Liền Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy nguy hiểm, cô bé nhanh chóng nhảy ra, tiện tay nắm lấy tụ linh thảo. Khi mà bước nhân nhảy vọt ra thì hàm răng sắc nhọn ấy lập tức đóng lại cái rầm, nhưng mà vì không cảm nhận thấy nó nuốt được cái gì, liền hiểu rằng mình đã cắn trượt.
Con quái vật ấy nhanh chóng chui xuống lòng đất, nhưng mà làm sao Ngọc Linh Thảo lại để yên như vậy được. Ngọc Linh Thảo liền rút kiếm ra kích phát tinh kĩ lao tới chém một đường chẻ làm đôi cửa khẩu của con quái vật ấy.
Một tiếng rống đau đớn hét lên, con quái vật ấy nhanh chóng chui ra khỏi lồng đất hiện ra là một con quái thú có hình thù quái dị, cái miệng vừa lớn vừa dài, cơ thể sần sùi kèm theo cơ thể lằng ngoằng giống như một con sâu, liền Ngọc Linh Thảo nhận định rằng đây là yêu thú.
Cô bé nhanh chóng tụ lực và kích phát tinh kĩ vuốt lang trảm tạo ra 5 lưỡi kiếm theo hướng dọc xuống khiến cho con quái thú ấy thành 6 phần riêng biệt, kết liễu hoàn toàn cuộc đời của con quái thú ấy.
Sau khi giết xong, Ngọc Linh Thảo thở phào nhẹ nhõm và đi tới gần kiểm tra, sẵn tiện hỏi Huyền Cơ: “Huyền Cơ! Đây là con yêu thú gì thế?”
Huyền Cơ hiện ra và nói: “Ám địa khẩu! Một con yêu thú sinh sống dưới lòng đất và tấn công vào con mồi khi bọn họ mất cảnh giác, và nó có một bộ phận tiêu hóa rất nhanh, vậy nên hễ là chỉ cần bị nuốt xuống là sẽ cầm chắc cửa vé đi vào cửa tử!”
“Nếu thế thì nó ít nhất cũng phải là nhất giai cực phẩm hay sao!?” Ngọc Linh Thảo bất ngờ nói.
“Rất có thể là vậy!” Huyền Cơ cũng khẳng định điều đó là đúng, vậy nên Ngọc Linh Thảo trong vô thức đã sinh ra sự cảnh giác đối với sinh vật này.
“Nhưng mà người nên xử lí con quái vật này nhanh lên, nếu thu hút thêm nhiều yêu thú tới thì sẽ rất khó để giải quyết!” Huyền Cơ nhanh chóng thúc giục Ngọc Linh Thảo, thấy vậy, cô bé cũng lập tức đi lấy yêu đan và thu lại thân xác rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc dù máu của yêu thú có thể thu hút các yêu thú khác, nhưng mà trận chiến vừa nãy Ngọc Linh Thảo đã tạo ra chấn động rất lớn, khu vực mà cô bé vừa dùng vuốt lang trảm đã khiến cho toàn bộ cây cối bị chẻ xuống một cách hung bạo. Đây lại là mấu chốt khiến cho nhiều sinh vật xung quanh cảm thấy tò mò mà tiến tới.
Sau khi thu thập xong yêu đan thì Ngọc Linh Thảo liền bỏ xác của yêu thú vào trong nhẫn không gian bên ngón trỏ tay phải. Hiện giờ cô bé có 4 chiếc nhẫn trên tay, một cái ở ngón trỏ bên trái chứa đựng các loại bảo vật, cái ở ngón cái bên trái thì đựng tinh kĩ của tông môn hoàn tinh tông, cái ở ngón trỏ bên phải đựng xác yêu thú, cái ở ngón cái thì là nơi đựng các loại dược liệu.
Sau khi thu thập xong, Ngọc Linh Thảo liền thoắt cái đã chạy đi mất, sau một lúc, đã có một đám người tới đó hóng hớt sau khi tiêu diệt được vài con địa phong lang, liền phát hiện ra cảnh hoang tàn ấy, nhìn về phía dưới đất vẫn còn vươn vãi chút máu tươi còn chưa dọn sạch và một số loại thịt bị rớt ra một ít, trong lòng lại tự sản sinh ra sự sợ hãi, liền tự hỏi sinh vật nào có thể tạo ra trận thế đáng sợ như này.
Ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo liền đi trên đường, vừa nhặt một ít thảo dược vừa tiện tay giết một số con yêu thú chắn đường hoặc vồ lấy trước mặt.
Rất nhanh chóng, cô bé đã kiếm được một lượng lớn đồ vật, lại phát hiện ra chính mình đã di chuyển được hơn 50 cây số rồi. Vì thế Ngọc Linh Thảo đã quyết định ngồi nghỉ một lát.
