Dạ Phương Thảo nhìn chằm chằm Ninh Ngu bên cạnh, vội xua tay: "Không được không được, phong cảnh ở đây tốt hơn."
Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ nói: "Thật sao?"
Nói xong chống người, đi tới phía hắn.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt Ninh Ngu nhìn hắn quả thực có thể đâm chết người.
Dạ Phương Thảo khổ không thể tả, thế nhưng cũng không thể nói với Dịch Tuyết Phùng rằng "Nghĩa phụ ngươi hình như có ý đồ gì với ngươi đóoo", nói không chừng Dịch Tuyết Phùng còn cảm thấy đầu óc hắn có bệnh.
Hai người sóng vai ngồi bên nhau, Ninh Ngu hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn bọn hắn nữa, lệnh cho Thanh Loan động thân.
Thanh Loan rít một tiếng, không một dấu hiệu ngửa đầu bay lên trời, Dịch Tuyết Phùng cùng Dạ Phương Thảo không kịp chuẩn bị suýt chút nữa bị hất bay ra ngoài, lảo đảo lăn xuống mép.
Ninh Ngu đứng vững vô cùng, không lệch một li, sau một khắc, Dịch Tuyết Phùng không khống chế bay thẳng về phía y, toàn thân ngã vào lồng ngực của đối phương, thật may không bị rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên quay đầu lại, không hiểu tại sao mình lại rơi vào ngực y.
Ninh Ngu cau mày nhìn hắn, nói: "Đứng vững."
Dịch Tuyết Phùng thấy thần sắc y nghiêm nghị, còn tưởng là mình suy nghĩ nhiều, vội đứng vững dậy.
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng hô hoán, Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa người Dạ Phương Thảo treo ở giữa không trung, còn chút nữa thì rớt xuống.
Dịch Tuyết Phùng có Ninh Ngu che chở, vận khí Dạ Phương Thảo lại không tốt như vậy, cả người hắn bay lên không lộn vài vòng, lúc sắp rớt khỏi lưng Thanh Loan nháy mắt có một sợi lông vũ lướt qua, hắn vội chộp lấy, hiểm hiểm treo giữa không trung.
Dạ Phương Thảo suýt nữa òa khóc, Dịch Tuyết Phùng vội vàng tiến lên túm hắn lại: "Không sao chứ không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
Dạ Phương Thảo lắc đầu một cái, ôm cánh tay Dịch Tuyết Phùng mãi không buông, xem ra đã bị dọa sợ.
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ, nói: "Ánh Hồng của ngươi không phải cũng là chim sao, bình thường đều chở ngươi bay lên trời, sao bây giờ lại sợ đến như vậy?"
Dạ Phương Thảo rưng rưng nước mắt: "Nhưng Ánh Hồng xưa nay chưa từng bay nhanh như vậy."
Dịch Tuyết Phùng vươn tay sờ sờ trán hắn, thở dài nói: "Lúc trước ngươi còn nói có thể thuần phục mấy con linh thú kia của Ngọc Ánh quân, bây giờ chỉ một con Thanh Loan đã bị dọa sợ như vậy, đợi đến khi tới Man Hoang không phải sẽ bị dọa khóc luôn sao?"
Thanh Loan bắt đầu vững vàng bay giữa không trung, gió mang theo chút lạnh lẽo thổi qua chỗ hai người, Ninh Ngu đã ngồi ở phía xa nhắm mắt dưỡng thần, hẳn là không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.
Dạ Phương Thảo bị gió lạnh thổi đến không chịu được rùng mình một cái, ủy khuất nói: "Mấy con linh thú kia của Ngọc Ánh quân chắc không giống Thanh Loan đâu..."
Hắn vừa định nói "Hung tàn", lại muộn màng phát hiện mình đang đứng trên lưng "linh thú hung tàn" kia, nếu Thanh Loan tức giận xoay người thêm cái nữa, không chừng Ninh Ngu sẽ bỏ rơi hắn luôn.
Dạ Phương Thảo thay đổi từ ngữ: "... Bá khí uy vũ."
Dịch Tuyết Phùng nhịn cười, đại khái cũng đoán được hắn muốn nói cái gì, có chút thương hại nhìn Dạ Phương Thảo, thở dài: "Ngươi còn nói đạo tu ngự thú ai ai cũng biết đến tên Ngọc Ánh quân, vậy sao mấy con linh thú mà hắn thuần phục kia lại không biết là thứ gì."
