Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta đi gặp sư tôn ta, vừa vặn gặp y thôi, không nói mấy câu."
Tương Hoan từ trong nước nhảy ra, nói: "Thiết Vân mới đến truyền tin tức, nói là tìm được tung tích Mục Tuyết Thâm, bây giờ đang mang theo Đằng Xà đi tìm."
Dịch Tuyết Phùng nhíu mày: "Nhanh như vậy?"
Tương Hoan nói: "Hắn chỉ là một vệt u hồn, muốn sống sót nhất định phải tìm được người có thể đoạt xá, mà thân thể có thể đoạt xá ở Man Hoang quả thực đã ít lại càng ít, chỉ cần tìm kiếm một chút liền biết, đoạn thời gian này ngươi không nên vọng động khinh suất, việc này giao cho Thiết Vân toàn quyền xử lý."
Dịch Tuyết Phùng gật đầu, hắn lấy bình tử lưu ly Ninh Ngu đưa trong ống tay áo đưa cho Tương Hoan, nói: "Đây là một vệt phân thần của Mục Tuyết Thâm, có lẽ có chút công dụng."
Tương Hoan tiếp nhận, đột nhiên nói: "Ngày mai là mồng một, ngươi vẫn phải đến phòng tối?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ừm, đến lúc đó ngươi nhìn xem, không được để người ngoài đến gần."
Tương Hoan: "Ninh Ngu cũng không được?"
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu: "Ngươi nói xem?"
Tương Hoan cười lạnh một tiếng: "Đã có lời này của ngươi, vậy ta yên tâm giết y rồi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nâng tay xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Còn chưa có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Ninh Ngu chính là người bán đứng ta, ngươi không nên nhằm vào y như thế."
Tương Hoan đặt bình lưu ly bình vào trong tay áo, lạnh nhạt nói: "Ta đối với y xưa nay đều như vậy."
Dịch Tuyết Phùng liếc hắn một cái, không nhiều lời, tự mình đi nghỉ ngơi.
Hôm sau Dịch Tuyết Phùng chạy đến lôi kéo Thu Mãn Khê đến chỗ ở của mình, hoan thiên hỉ địa nửa ngày trời mới lưu luyến không rời tiễn Thu Mãn Khê đi.
Bọn Thiết Vân cùng Đằng Xà vẫn luôn ở ngoài điều tra chuyện liên quan đến Mục Tuyết Thâm, Dạ Phương Thảo nhàn rỗi tẻ nhạt, ngày nào cũng ham muốn lôi kéo Dịch Tuyết Phùng ra ngoài chơi, mà Dịch Tuyết Phùng biết mấy ngày nay thương thế của mình sẽ phát tác, nên uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Dạ Phương Thảo là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ, đành phải tự mình ra ngoài đi dạo.
Mồng một, Dịch Tuyết Phùng bị đông tỉnh.
Hắn mê man mở mắt, tay sờ sờ lung tung: "Thiết Vân?"
Hắn sờ soạng nửa ngày mới nhớ Thiết Vân không ở đây, giãy dụa ngồi dậy, sửng sốt nửa ngày mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Tương Hoan vừa nghe thấy âm thanh hắn đã đến đứng bên song cửa sổ, cau mày nói: "Thương thế phát tác?"
Dịch Tuyết Phùng nhìn tay mình bị đông cứng đến trắng toát một mảng, ngơ ngác gật đầu: "Giúp ta lấy đồ vật bên trong hộp nhỏ đến đây."
Tương Hoan thuận lời hắn lấy hộp nhỏ bên cửa sổ, cầm ra khối linh thạch Hỏa Kính điểu, vừa cầm lên lập tức bị nóng đến mức suýt tuột tay.
Hắn ném cho Dịch Tuyết Phùng, tay Dịch Tuyết Phùng dĩ nhiên không ngại nóng, hắn hơi nhắm mắt, dẫn linh lực nóng rực từ linh thạch chầm chậm đi vào tứ chi bách hài của mình, chỉ trong chốc lát, hàn ý toàn thân đã tiêu tán bảy tám phần.
Tương Hoan nói: "Hữu dụng?"