Do là đã di chuyển hơn hết 2 canh kinh, Ngọc Linh Thảo đã cảm thấy một chút đói bụng. Lại bắt đầu ngồi tại ngay đó và đặt một số bùa chú cấm chế mà mình được tặng khi đang ở chấp pháp hội.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu dán lên từng phía ở xung quanh phòng ngừa việc đánh lén ở đây, lại bắt đầu đốt lửa và nấu đồ ăn khi đã đặt xong.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu lôi ra một cái đuôi của con yêu thú, cái đuôi này có hơi nhiều phần giáp ngoài nên Ngọc Linh Thảo phải tốn chút thời gian để có thể lấy ra.
Và rồi một ngày của Ngọc Linh Thảo liền kết thúc như thế.
Ngày thứ hai, Ngọc Linh Thảo lại bắt đầu xuất phát sớm, cô bé cảm nhận được có một sinh vật xuất hiện gần đó nên đã tới gần, liền đột nhiên có một thứ gì đó lao ra từ dưới đất lên khiến cho Ngọc Linh Thảo đột ngột phản ứng lại mà chém. Ngay lúc ấy, Huyền Cơ liền hiện ra và hét lên: “Chủ nhân! Đừng ché…” Nhưng chưa kịp nói xong thì Ngọc Linh Thảo đã chém ngay sau đó, cô bé nhận ra Huyền Cơ và đáp lại bằng một tiếng: “Hả?”
Một vụ nổ vang lên, cả mọi thứ liền bị bao trùm bởi màn khói trắng, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo bất ngờ không trở tay kịp và bắt đầu rơi xuống.
Lại rơi một phát vào vũng bùn, Ngọc Linh Thảo cảm thấy thật xui xẻo thì phát hiện ra có một sinh vật ngay đó. Đó là khỉ quẳng thạch, một con khá là khó chịu, nhưng mà điều Ngọc Linh Thảo cảm thấy khó chịu hơn là con khỉ đó lại nhảy nhót trước mặt Ngọc Linh Thảo tạo ra điệu bộ vui mừng, ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo đã nhận ra cái trò hồi nãy là do con khỉ ấy bày ra.
“Ha ha ha, con người ngu ngốc! Ngươi đã trúng bẫy của ta rồi!” Con khỉ vừa nói vừa vui mừng nhảy nhót.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy chút bất ngờ vì con khỉ này biết nói chuyện, nhưng mà điều này cũng chỉ là hiếm gặp mà thôi, không phải không có.
“Ngươi đã chọc trúng ổ gai rồi đấy!”
Vừa nói, Ngọc Linh Thảo liền rút thanh xà kiếm ra, ngay khi nhìn thấy Ngọc Linh Thảo rút thanh kiếm, con khỉ ấy lại cười lớn và nói: “Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ngươi không nhận biết được rằng kiếm của ngươi có giới hạn tầm đánh sao? Loài người ngu ngốc!”
Có lẽ con khỉ ấy nói không sai, nếu là người bình thường có cây kiếm bình thường thì đây chỉ là làm màu mà thôi, đáng tiếc, đây lại là thanh xà kiếm.
Liền không nói lời nào, Ngọc Linh Thảo liền vung thanh kiếm khiến cho con khỉ ấy khó hiểu và cười lớn.
“Ngươi đang làm cái gì…, vậy…, hả…?”
Lúc đang nói câu đó, đột nhiên ánh nhìn của con khỉ ấy liền bắt đầu tối đen.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con khỉ ấy bắt đầu tự hỏi, nhưng mà cơ thể của con khỉ ấy lại ngã khuỵu xuống khiến cho con khỉ đó khó hiểu, nhưng mà ánh nhìn mờ nhạt của hắn lại không cho hắn biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi con khỉ ấy dừng suy nghĩ.
Hình ảnh xác của con khỉ ấy hiện ra, cơ thể của con khỉ ấy đã bị chém đi gần đứt lìa cái đầu khỏi thân xác, cảnh tượng đẫm máu ấy làm cho một số người cảm thấy có chút sợ hãi.
Ngay sau khi con khỉ được giải quyết, Ngọc Linh Thảo liền nhìn bộ đồ bị bẩn của mình thì buồn bã. Rồi Ngọc Linh Thảo định dùng thanh xà kiếm quăng lưỡi vào một khúc cây và dùng sức kéo lên, nhưng mà đột nhiên có một tiếng động khiến cho cô bé chú ý.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu kéo mũ trùm đầu lên và quay người lại thì thấy một nhóm người bước tới chỗ này, những người đó lại trùng hợp là những người đã mời Ngọc Linh Thảo gia nhập vào nhóm.
Bọn họ nhìn thấy Ngọc Linh Thảo đang ở ngay giữa đống bùn đó thì lại cảm thấy bất ngờ, và Ngọc Linh Thảo cũng thế, nhưng mà cô bé lại cảm thấy xấu hổ lúc này hơn.
Sao lại là bọn họ cơ chứ!? Còn là hoàn cảnh này nữa!