Dạ Phương Thảo nhìn Ninh Ngu một chút, nhỏ giọng nói: "Tương truyền trăm năm trước Ngọc Ánh quân bỏ mình, bốn con linh thú kia vốn muốn theo Ngọc Ánh quân tuẫn* đạo, nhưng lại được Ninh kiếm tôn cứu, những năm này vẫn luôn chờ trong Ngọc Ánh điện ở Man Hoang, thấy người khác liền công kích không phân địch hữu, cho nên không ai biết những linh thú rốt cuộc là thứ gì? Ngươi biết không?"
*chôn theo, chết theo
Nghe đến bốn linh thú muốn theo hắn tuẫn đạo, hai mắt Dịch Tuyết Phùng có chút âm u, hắn gật đầu, nói dối lung tung: "Thiết Vân đã nói với ta rồi."
Dạ Phương Thảo hít hít mũi, cũng không sợ, cực kỳ hưng phấn nói: "Đó là thứ gì vậy, nói mau nói mau ta rất muốn biết."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Hẳn là Đằng xà, Cửu Vĩ Tuyết Hồ, Tuyết Hào..."
Năm đó linh mạch Dịch Tuyết Phùng bị hao tổn, thủy linh mạch dần dần kết băng ngưng sương, cho nên nguyện ý tới gần hắn chỉ có linh thú có thể chịu rét, thế nhưng ngay cả như vậy, mỗi khi đến mùng một, bọn nó cũng phải rời xa Dịch Tuyết Phùng, tránh bị đông thành tượng đá.
Cái này cũng giải thích được lý do tại sao năm đó Dịch Tuyết Phùng rõ ràng có thể điều khiển bốn con linh thú tu vi nguyên anh, nhưng vẫn bị bức chết trong Tru Ma trận.
Dạ Phương Thảo nghiêng đầu: "Còn một con thì sao?"
Dịch Tuyết Phùng liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: "Ngươi sẽ không muốn biết."
Dạ Phương Thảo suy nghĩ một chút, sợ hãi nói: "Lẽ nào dung mạo của nó so với Thanh Loan còn kinh khủng hơn?"
Vốn đang bay vững vàng – Thanh Loan: "..."
Thanh Loan rít một tiếng, thân thể ở giữa không trung đột nhiên lộn vòng, suýt chút nữa hất bay tên tiểu tử mồm miệng khẩu nghiệp kia.
Dạ Phương Thảo níu lông chim dưới thân kêu thảm thiết: "Ta sai rồi ta sai rồi! Thanh Loan ca! Tha ta một cái mạng nhỏ điiiii!"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Thanh Loan phải gọi tỷ tỷ —— a!"
Hắn bị hất bay về sau ngã xuống, đang trái bắt phải chụp tìm một thứ có thể víu lấy đứng vững, sống lưng đột nhiên đụng vào một vật, hắn vừa quay đầu, chính mình lại đâm vào lồng ngực Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nhớ rõ ràng vừa rồi y cách mình rất xa, hắn cho dù có bay lên trời lộn vài vòng cũng không thể trực tiếp bay thẳng vào lồng ngực của y được.
Dịch Tuyết Phùng bắt đầu hoài nghi người này là cố ý.
Ninh Ngu đỡ lấy hắn xong, đại khái truyền âm nói với Thanh Loan câu gì đó, Thanh Loan lúc này mới hết giận, cúi đầu bay về phía trước.
Thanh Loan ngày có thể đi ngàn dặm, đêm chưa khuya đã bay đến Man Hoang.
Dịch Tuyết Phùng ngày thường ngủ rất sớm, đi được nửa đường đã bắt đầu gật gà gật gù, đợi đến khi Thanh Loan hạ xuống, hắn mới đột nhiên giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ninh Ngu đỡ hắn dậy, ôm lấy bờ vai mang hắn bay xuống.
Dạ Phương Thảo lần này không còn hỏi mấy câu "Ta đâu" tự rước nhục, cực kỳ biết thân biết phận thuận theo cánh Thanh Loan bò xuống.