Dịch Tuyết Phùng đứng dậy thay y phục, gật đầu: "Coi như là vậy."
Tương Hoan nói: "Năm đó thân thể ngươi tan biến, thương thế ở kinh mạch cũng nên biến mất theo, bây giờ chỉ thần hồn đoạt xá, tại sao thương tổn cũng đồng thời theo tới?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Thương tổn ở tại thần hồn."
Thần sắc Tương Hoan cổ quái liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi chắc chắn?"
Dịch Tuyết Phùng không hiểu ý hắn, nghi ngờ nói: "Ta luôn cảm thấy lời ngươi nói mang thâm ý, rốt cuộc làm sao vậy?"
Tương Hoan chỉ lắc đầu: "Không có, ngươi nếu không thèm để ý, vậy thì không có gì."
Dịch Tuyết Phùng tiến lên trước: "Lời này của ngươi lời này có ý gì..."
Hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm giác lồng ngực nhói lên đau đớn, một tay đỡ song cửa sổ, nhíu mày gian nan hít một hơi.
Tương Hoan nói: "Làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng ấn ngực lắc đầu một cái, tay cầm linh thạch đặt trong vạt áo, nói: "Giao cho ngươi."
Tương Hoan đạp song cửa nhảy vào, giơ tay muốn thăm dò mạch Dịch Tuyết Phùng, chỉ là vừa đụng tới tay hắn liền bị đông đến rụt về sau.
Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng tái nhợt như tờ giấy, hắn lùi về sau vài bước, lấy vội áo bào trên bức bình phong bên cạnh khoác trên vai: "Ta đi trước."
Tương Hoan gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng vội vã rời đi, chờ ra tới cửa viện hơi cúi đầu, liền nhìn thấy mặt đất dưới chân mình đã kết một tầng băng.
Dịch Tuyết Phùng chau mày, tựa hồ có hơi chán ghét, hắn không ở lâu, nhanh chóng đi về hướng Ngọc Ánh điện.
Trong Ngọc Ánh điện không còn người khác, Dịch Tuyết Phùng gian nan mở cửa, vừa đạp lên mặt nước trong điện, một luồng hàn ý xông tới, chỉ chớp mắt liền đông toàn bộ mặt hồ thành một tầng băng sương mỏng manh.
Dịch Tuyết Phùng không quan tâm, đạp băng sương bay đến trước vách tường cửa ngầm, vung tay dùng linh lực vẽ hoa văn giải chú trong tối, cánh cửa phòng tối từ từ mở ra.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ nhìn tay mình, đột nhiên nhớ tới vài câu quái dị của Tương Hoan vừa rồi.
Nếu không như bản thân hắn suy đoán, thương thế năm đó kỳ thực không nằm ở thần hồn? Vậy hiện tại bộ thân thể này, rốt cuộc có phải vì đoạt xá mà có hay không?
Hắn muốn ngẫm nghĩ, thế nhưng đau đớn ở lồng ngực lần thứ hai mãnh liệt nổi lên, khiến hắn suýt nữa không đứng vững, lảo đảo ngã vào phòng tối.
Phòng tối là nơi bế quan năm đó hắn chuẩn bị cho mồng một mỗi tháng, cho nên không bố trí nhiều, bên trong không gian không lớn, chỉ đặt một chiếc giường bạch ngọc, mặt đất vách tường lít nha lít nhít phù văn, là cấm chế không để hàn ý trên người hắn phát tán ra, toàn bộ đều do hắn dùng máu của bản thân từng đạo từng đạo vẽ lên.
Dịch Tuyết Phùng lảo đảo nằm nghiêng trên giường bạch ngọc, mờ mịt nhắm mắt vươn tay sờ soạn rãnh nhỏ bên giường lấy ra một tiểu kim linh*.
*chuông vàng nhỏ
Hắn nắm thả ở trước mắt nhìn một chút, đã một trăm năm trôi qua, kim châu bên trong kim linh đã sớm hư hỏng, hắn nhẹ nhàng lắc lắc, chỉ có thể nghe được vài tiếng vang trầm đục.
"Không vang."
