Ngay lập tức, toàn bộ tinh giả bên trong bí cảnh đều chấn kinh, việc này diễn ra quá đột ngột khiến cho ai nấy cũng phải đứng hình, ai nấy cũng đều không giữ được bình tĩnh, Ngọc Linh Thảo cũng vậy, cô bé lại cảm thấy bất an sau khi giải quyết được thêm một con yêu thú nữa. Lòng bồn chồn lo lắng, trong lòng cô bé hiện giờ lại có chút mong rằng nhóm của Lí Vần Thanh không sao.
Phía bên ngoài bí cảnh, những tông chủ đang ngồi thư giãn thì lại phát hiện ra điều bất thường diễn ra ở bên trong bí cảnh, cả cánh cổng đều rung lên, biểu hiện cho sự an nguy của bí cảnh ấy.
Lòng bồi hồi sợ hãi, bọn họ lại không thể biết rằng bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, lại càng lo hơn rằng đại sự sẽ vì chuyện này mà bị phá hủy.
Ở phía của Phát Ninh Tâm, cô bé lại cảm thấy trận động đất này không đơn giản, nguyên do có lẽ là vì cái loại quả mà Phát Ninh Tâm đang cầm.
Lại cảm thấy một lượng lớn linh ở bên trong loại quả đó.
Sau đó cô bé quay mặt xuống dưới thì thấy rằng đã có 4 người đã leo tới nơi này, bọn họ lại là nhóm của Lí Vần Thanh, bởi vì bọn họ có Nhiệt Vũ Ngọc là một phù tu, việc lấy ra một phù chú phong hệ là điều dễ dàng.
Lại thấy được những cái dây leo đang đứt từng cọng xuống, phút chốc, tất cả dây leo nối với hòn đảo bay được treo ở phía dưới đã đứt hết. Toàn bộ những người đang leo lên hòn đảo này đã một mạch rơi hết xuống phía dưới, người thì là tán tu, người thì lại là đệ tử của những tông môn bên kia, bất quá có lẽ cũng chỉ từ ngoại môn tới nội môn mà thôi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên ở đây là khi bọn họ rơi xuống nước.
Những người rơi xuống đang cố bơi để cố leo lên, nhưng điều mà họ làm lại thật sự vô ích.
Rồi một người cảm nhận được rằng chân của hắn đã mất cảnh giác, quay xuống thì thấy rằng chân của hắn đã bị đứt lìa, còn phần bị đứt lìa thì lại tan ra.
Hắn ta bắt đầu hoảng sợ hét lên, nhưng mà cũng có người lại hét theo hắn.
Thì ra là không chỉ mình hắn, mà tất cả những người ở phía dưới mặt nước đều bị đứt lìa chân tay mà không rõ lí do.
Gặp quỷ rồi.
Toàn bộ suy nghĩ lại cùng về một hướng, chốc lát, toàn bộ những người ở phía dưới đó đã hét như chưa từng được hét.
Người cố thoát ra thì lại càng không thể, người cố vùng vẫy thì lại càng chết nhanh hơn.
Nhưng khi đó, mặt nước lại chuyển động theo hướng quái dị, phía xung quanh mặt nước liền bắt đầu nhô lên, hiện ra một cái hàm răng khổng lồ.
Một phát cả hai phía liền ập lại như một cái hàm cá mập, toàn bộ những người phía trong cái hàm được làm từ nước ấy lại chết không nhắm mắt, chết không toàn thây.
Phát Ninh Tâm ở đó lại càng sững sờ, cô bé không ngờ rằng phía nước đó lại quái dị đến thế, càng đáng sợ hơn nữa là cái động này khi nãy có màu xanh hiện giờ đã bị biến thành màu đỏ của máu, ngay cả phía dưới mặt nước cũng thế.
Lại cái màu đỏ ấy đã lan tới phía hòn đảo và huyết hóa cái hòn đảo này, bắt đầu bằng điều này khiến cho cả nhóm Lí Vần Thanh sửng sốt, ngay tại đó, cả nhóm bọn họ đều có suy nghĩ rằng: Biết vậy thì tin vào lời của Ngọc Linh Thảo cho rồi.
Phát Ninh Tâm nhanh trí mau chóng rút kiếm chém thêm một cái quả nữa và mau chóng bỏ vào nhẫn không gian, phút chốc, cả cái cây lại bị biến thành màu đỏ một cách nhanh chóng.