Thanh Loan vừa tiến vào hư vô chi cảnh Thanh Xuyên Quân liền biết Ninh Ngu trở lại, lúc này đang đứng ở phía dưới chờ đợi, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng mê man theo sát phía sau Ninh Ngu đi tới, hô hấp cứng lại, cố nén ghen tuông trong lòng tiến lên trước.
"Kiếm tôn, tiểu tiên quân."
Ninh Ngu gật đầu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng gật gù, hiếm khi lương tâm đại phát, triệu một ma tu tới, nói: "Mang tiểu tiên quân đi nghỉ ngơi."
Ma tu trên đỉnh đầu có hai cái sừng màu đen, hẳn là ma tu trời sinh, hắn sửng sốt một chút, nói: "Xin hỏi kiếm tôn..."
Hắn định hỏi phải thu xếp tiểu tiên quân ở nơi nào, Ninh Ngu đã lệnh: "Chỗ của ta."
Ma tu cả kinh, vội cúi đầu không dám hỏi tiếp, dẫn Dịch Tuyết Phùng mơ màng đi.
Đại khái ngày hôm sau toàn bộ Man Hoang đều biết, Ninh kiếm tôn trăm năm qua chưa từng gần nam sắc nữ sắc vậy mà đã ra tay với nghĩa tử của mình rồi, chậc chậc chậc.
Dạ Phương Thảo cũng vội vàng theo sau, tận trung làm hết phận sự bảo hộ tiểu tiên quân.
Mãi đến khi ba người rời đi, Ninh Ngu mới lạnh lùng nói: "Ngươi nói có biện pháp có thể dò ra được hắn rốt cuộc có phải là Tuyết Phùng hay không, rốt cuộc là cái gì? Nếu như không có, ngươi liền rửa cổ chờ chết đi."
Thanh Xuyên Quân mỗi ngày đều bị Ninh Ngu uy hiếp chờ chết vô số lần, sớm đã quen, hắn nhàn nhạt nói: "Bốn con linh thú năm đó quân thượng thuần phục còn tại Ngọc Ánh điện, chúng nó cực kỳ trung thành, một khi nhận chủ thì sẽ đi theo một đời, từ sau khi Ngọc Ánh quân ngã xuống vẫn một mực đợi trong Ngọc Ánh điện không ra khỏi cửa gặp người, thấy người lạ mưu đồ ký khế ước cùng bọn nó sẽ trực tiếp phẫn nộ công kích, chuyện này kiếm tôn hẳn đã biết."
Nếu Lâm Phù Ngọc thật sự là Dịch Tuyết Phùng, sau khi đến Ngọc Ánh điện, xem phản ứng bốn con linh thú liền biết.
Ninh Ngu cau mày: "Nhưng những năm này chúng nó đối với ngươi cũng cực kỳ thân mật, nếu đã đổi tính thì sao?"
Thanh Xuyên Quân cười nói: "Đằng Xà Tuyết Hồ cùng Tuyết Hào, ba đứa chúng nó cả ngày chỉ nhớ đến ta khi tìm ăn, tất nhiên sẽ thân mật với ta, thế nhưng con còn lại không giống như vậy, cho dù trăm năm nay mỗi ngày ta đều đến đút nó, nó cũng không thèm để ý ta, nếu không phải tu vi của nó đã ích cốc từ lâu, e là đã chết đói."
Ninh Ngu hồi tưởng lại tính xấu của con linh thú kia, sắc mặt có chút khó coi: "Nếu như Lâm Phù Ngọc không phải Dịch Tuyết Phùng, đến Ngọc Ánh điện nhỡ như bọn chúng thương tổn hắn thì sao?"
Thanh Xuyên Quân tựa hồ không ngờ Ninh Ngu sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút mới nói: "Chúng nó sẽ không vô duyên vô cớ hại người, không phải ngươi muốn đi theo kiểm tra phản ứng của linh thú sao, đến lúc đó nếu quả thật gặp nguy hiểm, tin là kiếm tôn có thể cứu được tiểu tiên quân."
Ninh Ngu ngẩn người, lúc này mới gật đầu.
"Sáng sớm mai ngươi mang hắn tới, ta chờ tại Ngọc Ánh điện."
Dịch Tuyết Phùng mơ màng bị đưa tới một gian phòng, hắn chưa kịp nhìn xung quanh thử đây là nơi nào, đã cắm đầu xuống giường, trong hơi thở tất cả đều là hương vị mát lạnh của Ninh Ngu, hắn vốn còn một tia thanh minh, ngửi được mùi này nhất thời đầu nặng chân nhẹ ngủ thiếp đi.