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng ấp tiểu kim linh trong lòng bàn tay, dán lên gò má của mình cà cà, hắn chậm rãi nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Không sợ không sợ, hỏng lại ta đổi cái khác."
Thời điểm hắn nhập ma vẫn còn là thiếu niên, chưa dứt được tính ham chơi, chỉ hắn ở Man Hoang không tiện đi lại, lục lạc này chính là năm đó lúc bế quan vô vị hắn dùng để tự dỗ dành bản thân.
Dịch Tuyết Phùng để kim linh về chỗ cũ, tay dán chặt lên linh thạch bên trong vạt áo, cảm thụ nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào kinh mạch, chỉ một lát làn sóng hàn ý thứ hai bị giội rửa không còn một tia dư thừa.
Cứ như vậy tới lui nhiều lần, vậy mà ngơ ngác ngủ thiếp đi.
Thương thế Dịch Tuyết Phùng đã tòồn tại hơn một trăm năm, thời gian quá lâu, hắn có chút không nhớ rõ năm đó rốt cuộc làm sao lại bị thương, đại khái chỉ mơ hồ nhớ tới một câu.
"Ngoan ngoãn đợi ta."
Dịch Tuyết Phùng mê man nghĩ: "Chỉ cần ta ngoan ngoãn đợi, ngươi sẽ tới ngay sao?"
"Sư huynh vẫn chỉ có một câu này, ta không muốn nghe."
Thiếu niên Dịch Tuyết Phùng thân mang áo trắng hoa văn hồng mai của Quy Hồng Sơn, giang hai tay ngăn trước mặt Ninh Ngu, ngước đầu bất mãn, "Lần này mang ta theo đi, đừng bảo ta đợi nữa."
Dịch Tuyết Phùng nhập Quy Hồng Sơn mười bốn năm, nay đã là thiếu niên mang dáng vẻ tuấn tú, thân hình hắn thon dài, đứng trước mặt Ninh Ngu cao to càng hiện ra vẻ gầy yếu.
Sắc mặt Ninh Ngu thiếu kiên nhẫn, dáng vẻ như Dịch Tuyết Phùng y một tay có thể phất bay năm bảy đứa, thế nhưng suy cho cùng y không nỡ ra tay với Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng thấy y có chút buông lỏng, với hấp háy mắt, làm ra vẻ đáng thương: "Sư huynh, Tuyết Phùng đã thành niên, không còn là tiểu hài tử."
Ninh Ngu chau mày: "Thế nhưng tu vi của ngươi quá kém, tháng trước cùng đệ tử sườn phong luận bàn, ngươi thua mấy trận tự mình không đếm được sao?"
Dịch Tuyết Phùng vội duỗi một ngón tay: "Ta thắng một trận."
Ninh Ngu cười nhạo: "Nếu không phải Thanh Lâm nhường ngươi, ngươi có thể thắng?"
Dịch Tuyết Phùng không biết tìm đâu ra tự tin: "Có thể."
Ninh Ngu giơ tay xoa xoa đầu hắn, nói: "Đừng làm loạn, lần này xuống núi cực kỳ hung hiểm, ta không thể dẫn ngươi theo, chờ lần sau, lần sau nhất định mang ngươi ra ngoài chơi."
Y xoa xoa rồi đột nhiên dùng sức, đẩy Dịch Tuyết Phùng qua một bên, bước nhanh về phía viện Thu Mãn Khê.
Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới cột được đuôi ngựa bị Ninh Ngu vò một phát tán loạn, hắn vội túm ba túm năm, chạy chậm theo sau.
"Sư huynh!"
Hắn ôm chặt lấy tay Ninh Ngu, Ninh Ngu đi nhanh, hắn theo không kịp, chỉ có thể lôi cánh tay của y ở phía sau lảo đảo chạy theo, một bên chạy một bên kiên trì nói: "Sư huynh sư huynh, Tuyết Phùng đã lớn chừng này, vậy mà chỉ từng xuất môn một lần, là lần khi còn bé đó, cũng không có cái gì chơi vui, nói không chừng những sư huynh khác đều đang chê cười ta chưa thấy qua cảnh đời."