Và rồi Phát Ninh Tâm nhanh chóng nhảy xuống cái cây, liền lao xuống chỗ của Phần Khu Mục, liền lấy chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Màn Khí Tục, khuôn mặt bất an hiển hiện khiến cho Màn Khí Tục cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Phát Ninh Tâm liền nói: “Hãy cố gắng chạy đi!”
Nói xong, Phát Ninh Tâm liền xuay người dùng hết sức lực ném Màn Khí Tục bay lên khiến cho hắn ta sợ hãi hét lớn.
“Aaaaaaaaaa!!!”
Ngay khi thấy cảnh đó, cái cô gái trong chấp pháp hội đã từ trong người phóng ra một cái xúc tu hướng thẳng tới phía của Màn Khí Tục, miệng nói: “Chạy đi đâu!”
Phát Ninh Tâm khuôn mặt sợ hãi, liền cầm kiếm lao thẳng tới chém bay đầu của cô gái chấp pháp hội kia, nhưng mà xúc tu vẫn chưa dừng lại, cái xúc tu ấy vẫn lao tới và tấn công Màn Khí Tục.
Liền Màn Khí Tục đã xuýt soát né sang một bên, nhưng phần eo vẫn là bị đâm trúng. Nhưng vết thương lại không quá nặng, vì thế đã thuận thế mà đạp vào cái xúc tu ấy mà bật ra khỏi cái hang động này.
Thấy Màn Khí Tục đã ra khỏi nơi này, Phát Ninh Tâm liền lao sang chỗ của Bạch Thổ Thừa và Phần Khu Mục và lấy hay tay phóng ra một chưởng tạo ra luồng áp lực khiến cho cả hai nhanh chóng bay ra. Sau đó Phát Ninh Tâm lại cầm kiếm chém cơ thể của cả 5 tên chấp pháp hội này, miệng hét lớn: “Chạy nhanh!”
Liền cả nhóm Lí Vần Thanh đã nhận ra là Phát Ninh Tâm kêu bọn họ, đã ý thức được việc phải chạy trốn, vì thế Nhiệt Vũ Ngọc đã lấy ra vài tấm phù bạo phong ném xuống phía dưới mặt đất, sau đó cả nhóm liền nhảy lên và bị những tấm phù bạo phong ấy bộc phát và khiến cho bọn họ bay lên.
Nhưng mà những tên quái vật chấp pháp hội ấy lại bắt đầu phóng ra những cái xúc tu bay thẳng tới hướng của bọn họ, lại là Phát Ninh Tâm đứng ra giải quyết chém hết những cái xúc tu ấy, lại càng mạnh bạo hơn chém hết toàn bộ cơ thể của bọn họ, liền biến họ thành những mảnh thịt nát.
Thế mà điều khiến cho Phát Ninh Tâm không ngờ tới lại là cái xúc tu kia vẫn không hề dừng lại, còn những tên chấp pháp hội kia lại biến thành một đống chất nhầy.
Đống xúc tu ấy lao lên rất nhanh, ngay lập tức đã lao thẳng tới phía của nhóm Lí Vần Thanh.
Tiểu Nghịch Cơ liền đứng ra nói: “Để muội giải quyết, mọi người hãy chạy đ…”
Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Nghịch Cơ đã bị Lí Vần Thanh, Nhiệt Vũ Ngọc và Nhu Bàn Vân đẩy ra khiến cho cô bé kinh ngạc, nhưng mã điều khiến cho cô bé ngạc nhiên hơn lại là những lời của bọn họ.
Lí Vần Thanh: “Cái này, chắc là không thể tránh khỏi rồi!”
Nhu Bàn Vân: “Thiên phú của muội là cao nhất, là người cần phải quý trọng nhất, cũng là người cần phải sống sót tốt nhất!”
Nhiệt Vũ Ngọc: “Bảo trọng!”
Lời vừa dứt, Tiểu Nghịch Cơ đã trực tiếp bị đẩy ra ngoài hang, sau đó cô bé chứng kiến những cái xúc tu ấy phóng thẳng lên bầu trời.
Lòng tràn đầy sợ hãi, Tiểu Nghịch Cơ mang vẻ mặt sợ hãi cúi đầu nhìn xuống phía dưới hang thì thấy những vị sư huynh sư tỷ của mình đã bị đâm xuyên ngực, chết bất đắc kì tử.
Tiểu Nghịch Cơ hiện lên khuôn mặt sợ hãi, kèm theo đó là khuôn mặt buồn bã, cùng là một khuôn mặt đau khổ. Tiểu Nghịch Cơ liền khóc toáng lên, nước mắt tuôn trào như mưa, tiếng khóc ấy vang lên khắp bầu trời.