Dạ Phương Thảo thấy ma tu kia không có dáng vẻ sẽ an bài nơi ở cho hắn, không thể làm gì khác hơn là méo miệng lấy một tấm chăn trên giường Dịch Tuyết Phùng vừa ngã xuống, lót dưới đất nằm, ủy khuất gối lên cánh tay của mình ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Tuyết Phùng bị một tiếng chim hót đánh thức, hắn mê man mở mắt, thoáng nhìn thấy một con Thanh Điểu lớn bằng bàn tay đang không ngừng gáy gọi, tựa hồ đang gọi hắn rời giường.
Dịch Tuyết Phùng ngồi ở trên giường, dụi mắt hồi lâu, lúc này mới thanh tỉnh.
Chuyện tối hôm qua hắn mê mang bây giờ nhớ tới không rõ lắm, chỉ nhớ trong hoảng hốt bản thân đã đến Man Hoang.
Hắn nhìn quanh một cái, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống trải, màn giường màu xám treo một bên, dưới đáy hình như còn thêu ám văn trắng bạc hình hoa anh túc.
Khí tức xung quanh hết sức quen thuộc, Dịch Tuyết Phùng sửng sốt nửa ngày mới nhận ra đây là nơi ở của Ninh Ngu, giường của Ninh Ngu.
Hắn còn chưa kịp cảm tưởng gì, bên cạnh truyền đến thanh âm hàm hồ của Dạ Phương Thảo: "Chim nhà ai, mới sáng sớm đã quấy nhiều mộng đẹp của người ta, ồn chết rồi!"
Thanh Loan đang ngoẹo cổ đánh giá Dịch Tuyết Phùng, nghe vậy suýt nữa xù lông, bay thẳng tới trước mặt Dạ Phương Thảo liều mạng mổ, Dạ Phương Thảo bị mổ đến gào thét lên.
Hồi lâu sau, hai người ăn mặc chỉnh tề đi ra từ trong phòng, màn trời rải dương quang, chiếu rọi bốn phía một mảnh sáng ngời.
Bọn họ thân ở trong một toà phủ trạch, nhìn thoáng qua không khác gì phủ trạch bình thường ở tam giới, chỉ là có chút quạnh quẽ.
Dạ Phương Thảo đang sầu mi khổ kiểm xoa xoa dấu đỏ do Thanh Loan mổ ra trên mặt, thấy thế hơi kinh ngạc nói: "Nền trời Man Hoang không phải màu xám sao, từ khi nào có mặt trời rồi?"
Dịch Tuyết Phùng cũng hơi nghi hoặc, trăm năm trước phạm vi trăm ngàn dặm xung quanh Man Hoang đều là loạn thạch tùng lâm, vì một bên là Viêm Hải vô biên, bốn phía nóng bỏng cực kỳ, ngay cả bầu trời cũng là màu đen, sương mù mang theo khí tức ma quỷ che kín bầu trời, một năm có hai ngày có thể nhìn thấy dương quang đã coi như là hiếm thấy.
Mà lúc này, toàn bộ Man Hoang xảy ra biến hóa long trời lở đất, bầu trời trong trẻo, một đám mây đen cũng không có, giống như những nơi khác ở tam giới.
Hai người vừa đi vừa thán phục, đôi lúc chạm mặt ma tu ven đường bọn họ còn rất hữu hảo chào hỏi, khiến Dịch Tuyết Phùng quả thực có chút không thể tin được.
Dịch Tuyết Phùng đi dạo cùng Dạ Phương Thảo nửa ngày, đang định theo đường cũ quay về, hai người đột nhiên nghĩ tới điều gì, song song liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hỏi đối phương: "Ngươi còn nhớ đường quay về không?"
Hai người dùng ánh mắt trả lời đối phương.
Ngay khi bọn họ liếc nhau, đồng thời cảm thấy đối phương là phế vật, Thanh Xuyên Quân vừa vặn từ nơi không xa chậm rãi đi tới.
Hắn đi tới trước mặt mỉm cười gật đầu với Dịch Tuyết Phùng, nói: "Hai vị, không tìm được đường quay về sao?"