Ninh Ngu diện vô biểu tình đi vào sân, nói: "Ai dám chê cười ngươi, nói với ta."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Coi như bề ngoài không chê cười, nhất định sau lưng cũng sẽ nói ta, sư huynh, cầu xin ngươi, ngươi là sư huynh tốt nhất trên đời, chắc chắn sẽ không từ chối Tuyết Phùng, có đúng không?"
Bước chân Ninh Ngu dừng lại, cúi đầu nhìn hắn, Dịch Tuyết Phùng nắm chặt cơ hội hướng y lấy lòng nở nụ cười, ánh mắt sáng sủa như biển sao.
Ninh Ngu sửng sốt một chút, vẫn tâm địa sắt đá cự tuyệt: "Không được."
Hai người qua lại hai câu đã đến được nơi ở của Thu Mãn, Ninh Ngu không để ý đến Dịch Tuyết Phùng còn đang ở đó làm nũng, đứng dưới bậc thang hướng cánh cửa nửa khép thi lễ một cái: "Sư tôn."
Một luồng hương rượu mát lạnh bên trong nhà trúc phả vào mặt, lập tức, Thu Mãn Khê trong nháy mắt mở cửa ra, lười biếng nói: "Vào đi."
Dịch Tuyết Phùng thấy Ninh Ngu làm nũng thế nào cũng vô dụng, đành phải bỏ tay y ra, bước nhanh tiến vào: "Sư tôn!"
Lúc Ninh Ngu đi vào, Dịch Tuyết Phùng đã nằm nghiêng một bên trên giường nhỏ, đầu gối đùi Thu Mãn Khê làm nũng, trong miệng còn đang: "... Chỉ một lần xa nhà mà, ta bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời, không tạo thêm phiền phức cho sư huynh."
Hai mắt Thu Mãn Khê có chút mơ hồ, xem ra uống không ít, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc Dịch Tuyết Phùng, cười dài mà nói: "Đồ nhi, thế gian này yêu ma quỷ quái nhiều không đếm xuể, tam giới các nơi đều có hổ lang sài báo, sư huynh ngươi lần này là đi trảm yêu trừ ma, ngươi cùng đi, sợ là không thích hợp."
Dịch Tuyết Phùng luôn ngoan ngoãn thuận theo, vừa rồi thuyết phục Ninh Ngu nửa ngày đã mài hết lòng phản kháng của hắn, hiện tại nghe Thu Mãn Khê nói như vậy, chỉ ủ rũ cúi đầu "Ồ" một tiếng, nằm nhoài trong lòng Thu Mãn Khê im lặng.
Thu Mãn Khê trìu mến sờ sờ đầu hắn, thấy tóc hắn lộn xộn, từ hộc tiểu án bên cạnh lấy ra một sợi dây cột tóc, lần nữa vấn tóc cho hắn.
Ninh Ngu nhìn thần sắc mất mát của Dịch Tuyết Phùng, lại nghĩ tới lời hắn nói chưa một lần xa nhà, có chút suy tư.
Thu Mãn Khê vừa vấn tóc cho Dịch Tuyết Phùng vừa nói: "Nơi lần này ngươi phải đến, là Chiêu Dương thành."
Ninh Ngu nhíu mày: "Chiêu Dương? Chiêu Dương cách Quy Hồng Sơn mấy trăm dặm, nơi đó có ma tu làm xằng làm bậy sao không đến Hàn Hoài Xuyên, lại bỏ gần cầu xa tìm Quy Hồng Sơn cầu cứu?"
Thu Mãn Khê thở dài một hơi, nói: "Ma tu ở Chiêu Dương thành lợi hại vô cùng, trong vòng nửa tháng liên tục hại chết bảy người, khiến lòng dân khắp thành trên dưới bàng hoàng, ngươi cho rằng Hàn Hoài Xuyên không phái người đến sao, chỉ là phái bao nhiêu người đều tử thương hết bấy nhiều người, hơn nữa bây giờ tiểu thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên mất tích, chính bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, tâm sức đâu đi quản việc này."
Chân mày Ninh Ngu nhíu chặt hơn: "Ma tu kia rất lợi hại?"
