Hắn vắt ráo nước trên tóc, trầm mặt vung ra sau lưng, hít sâu một hơi cúi đầu mạnh mẽ trừng Ninh Ngu một cái.
Ninh Ngu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như một con linh thú ngước đầu tha thiết mong chờ nhìn hắn, ngay cả phát quan cũng lệch qua một bên, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
Dịch Tuyết Phùng nguýt y một cái, cảm thấy chưa hết giận, lại trừng thêm vài lần mới thu tầm mắt lại, hắn tức giận nói: "Đi đi, không phải nói mang ta đi xem Tuyết Phùng sao?"
Ninh Ngu gật gật đầu, đưa tay ra với Dịch Tuyết Phùng, nói: "Tuyết Phùng, kéo ta."
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Tự mình đứng lên."
Ninh Ngu nói: "Ta không có khí lực."
Dịch Tuyết Phùng dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu si nhìn y.
Ninh Ngu tự nhìn lại bản thân, hậu tri hậu giác người không có khí lực thì ngồi xổm cũng không được, y dùng cái đầu không tỉnh táo lắm suy nghĩ một chút, đột nhiên "A" một tiếng, làm bộ hết sức yếu ớt cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, chỉ có tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng, viết đầy "Kiếm tôn thật yếu ớt, kiếm tôn không có khí lực, muốn Tuyết Phùng kéo một cái mới có thể đứng lên".
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hồi lâu sau, Ninh kiếm tôn suy yếu vô lực nằm nhoài trên vai Dịch Tuyết Phùng, loạng choà loạng choạng đi đến hậu điện Ngọc Ánh.
Dịch Tuyết Phùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tốt nhất cho ta xem thứ ta muốn xem, bằng không ta liền mang ngươi đi chôn."
Ninh Ngu mờ mịt nói: "Cái gì? Thu(?) ta?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Mặt Dịch Tuyết Phùng vô cảm gạt cánh tay của Ninh Ngu đang khoát trên vai hắn xuống, lạnh lùng nói: "Dẫn đường."
Đã đến hậu điện Ngọc Ánh, Ninh Ngu cũng không tiếp tục cái đức hạnh giả vờ suy yếu nưa, y tóm lấy tay Dịch Tuyết Phùng bước lên bậc thang.
Bên trong Ngọc Ánh điện một trận hắc ám, phía sau tẩm điện chung quanh đều có linh thạch màu ấm đặt trong góc, ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía.
Dịch Tuyết Phùng tùy ý Ninh Ngu lôi kéo hắn đi đến hậu điện, nghiến răng nhìn chằm chằm sau gáy Ninh Ngu, nghĩ thầm nếu y thật sự tư tàng một "Tuyết Phùng" nào khác, mình nhất định nhào lên cắn cho y đổ máu.
Cửa đá hậu điện bị Ninh Ngu đẩy ra, lộ ra cảnh tượng chẳng mấy khác biệt so với trăm năm trước.
Bên trong ánh nến sáng rực, bàn ghế gỗ bày biện chỉnh tề, một bên đặt một tấm nhuyễn giường lớn đến mức có chút khoa trương, ở trên có một người đang nằm.
Dịch Tuyết Phùng thong thả cất bước đi tới, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.
Chờ đến khi đi tới, thoáng nhìn qua Dịch Tuyết Phùng trên giường nhỏ đồng tử đột nhiên co rụt lại, không dấu vết lùi về sau nửa bước.
Nằm ở trên nhuyễn giường to lớn kia, đúng chính là hắn.
"Dịch Tuyết Phùng" khoác trên người một tấm áo bào rộng lớn hoa lệ, mặt trên thêu từng tảng lớn bách hoa, vừa nhìn là biết đó là thẩm mỹ độc đáo của Dịch Tuyết Phùng.
Mái tóc của 'hắn' trải dài khắp giường, cùng với áo bào hoa văn đỏ tươi đan xen vào nhau, càng tôn lên khuôn mặt diễm lệ mê người.