Thanh Xuyên Quân làm người cực kỳ hòa khí, mỗi lần người khác nhìn thấy hắn đều cảm khái: "Đều là quân thượng Man Hoang, sao mà vị kia và vị Thanh Xuyên Quân này lại khác biệt như vậy chứ?"
Vị kia, chỉ ai, mọi người không cần nói cũng biết rõ.
Dịch Tuyết Phùng không hiểu sao lại cực kỳ có hảo cảm đối với vị Thanh Xuyên Quân này, có lẽ thời điểm vừa trọng sinh Thanh Xuyên Quân từng giải vây giúp hắn, cười nói: "Đúng, lần đầu đến Man Hoang, có chút xa lạ, để quân thượng cười chê rồi."
Thanh Xuyên Quân không dấu vết gật đầu, mơ hồ có cảm giác cung kính, hắn cười nói: "Nếu như không ngại, để Thanh Xuyên mang hai người trở về đi."
Dịch Tuyết Phùng gật đầu: "Vậy thì không thể tốt hơn, đa tạ."
Thanh Xuyên Quân cười càng nhu hòa, đi trước dẫn hai người quay về.
Không biết có phải ảo giác của Dịch Tuyết Phùng hay không, hắn luôn cảm thấy con đường quay về này có hơi kỳ quái, hắn cùng Dạ Phương Thảo liếc mắt nhìn nhau, phát hiện Dạ Phương Thảo cũng như có điều suy nghĩ nhìn về phía Thanh Xuyên Quân.
Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ: Dạ Phương Thảo nhìn có vẻ không đáng tin, thực tế tâm tư cũng khá nhạy cảm.
Dịch Tuyết Phùng truyền âm cho hắn: "Ngươi nghĩ đến cái gì?"
Dạ Phương Thảo xoa cằm, cau mày trả lời: "Vị Thanh Xuyên Quân này..."
Dịch Tuyết Phùng mong đợi nhìn hắn.
Dạ Phương Thảo nói: "... Thật dễ nhìn nha, không phải ma tu Man Hoang phần lớn đều có tướng mạo xấu xí sao, sao mà vị này không giống với mọi người vậy?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng diện vô biểu tình quay đầu, không thèm để ý hắn.
Ba người đi chốc lát, bước chân Thanh Xuyên Quân đột nhiên dừng lại.
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rụt, gần như ngạc nhiên mà nhìn Thanh Xuyên Quân.
Đại điện trước mặt, thình lình chính là Ngọc Ánh điện trăm năm trước hắn ngụ tại Man Hoang.
Lúc đó Dịch Tuyết Phùng được phong làm Man Hoang Ngọc Ánh quân, nói trắng ra chính là một món đồ chơi nho nhỏ xinh đẹp dùng để bày biện thôi, cho dù là hoa cũng phải được cắm trong bình hoa, cho nên kiến trúc Ngọc Ánh điện được xây dựng cực kỳ xa hoa, dù sao khi đó Ngọc Ánh quân đã có thể xưng tụng là bộ mặt Man Hoang.
Ngọc Ánh điện cực kỳ rộng lớn, tựa như cung điện được nhà giàu mới nổi nào bỏ ra nhiều tiền dựng nên, bậc thang vào cửa đều dùng đá xanh lát thành, nhìn mười phần dày nặng hào hoa phú quý.
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu nhìn Thanh Xuyên Quân, tim chợt nảy lên.
Thanh Xuyên Quân tựa hồ mới phản ứng, cười nói: "Xin lỗi, phía trước chính là nơi ở của Ninh kiếm tôn, các ngươi chỉ cần dọc theo con đường này đi về phía trước cũng được. Bây giờ đã là buổi trưa, ta muốn đi cho mấy con linh thú của Ngọc Ánh quân ăn, không thể dẫn các ngươi về, mong hai vị thứ lỗi."
Lúc này Dịch Tuyết Phùng bỏ xuống nghi ngờ, chỉ nhìn Thanh Xuyên Quân thế nào cũng có cảm giác kỳ quái.
Hắn lưu lại bốn con linh thú, tại sao hắn phải cho ăn mỗi ngày? Mấy con linh thú tâm cao khí ngạo kia vậy mà cho phép người khác lại gần ư, còn yên tâm để đút ăn?
Dịch Tuyết Phùng hoài nghi bọn nó có phải bị đói ngốc hay không.