Thu Mãn Khê gật đầu, ngón tay thon dài qua lại trong tóc Dịch Tuyết Phùng.
"Ừm, nghe đâu những người kia toàn bộ đều bị đông chết, aiiii ngươi nói xem, Chiêu Dương cách Man Hoang cùng lắm chỉ mấy chục dặm, càng không tính tới Viêm Hải tít ngoài rìa, nơi đó quanh năm bốn mùa như xuân, cho dù là mùa đông cũng không có một mảnh tuyết, hiện tại sắp đến tiết trời đầu hạ, sao có thể có người bị đông chết đây, nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có thể là ma tu hàn linh mạch làm ra."
Ninh Ngu gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Thu Mãn Khê tiện tay nhất lên, một cái ngọc trục trên bàn bay qua, bị Ninh Ngu một phát bắt lấy.
"Trong đây là chi tiết tình huống cùng với bản đồ Chiêu Dương thành, ngươi đến đó rồi phải cẩn thận làm việc."
Ninh Ngu mở ra tùy ý nhìn một chút, gật gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng trông mong nghiêng đầu nhìn y, trong mắt đều là ao ước.
Ninh Ngu sửng sốt một chút.
Một chút dáng vẻ lo lắng cho đại đồ nhi Thu Mãn Khê đều không có, thấy y còn đứng, thúc giục: "Sao còn chưa chịu đi?"
Đi nhanh lên, Ninh Ngu đi, mình có thể tha hồ muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu.
Nghĩ đến tháng ngày không có người quản thúc sinh hoạt, hai mắt Thu Mãn Khê bừng sáng.
Ninh Ngu đứng tại chỗ nửa ngày, đột nhiên tiến lên kéo Dịch Tuyết Phùng đang nằm nhoài trên đùi Thu Mãn Khê dậy, nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, trên mặt lập tức mừng rỡ, nhào tới ôm lấy cổ của y, rất vui mừng hô: "Sư huynh! Sư huynh!"
Thu Mãn Khê thử cản bọn họ: "Cái kia... Tuyết Phùng à, chuyến này đường xa xôi, mà trừ ma là một chuyện cực kỳ hung hiểm, nếu không cứ đợi ở Quy Hồng Sơn đi, sư tôn dẫn ngươi xuống trấn bên dưới chân núi chơi, nơi đó chơi cũng rất vui."
Dịch Tuyết Phùng ôm Ninh Ngu không buông tay, nói: "Không đi, sư huynh đã đáp ứng ta, ta muốn đi tà dương!"
Thu Mãn Khê bất lực: "Là Chiêu Dương đồ nhi à."
Vốn thuyết phục Ninh Ngu dẫn hắn theo đã không dễ dàng, thấy Thu Mãn Khê còn muốn cản trở, Dịch Tuyết Phùng trực tiếp bưng lỗ tai: "Sư tôn đang nói cái gì, Tuyết Phùng không nghe thấy, sư huynh đã đáp ứng mang ta đi chơi, không thể đổi ý, ta đây lập tức trở về thu dọn đồ đạc!"
Nói xong, không đợi hai người phản ứng lại, liền chạy bay ra ngoài, chạy thật xa còn nghe thấy tiếng hoan hô của hắn.
Thu Mãn Khê cổ quái nhìn Ninh Ngu, nói: "Ngươi thật sự có thể bảo vệ tốt hắn?"
Ninh Ngu gật đầu: "Tất nhiên."
Thu Mãn Khê nhìn y một lúc lâu, chẳng biết vì sao đột nhiên khẽ thở dài một hơi, nói: "Đồ nhi, ngươi quá tự phụ, nếu không chịu sửa lại tính xấu của mình, sớm muộn cũng có một ngày ngươi nhận trái đắng."
Ninh Ngu nhìn bội kiếm bên hông mình, có chút kiêu căng nói: "Vậy ta sẽ chờ xem, ta rốt cuộc có thể ăn được trái đắng lớn thế nào."
Tác giả có lời muốn nói: Đi trước một sóng gió hồi ức, đại khái ngày mai đại mập chương kết thúc... Đi... Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!