Mà ở bên cạnh, một con tiểu hồ ly to bằng hai bàn tay hợp lại đang co rúc bên hông hắn, híp mắt ngủ say, trên cổ tay trái đeo một chiếc vòng hình dáng kỳ lạ, chính là Đằng Xà biến thành, trên cành khô ở đầu giường, một con Tuyết Hào to bằng bàn tay đứng đó buồn ngủ, con mắt đã nửa khép.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, chầm chậm đưa tay ra hướng về người đang ngủ say trên giường tìm kiếm, có điều lúc sắp chạm được tới tay người đó, lại giống như chạm phải ảo giác, tay thẳng tắp xuyên qua.
Dịch Tuyết Phùng đứng ở bên giường hồi lâu, mới mờ mịt quay đầu nhìn lại.
Từ sau khi bước vào hậu điện, tầm mắt Ninh Ngu vẫn luôn đặt lên người Dịch Tuyết Phùng, thấy hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên.
Dịch Tuyết Phùng chăm chú nhìn y hồi lâu, mới khó nhọc nói: "Đây là cái gì?"
Ninh Ngu thành thật trả lời: "Huyễn ảnh."
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp đều đang run rẩy: "Ngươi làm?"
Ninh Ngu lại lắc đầu: "Thanh Xuyên làm, hắn ở cùng Tuyết Phùng rất lâu, làm ra thực giống thật."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nói: "Cho nên ngươi nói Thanh Xuyên Quân dùng rất tốt, chính là nói cái này?"
Ninh Ngu gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y hồi lâu, lại nói: "Năm đó kẻ cầm đầu... Là hắn sao?"
Ninh Ngu không lên tiếng.
Dịch Tuyết Phùng khó bề tin tưởng nhìn y: "Ngươi cũng bởi vì hắn có thể làm cho ngươi một cái... huyễn ảnh vô dụng, liền giữ lại tính mạng của hắn đến bây giờ?"
Ninh Ngu vội giải thích: "Không phải, ta xem ký ức của hắn, năm đó câu nói sau cùng ngươi để lại cho hắn là bảo hắn..."
— Phải sống thật tốt.
Dịch Tuyết Phùng trực tiếp khoát tay, ầm một tiếng đánh nát toàn bộ nhuyễn giường, huyễn ảnh nằm trăm năm kia cũng bị đánh thành vô số điểm toái quang, thoáng chốc tiêu tan.
Chỉ vì một câu nói sau cùng năm đó hắn để lại cho Thanh Xuyên Quân, cùng với huyễn ảnh vô dụng ngay cả động cũng không thể động được kia, liền khiến Ninh Ngu dễ dàng tha thứ cho Thanh Xuyên Quân như thế, hơn nữa còn ở chung một chỗ với hắn hơn trăm năm?
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không biết nên tức giận y, hay là nên đau lòng y.
Ninh Ngu thấy hắn đột nhiên nổi giận, cau mày nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta làm sai gì sao?"
Trăm năm nay, chỉ cần Thanh Xuyên Quân xuất hiện ở trước mặt y, Ninh Ngu lập tức nhớ tới cũng bởi vì hắn nên Tuyết Phùng mới bị chết thảm như vậy, bản năng muốn chém chết hắn đền mạng, thế nhưng lần nào cũng vậy, y đều sẽ bị Dịch Tuyết Phùng trong ký ức của Thanh Xuyên Quân đánh thức thần trí.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng đã không còn sống lâu nữa, cho dù một bộ bệnh tật giai đoạn cuối, nhưng vẫn không thể che được nét diễm lệ mê người giữa mi tâm.
Thanh Xuyên Quân lúc đó vẫn còn là con nít quỳ trước mặt hắn, mặt mày lo lắng muốn dìu hắn rời đi: "Quân thượng, bọn họ đã từ Hư Vô chi địa tới đây, nói là vì linh vật trên người ngươi mà đến, chúng ta mau đi thôi."
Dịch Tuyết Phùng mệt mỏi ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Đi nơi nào?"
Thanh Xuyên đầy mặt mờ mịt: "Nơi nào cũng được, nếu còn đợi ở chỗ này, ngài sẽ chết!"