Thanh Xuyên Quân nói xong, quay người rời đi, có vẻ đi chuẩn bị thức ăn cho linh thú.
Dạ Phương Thảo nhìn hắn rời đi, nhìn chung quanh thấy không ai, mới ghé vào kề tai Dịch Tuyết Phùng nói nhỏ: "Nghe đâu mấy con linh thú của Ngọc Ánh quân đang ở trong Ngọc Ánh điện, nếu không chúng ta đi nhìn một cái đi?"
Tâm Dịch Tuyết Phùng khẽ động, lại cảm thấy không đúng chỗ nào, hắn lắc đầu: "Hay là thôi đi, trước tiên quay về rồi hãy nói."
Dạ Phương Thảo là đạo tu ngự thú, linh thú hắn muốn gặp nhất chỉ cách nhau một bức tường, sao có thể ngoan ngoãn chịu quay về, trực tiếp kéo ống tay áo Dịch Tuyết Phùng không cho hắn đi: "Tiểu tiên quân! Đi mà đi mà, lẽ nào ngươi không muốn biết bộ dạng mấy linh thú như thế nào sao? Chúng ta chỉ lén lút liếc mắt qua khe cửa thôi, chỉ liếc một cái rồi quay về."
Câu nói này thật sự quá nguy hiểm, Dịch Tuyết Phùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi có biết, ngời nói ra câu như thế, sau khi nhìn được nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dịch Tuyết Phùng lôi kéo hắn muốn đi, trong Man Hoang đâu đâu cũng có người của Ninh Ngu, nhất cử nhất động của bọn họ nói không chừng đều đang bị người giám thị, Dịch Tuyết Phùng không muốn vừa tới Man Hoang liền bị bại lộ thân phận.
Hắn vốn định tìm một cơ hội tự mình lén lút đến xem bốn con linh thú kia, thế nhưng Dạ Phương Thảo không nghe theo, liều mạng lôi tay Dịch Tuyết Phùng không cho hắn đi.
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nhìn đối phương.
Dạ Phương Thảo duỗi ra một ngón tay, vô cùng đáng thương nói: "Chỉ liếc mắt một cái!"
Dịch Tuyết Phùng nhìn đại môn cách đó không xa, một lát sau thở dài một hơi: "Vậy thì liếc mắt một cái, xem xong liền đi."
Dạ Phương Thảo liều mạng gật đầu.
Hai người cùng bước lên bậc thang, nhìn chung quanh không có ai, ra sức đẩy cửa đá thành một cái khe.
Dạ Phương Thảo thăm dò ló đầu vào trong xem, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt, hắn muốn nhìn lại, Dịch Tuyết Phùng bên cạnh đã giục: "Nhanh lên, Thanh Xuyên Quân sắp quay về rồi."
Dạ Phương Thảo sợ hết hồn, đang muốn đóng cửa lại, trong lúc vô tình khuỷu tay mạnh mẽ đánh vào cửa đá, khiến cả cánh tay tê dại, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, cả người dán vào cửa đá trực tiếp nhào lên, ầm một tiếng ập vào.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Quả nhiên.
Dịch Tuyết Phùng thầm mắng, một phát kéo chân Dạ Phương Thảo muốn tha ra ngoài tha, nhưng chỉ trong chớp mắt, trên tay hắn tróng trơn, cả người Dạ Phương Thảo như bị thứ gì hút vào, chỉ để lại một chiếc giày trên tay Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ đến dảng vẻ hung tàn của bốn con linh thú hắn thu phục, không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy chậm một chút nữa Dạ Phương Thảo sẽ bị bọn nó trực tiếp xé thành vô số mảnh ăn sống.
Dịch Tuyết Phùng ném giày vào trong cửa, cũng bất đắc dĩ theo vào, tiện tay đóng cửa lại.
Trong điện đen kịt một màu, Dịch Tuyết Phùng thích ứng nửa ngày mới miễn cưỡng có thể thấy rõ một vài thứ, bên tai tựa hồ có tiếng nước chảy róc rách, cùng với thứ gì chầm chậm di chuyển trên mặt đất vang lên trầm trầm.
