thuận theo bản năng ứng đối với y.
Ninh Ngu nhìn hắn nửa ngày, cau mày nói: "Có phải bây giờ ngươi vẫn chưa tỉnh táo hay không?"
Dịch Tuyết Phùng mồm miệng rõ ràng: "Tất nhiên là tỉnh táo rồi."
Ninh Ngu nhìn cổ tay hắn một chút, trên cổ cùng với bắp chân có vô số hồng ngân như ẩn như hiện, nghĩ thầm nếu ngươi thanh tỉnh, tại sao không hỏi ta cớ gì lại làm như vậy? Tối thiểu cũng phải ngượng ngùng một chút không phải sao?
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng một mực chắc chắn chính mình vẫn tỉnh táo, làm sao cũng không hé miệng.
Ninh Ngu ngồi với Dịch Tuyết Phùng nửa ngày, nhìn hắn ngủ một giấc, lần nữa tỉnh lại cũng không khác gì lúc trước, bấy giờ mới tin chuyện khó tin này.
Đêm ấy, Ninh Ngu dỗ Dịch Tuyết Phùng ngủ xong, tự mình ôm lấy mái tóc đã trắng phân nửa trên vai xuất thần, cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ bé.
Dịch Tuyết Phùng gần như ngay lập tức mở mắt ra, trong mắt một mảng thanh minh.
Ninh Ngu giơ tay phủ kín mắt hắn, nói: "Ngủ tiếp đi."
Lông mi Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng chớp chớp, đại khái đã nhận ra Ninh Ngu đang ở bên cạnh mình, lần thứ hai nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ say.
Mãi đến khi hô hấp Dịch Tuyết Phùng đều đặn, Ninh Ngu mới đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cửa sổ, mở ra.
Một con hạc giấy truyền tin từ khe hở bay đến, chầm chậm rơi lên đầu ngón tay của y.
Ninh Ngu nhìn hạc giấy có sơn văn* trên mặt kia, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chưởng giáo."
*hoa văn núi non
Ánh sáng nhạt của hạc giấy lóe lên, tiếp đó thanh âm của chưởng giáo Quy Hồng Sơn truyền đến: "Ninh Ngu, kiếm đạo của ngươi đã phá, đây là vì sao?"
Ninh Ngu nói: "Đệ tử biết sai."
Chưởng giáo trầm mặc.
Tính tình dạng như Ninh Ngu mà chủ động nhận sai một lần giống như bầu trời hạ hồng thủy, vô cùng hiếm thấy, chưởng giáo có lẽ đang yên lặng tiêu hóa câu "Biết sai" này, hồi lâu mới nói tiếp: "Trước tiên trở lại hẵng nói."
Ninh Ngu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng đang ngủ say sưa, chần chờ nói: "Thế nhưng ta còn có việc..."
Chưởng giáo nói: "Vô Tình đạo đã phá, cùng lắm chỉ năm ngày nữa tu vi của ngươi sẽ bị hủy hoại trong vòng một ngày, sinh cơ trong thân thể cũng sẽ tiêu tan, hiện tại đã trôi qua mấy ngày tự ngươi đếm xem, tiểu tử không biết nặng nhẹ, tóc của ngươi có phải đã bạc trắng rồi không?"
Ninh Ngu nhìn đuôi tóc xám trắng trên vai, không trả lời.
Phản ứng như thế chính là chấp nhận, chưởng giáo xa xôi thở dài một hơi, nói: "Ta có thể đoán được ngươi đang ở nơi nào, cũng biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Ninh Ngu à, một khi tính mạng không còn, cho dù ngươi để ý hắn, thì có ích lợi gì?"
Mi mắt Ninh Ngu nhẹ nhàng giật giật.
Chưởng giáo nói: "Kiếm đạo đã phá, sinh cơ cùng cơ duyên mất đi đã không còn cách nào bù đắp lại, nếu như ngươi còn trở về muộn, ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi."
Ninh Ngu cuối cùng mở miệng: "Vậy khi nào ta có thể quay lại?"
Chưởng giáo: "Lâu thì mấy chục năm, nhanh thì năm năm, nói trắng ra, ngươi không thụ thương thì thật sự coi Vô Tình đạo là con đường dễ đi sao?"
Ninh Ngu nhìn trăng tròn đỏ như máu treo trên chân trời ở bên ngoài, trầm tư nửa ngày mới nói: "Ngày mai ta sẽ trở về."
Lúc này chưởng giáo mới không nhiều lời nữa.
Ninh Ngu đặt hạc giấy vào trong nhẫn trữ vật, quay người trở lại, y ngồi bên mạn giường chăm chú nhìn thụy nhan Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, mãi đến khi trời lờ mờ sáng, mới giơ tay nhẹ nhàng lay lay Dịch Tuyết Phùng.
"Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng bị y lay tỉnh, mê mê trừng trừng nhìn qua: "Sư huynh?"
Ninh Ngu nói: "Ta phải đi."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nói: "Đi đâu?"
"Quy Hồng Sơn."
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng có chút âm u: "Ưm? Vậy... ngươi còn trở lại không?"
Ninh Ngu cầm lấy tay hắn nắm trong lòng bàn tay, trịnh trọng nói: "Ta sẽ trở lại, ngươi chờ ta năm năm, không, ba năm, ba năm sau, ta nhất định sẽ trở về."
Ba năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn lại không ngắn.
Dịch Tuyết Phùng rũ mắt, tựa hồ có hơi khổ sở, nhưng tính tình của hắn vốn cũng không muốn cố tình gây sự, cho dù trong lòng có không vui đến đâu cũng sẽ không nói ra, hắn gật đầu: "Được, ta đợi ngươi."
Ninh Ngu nói: "Đến lúc đó ta trở lại đón ngươi, chúng ta rời khỏi Man Hoang, có được không?"
Có lẽ "Đến lúc đó" đã cho Dịch Tuyết Phùng một chút hy vọng, hắn cong môi gật đầu, cố gắng gượng cười nói: "Được, vậy chúng ta đi nơi nào?"
Ninh Ngu nói: "Thiên hạ to lớn, nơi nào cũng có thể."
Dịch Tuyết Phùng liền gật đầu.
Ninh Ngu nhìn chằm chằm hắn, không nói thêm gì nữa, mãi tận khi liếc thấy những lọn tóc xám trắng buông xuống trên vai mình đều đã biến thành tóc bạc, y mới có chút không nỡ buông tay ra.
Đang muốn đứng dậy rời đi, y lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên cúi người lưu lại trên mi tâm Dịch Tuyết Phùng một nụ hôn.
Dịch Tuyết Phùng ngây ngốc nhìn y.
Ninh Ngu nói: "Nhất định phải chờ ta."
Y nói xong, đứng dậy lấy áo choàng khoác lên vai, không quay đầu rời đi.
Dịch Tuyết Phùng khó khăn chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất ở ngưỡng cửa, nửa ngày sau mới đáp lại một tiếng với tẩm điện không người.
"Ừm."
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!