Dịch Tuyết Phùng khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay búng lên mi tâm hắn một chút, chỉ nói: "Ngươi đó, phải sống thật tốt."
Thanh Xuyên ngẩn ra, sau đó cả người nhanh chóng mất đi ý thức.
Câu nói sau cùng trước khi chết của Dịch Tuyết Phùng bảo Thanh Xuyên phải sống thật tốt, chỉ cần Ninh Ngu còn nhớ một ngày, y sẽ không dám giết Thanh Xuyên.
Dịch Tuyết Phùng nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Ninh Ngu, nửa ngày mới lắc đầu: "Không có."
Ninh Ngu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, y tiến lên trước, nắm lấy bàn tay Dịch Tuyết Phùng đặt lên mi tâm của mình, có chút mong đợi nhìn hắn.
Tâm tình Dịch Tuyết Phùng khó bình, không muốn dỗ y vui đùa nữa, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Làm cái gì? Ta muốn về nghỉ ngơi."
Ninh Ngu vẫn như cũ nắm lấy tay hắn, còn nhẹ nhàng quơ quơ, chỉ là không nói lời nào.
Dịch Tuyết Phùng hữu khí vô lực nhìn y, hồi tưởng lại những lời vừa nói, có chút cổ quái nhìn dáng vẻ như con nít của Ninh Ngu.
Hắn thử thăm dò bấm tay, tại mi tâm bóng loáng của y nhẹ nhàng búng cái bóc.
Nháy mắt, Ninh Ngu hiếm thấy lộ ra một nụ cười, hoan thiên hỉ địa siết chặt lấy tay Dịch Tuyết Phùng, rất có tư thế vĩnh viễn không buông.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng vốn còn muốn mắng y vài câu, nhưng thấy bộ dạng này của y, mấy lời quát mắng không phun ra khỏi miệng được, chỉ có thể cưỡng ép nuốt xuống, cúi đầu bị Ninh Ngu kéo tay đi ra ngoài.
Thời điểm quay lại nơi ở, bọn Thiết Vân đã không còn ở đó nữa, hẳn là đã đến những nơi khác tìm Ninh Ngu rồi.
Cả người Dịch Tuyết Phùng ẩm ướt, thu xếp Ninh Ngu ở trong phòng, tự mình cầm một bộ y phục ra ôn tuyền phía sau viện tắm rửa.
Vì ở gần viêm hải, cho nên nước ngầm đều ấm áp, từng đạo từng đạo trúc lễ(?) xuyên đến từ ngọn núi nhỏ đối diện, nước suối róc rách thuận theo trúc lễ chảy vào ôn tuyền.
Dịch Tuyết Phùng cởi y phục ướt dầm dề ra, cả người tiến vào ôn tuyền, ngâm ngâm một hồi liền nằm nhoài trên tảng đá bóng loáng bên bờ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng chưa được bao lâu, hắn đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, chầm chậm mở mắt ra, liền thoáng thấy Ninh Ngu ngồi xổm ở trước mặt hắn.
Toàn thân Ninh Ngu ướt đẫm, tóc rối trên trán còn đang rỉ nước không ngừng, y đối diện với tầm mắt Dịch Tuyết Phùng, kéo kéo ống tay áo, nói: "Ẩm ướt."
Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai nhắm mắt lại, tức giận nói: "Đáng đời."
Ninh kiếm tôn đáng đời không nghe ra điểm từ chối trong giọng của Dịch Tuyết Phùng, trực tiếp cởi y phục trên người ra.
Dịch Tuyết Phùng trong lúc vô tình liếc mắt nhìn, lập tức nhắm mắt lại, nổi giận đùng đùng quay lưng đi, cả giận nói: "Ngươi cởi quần áo làm cái gì?!"
Ninh Ngu đang giải phát quan, nghi ngờ nói: "Tắm rửa."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta tắm xong trước rồi mới tới lượt ngươi! Không phải vừa nói với ngươi sao, không nghe sao?!"