Trong góc, một con mắt thật to phút chốc mở ra, đồng tử dựng thẳng lạnh như băng nhìn chằm chằm người đến, tựa hồ đang cân nhắc nên ăn hắn như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng bấm tay dò ra một đạo linh lực, hóa thành băng hoa quanh quẩn bốn phía, rọi sáng quanh thân hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc khôi phục tầm mắt, hắn thoáng nhìn thấy một cái đuôi rắn đột ngột xoẹt qua từ đáy mắt.
Bên tai chầm chậm xuất hiện vài tiếng xì xầm, khiến người nghe tê cả da đầu.
"Có người đến, hì hì, bao nhiêu năm rồi chưa từng có người đến, còn là một người da mịn thịt mềm như thế."
"Đủ một bàn đồ ăn."
"Ăn hắn!"
"..."
Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, thầm nghĩ nhiều năm như vậy sao các ngươi càng ngày càng ngốc rồi?
Hắn không rõ linh thú còn có thể nhận ra hắn hay không, tu vi hiện tại của hắn quá yếu, tùy tiện bị một đứa trong bọn nó chạm thử một cái, không chết cũng bị thương, bất đắc dĩ đành phải hành sự cẩn thận: "Bằng hữu của ta vô ý mạo phạm chư vị tiên sư, mong rằng các ngươi niệm hắn niên thiếu vô tri, tha cho hắn một mạng."
"Hì hì, hắn gọi chúng ta tiên sư đấy, ta bao nhiêu năm rồi không được người gọi là tiên sư, thật sự da mịn thịt mềm nha, không phải, ta nói, tiểu tử này thật sự khiến ta hoài niệm nha."
"Đủ một bàn đồ ăn."
"Ăn hắn!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cố nén kích động muốn mắng chúng nó, bất đắc dĩ nói: "Chư vị tiên sư muốn thế nào mới bằng lòng buông tha hắn?"
"Hì hì, vậy ngươi dâng chính mình cho chúng ta, chúng ta ăn ngươi, tất nhiên sẽ buông tha hắn, tiểu tử kia không tóc tai, vừa nhìn liền biết ăn không ngon."
"Đủ một bàn đồ ăn."
"Ăn hắn!"
Dịch Tuyết Phùng đỡ trán, cảm thấy đàm luận không nổi nữa.
Trong ba con linh thú chỉ có một con có thể trò chuyện, thế nhưng mỗi một câu đều không phải là tiếng người, hai con khác không biết có phải là ngốc rồi hay không, ngoại trừ lặp lại "Đủ một bàn ăn" "Ăn hắn", còn không có từ nào khác.
Dịch Tuyết Phùng đang định không nhịn nữa trực tiếp mắng chửi, băng hoa trước mặt bỗng nhiên vỡ vụn, cốc đèn trên đỉnh đầu chầm chạp sáng lên, từng chút từng chút một rọi sáng toàn bộ đại điện.
Dịch Tuyết Phùng dụi đôi mắt một chút, lúc này mới thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên trong đại điện.
Ba con linh thú kia hóa thành bổn tướng, phân biệt nằm ở ba góc hẻo lánh, thân thể Đằng Xà cực kỳ to lớn, không được vòng quanh vách tường trườn đến trườn đi, thân thể cọ trên đất, bên tường, phát ra tiếng vang trầm trầm khiếp người, vừa rồi vẫn luôn "Hì hì" chính là nó;
Mà Cửu Vĩ Hồ đang ngồi ngay ngắn trên nệm mềm bên cửa sổ, tư thái ưu nhã liếm móng vuốt, mắt hồ ly hơi hơi híp lại, "Đủ một bàn đồ ăn" là nó;
Mà con cuối cùng Tuyết Hào kia đang đậu trên một gốc cây giả, vung cánh, một mực "Ăn hắn!"
Lúc này ba con linh thú không hẹn cùng dõi theo hắn, phảng phất chỉ sau một khắc liền nhào lên xé hắn thành tám mảnh, thế nhưng chẳng biết vì sao chúng nó chỉ một mực quan sát, không dám động thủ.
Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy bọn nó, coi như vừa mới bị tức chết, lúc này cũng không khỏi đau xót trong tim, hắn không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc, dùng sức trừng mắt xua tan chua xót nơi viền mắt.
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép dời mắt khỏi ba con ngốc thú, quay đầu nhìn chung quanh một lần, lại không phát hiện bóng dáng Dạ Phương Thảo, đang muốn mở miệng dò hỏi, dưới chân đột nhiên truyền đến một trận nước chảy róc rách.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, cúi đầu vừa nhìn, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra phía dưới cung điện to lớn, là một mặt hồ to lớn, mặt hồ kia dường như bị kết giới bao phủ, cảm giác giẫm lên không khác gì mặt đất.