Cũng không biết Ninh Ngu có phải đang giả ngu hay không, y "Ồ" một tiếng, ném phát quan qua một bên, trực tiếp nhấc chân tiến vào ôn tuyền.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nghiến răng thâm trầm quay đầu lại: "Ninh kiếm tôn, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
Ninh Ngu học tư thế vừa rồi của Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên tảng đá lớn thích ý nhắm hai mắt, nghe vậy hàm hồ đáp: "Nghe hiểu."
Dịch Tuyết Phùng tức chết đi được, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của y, đột nhiên giận sôi gan sôi ruột, giơ tay ấn lên mặt nước, muốn từ trong kinh mạch điều ra một luồng hàn ý đóng băng toàn bộ ôn tuyền xung quanh Ninh Ngu, thế nhưng ai biết hắn thay đổi thân thể xong, kinh mạch vốn tồn tại thương thế nghiêm trọng lại một lần nữa quay trở về lúc trước chưa bị thương, ngay cả một hơi khí lạnh cũng không có.
Dịch Tuyết Phùng thử nửa ngày, mới rốt cuộc tiếp nhận sự thực bản thân mình không bao giờ có thể dùng hàn ý đông nước thành băng nữa, điều này cũng đồng nghĩa mồng một về sau hắn không cần phiền não vì thương thế nữa rồi.
Dịch Tuyết Phùng có chút vui mừng, cảm nhận từng luồng linh lực ấm áp lưu động trong kinh mạch của mình, hai mắt nhẹ nhàng cong lên.
Ninh Ngu thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, còn tưởng rằng hắn cười với mình, dang hai tay về phía Dịch Tuyết Phùng, muốn kéo hắn đến ôm vào trong lồng ngực của mình.
Dịch Tuyết Phùng lại trợn mắt nhìn y một cái, ướt nhẹp bò lên bờ, lung tung khoác y phục, trực tiếp chạy, tuyệt đối không sợ Ninh Ngu say rượu có thể chết chìm trong ôn tuyền.
Giằng co một ngày, Dịch Tuyết Phùng cảm thấy cả người mệt mỏi, qua loa lau khô nước trên người, thay đổi một thân trung y liền nằm xuống giường nhỏ, không bao lâu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ninh kiếm tôn tắm rửa xong, cũng không trở về chỗ ở của mình, khoác kiện áo bào lần thứ hai nhảy cửa sổ lộn nhào vào phòng Dịch Tuyết Phùng, còn gan to bằng trời chui vào giường nhỏ của Dịch Tuyết Phùng.
Thời điểm ngủ say Dịch Tuyết Phùng toàn dựa vào bản năng mà hoạt động, Ninh Ngu chui vào hắn liền men theo hơi thở quen thuộc, thân thể gần như ngay lập tức dán lên người Ninh Ngu.
Hắn bản năng muốn nắm vạt áo Ninh Ngu, thế nhưng sờ soạng hai lần lại chỉ mò được da dẻ bóng loáng, cũng không có tìm thấy vạt áo hắn muốn, liền lùi lại cầu việc khác bắt được một lọn tóc rải rác trên vai y.
Hai tay Ninh Ngu ôm hắn, ôm hắn xoa đến trong lồng ngực của mình, hài lòng dự định đi ngủ.
Dịch Tuyết Phùng đại khái bị ghìm có chút khó chịu, không bao lâu bàn tay nắm tóc Ninh Ngu đột nhiên dụng lực, vậy mà túm rớt mất mấy cọng tóc của Ninh Ngu.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu xoa đầu nửa ngày, mới tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Một lát sau, tóc y lại bị túm rớt mất mấy cọng nữa.
Cho dù say như Ninh Ngu, cũng nhận ra được địa phương nguy hiểm này căn bản không thể ở được, thế nhưng y không muốn cách Dịch Tuyết Phùng quá xa, xoắn xuýt nửa ngày mới rốt cục nghĩ tới biện pháp chiết trung.
Y cẩn thận từng li từng tí gỡ Dịch Tuyết Phùng ra từ ngực mình, lật tìm trong tủ bên cạnh cái chăn trải trên mặt đất, một mình chạy xuống đất ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Ninh thẳng nam Ngu. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- ---------
Editor: tui biết chữ Ngu trong tên Ninh Ngu có nghĩa gì rồi:)))))