Bóng người màu xanh lam âm u chầm chậm vòng quanh từ lòng bàn chân, Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu đuổi theo thân ảnh kia, tựa hồ nghĩ tới điều gì, há miệng: "Tương..."
Hắn còn chưa nói hết, thân ảnh kia đột ngột vọt ra khỏi mặt nước, hơi nước tràn ngập giữa không trung.
Đó là một giao nhân mình người đuôi cá, khuôn mặt diễm lệ hắn đến mức cơ hồ có tính ăn mòn, mi tâm có một vệt đỏ, làm nổi bật vảy cá màu u lam rạng ngời rực rỡ.
Hắn nhảy ra từ trong nước, sau khi nhẹ nhàng hạ xuống, đuôi cá trong nháy mắt hóa thành hai chân thon dài giẫm trên mặt nước, mái tóc đen kịt che khuất nửa người, chỉ lộ ra vài miếng vảy màu xanh lam trên cánh tay.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn hắn.
Giao nhân nhảy khỏi mặt nước trực tiếp vẩy cho ba con vây xem bên cạnh một thân ướt sũng, Đằng Xà tức giận vung cánh: "Tương Hoan ngươi có phải muốn chết không? Mỗi lần đi ra không thể đàng hoàng đi ra sao, cần phải bay bay nhảy nhảy, huệ, có nước bắn trong miệng ta, lão tử tại sao phải uống nước ngươi tắm, huệ huệ..."
Tuyết hồ: "Đủ một... huệ!"
Tuyết Hiêu: "Ăn hắn! Huệ —— "
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Đám ngốc thú này!
Giao nhân ngoảnh mặt làm ngơ ba con ngốc thú kia lên án, con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Dịch Tuyết Phùng đừng cách ba bước hồi lâu, mới đột nhiên chầm chậm tiến lên, khụy một gối quỳ xuống trước mặt Dịch Tuyết Phùng.
Khí thế toàn thân hắn băng lãnh, tư thái cực sự cao quý, dù là ai cũng đều đoán không ra hắn sẽ quỳ gối trước một thiếu niên, hơn nữa còn dùng tư thái dịu ngoan như vậy.
Giao nhân ngước lên cái cổ thon dài, nhẹ nhàng mở miệng, phát ra một chuỗi tựa như thanh âm của tự nhiên, lời kia hình như là ngôn ngữ giao nhân, người bình thường căn bản nghe không hiểu.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Ở trong bóng tối đồng tử Ninh Ngu co rụt lại, trong lòng phảng phất như trời long đất lở, ầm ầm ngã xuống.
Mười phần.
Giao nhân kia nhẹ giọng hô Dịch Tuyết Phùng: "Quân thượng, ngài rốt cục trở lại rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Mười phần rớt ngựa, to dài lấy đó tôn trọng, khu bình luận phát một sóng gió tiền lì xì ha, thương các ngươi cộc!
Sau đó chính là Trữ lão cẩu solo, truy thê hỏa táng tràng đã an bài, Tuyết Phùng... Kỳ thực không dễ dỗ lắm, dù sao quá tốt đuổi ta cũng tức bực giậm chân 【bhi 】hhhhhhh, cho nên đại gia không muốn cãi nhau ha, cãi nhau cũng không có kim khả lạp 【 hoa rơi 】, xem cái văn liền đồ cái vui vẻ mà, không muốn không vui nha, Cầu Cầu ~~
Cảm tạ tuyết hoa anh đào, hào địa lôi
Cảm tạ vui mừng biết hoả tiễn
Cảm tạ quá nghi, erchex2, bây giờ đào x17, ta như vậy trường x10, đáng yêu đáng yêu x10, đất đen đất đen hắc x9, chỉ ăn mặn x5, thanh từ x10, thu điền doge lê x2, vị ngọt thủy tinh tra x20 dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- -------------------------
editor: giờ thì dỗ cho lòi họng, cơ mà ưng a Tương Hoan qué điiii, ngầu cá, bao lâu nay a sống với 3 con thú ngốc nghếch kia chắc khổ tâm lắm, hiuhiu