Chuyện này hiện giờ phiền phức rồi.
Ngọc Linh Thảo đánh giá tình hình suy nghĩ. Hiện giờ toàn bộ phía trước bao vây, không có một chỗ đột phá qua.
Quan sát một lúc, cả hai bên nhìn nhau không đối đầu, đều cần cái kia một bên công kích.
Phía bốn loại yêu thú chi chủ nhìn về cỗ xe ngựa, Ngọc Linh Thảo hướng tới nói: “Biểu đệ, ngươi là nói cái kia con bé uy hiếp sao, ngươi bị lú quá hóa gà rồi à?”
Hùng phi trảo chi chủ nói, nhưng mà phệ phong lang chi chủ ánh mắt nghiêm trọng nói rằng: “Không, ta không sai đâu, quả thật là cái kia con bé đó đã bộc phát ra cái uy lực lực lượng cực lớn ra ngoài, chừng lực lượng đó ta thật sự không phải là loại có thể đối đầu được.”
Ba người còn lại nhìn phệ phong lang chi chủ biểu hiện, liền biết rằng đây không phải chuyện đùa, ngay lúc này, bạo thổ ngưu chi chủ hướng ánh mắt quan tâm nói: “Nếu như là giống như ngươi nói, vậy thì bên kia thiên tài thật sự chúng ta cần phối hợp đối đầu, phải biết một điều rằng, biểu đệ là người trở thành yêu thú chi chủ muộn nhất, nhưng thực lực lại không hề kém hơn chúng ta là bao.”
“Đúng vậy, nếu như thật sự uy hiếp lớn, chúng ta cần phối hợp đối đầu!” Bạch lăng giác chi chủ bấy giờ phát ngôn.
“Hừ, ta thấy là các ngươi bị dọa sợ quá hóa rồ rồi, chỉ với một cái con nhỏ vắt mũi chưa sạch lại còn như thế thì còn cái gì là uy danh yêu thú chi chủ nữa.” Hùng phi trảo chi chủ nói, điều này vô tình chọc vào bọn họ tức giận quát lớn: “Ngươi nói thì hay lắm, vậy thì ngươi lên trước phô trương tài cán cho bọn ta xem xem!”
“Hừ, lên thì lên, sợ gì!”
Dứt lời, hùng phi trảo chi chủ liền dồn sức vào chân, một phát bật nhảy cực cao lên trời, những phần đất đá phía dưới bị hủy hoại không ít. Hùng phi trảo bay về hướng chiếc xe ngựa, một cái dùng móng vuốt trên tay mạnh mẽ đầy uy lực tiến đến, hòng muốn phá hủy cỗ xe ấy.
“Ầm ầm …”
Một tiếng động lớn phát ra, khói bụi mù mịt vang lên, hùng phi trảo vừa tới cái liền cảm thấy không đúng.
Từ khói bụi mù mịt phần trên nhanh chóng bị áp xuống, hiện ra rõ ràng cái này Ngọc Linh Thảo dùng chính một thanh kiếm chặn hẳn chiếc móng vuốt lớn kia hùng phi trảo chi chủ ập tới.
Một cái vung kiếm, đẩy hẳn hùng phi trảo chi chủ bay ra ngoài. Hùng phi trảo chi chủ đáp xuống đất, khuôn mặt hiện lên vô số vẻ lo lắng, phía bên Ngọc Linh Thảo cũng bước xuống xe theo, lại đúng lúc ấy những vị yêu thú chi chủ khác đáp xuống hỏi: “Ngươi sao rồi?!”
“Không sao, chỉ là bên móng vuốt có chút nhức lên.”
“Hừ, ta đã nói rồi, phải cẩn thận người này, chắc chắn cô ta không đơn giản!” Bạch lăng giác chi chủ nói.
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Phệ phong lang chi chủ một chút run rẫy sợ hãi nói.
Bấy giờ Ngọc Linh Thảo nhận ra, người trước mặt cô bé có chút quen: “Này, bên kia không phải là phệ phong lang chi chủ khi trước hay sao?”
Vừa nghe đến người gọi mình, phệ phong lang chi chủ giật mình sợ hãi một chút quay sang nhẹ nhàng run rẫy nói: “Vị tiểu thư này có chuyện gì tôi có thể giúp được không?”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy thì các ngươi hãy tránh ra một cái con đường bọn ta đi.”
“Đừng có hòng, ngươi nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng chấp nhận điều đó sao?!” Bạo thổ ngưu nói.
“Nếu như chỉ là một cái nhường đường thì không khó, vậy thì ngươi một cái thân phận danh dự kiêu ngạo không nhường bước, lại thêm một cái nhiệm vụ hiện giờ các ngươi tới, đã có thể nói rằng các ngươi còn một bên kiểm soát tới nơi này ngăn cản chính chúng ta.”
Dứt lời, cả bọn yêu thú chi chủ liền lộ ra một cái vẻ ngạc nhiên, lại còn tỏ nên một bộ mặt ngưng trọng: “Ngươi, ngươi thật sự nguy hiểm hơn là những gì bọn ta được nói tới, nhưng vì sao ngươi lại có thể phát hiện được cơ chứ?!”
Biết được các ngươi cái gì kì lạ, khó lắm sao?
“Các ngươi những cái yêu thú chi chủ, thường là bị khinh thường cũng một cái nhanh chóng báo thù, hoặc là một cái bỏ đi một chuyện, vậy mà thời gian các ngươi lui tới là quá lâu, hơn nữa còn một cái không hề bỏ chạy sau khi nhận thấy được thực lực của ta, cốt là muốn ngăn chặn bọn ta bước tiếp, thêm cái thăm dò thực lực nữa, chuyện này hẳn do một bên khác lớn hơn nhằm vào, ta nói có đúng hay không?”
Lời vừa dứt, những bên kia yêu thú chi chủ kinh ngạc sợ hãi sau đó, rồi lại bình tĩnh một cái cười lớn khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút không hiểu: “Các ngươi cười cái gì vậy?”
“Ngươi thật sự là thông minh, và thật sự nguy hiểm, cái kia ngươi đoán quả thật là đúng hết, nhưng mà ngươi vẫn không đoán được một điều. Đó chính là một cái nhiệm vụ này có tận ba việc ta cần làm!” Hùng phi trảo nói.
“Cái gì?!”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một cái, về cái kia việc thứ ba bọn họ nói là cái gì, cốt là chủ yếu khiến cho Ngọc Linh Thảo sẽ bị gây ảnh hưởng không ít, liền Ngọc Linh Thảo đột ngột nhận ra.
“Ahhhhh …”
Một tiếng hét thất thanh vang lên, một bên trên xe ngựa hiện ra nhanh chóng, một bên tay cầm Nhân Chiêu Lan đang bất tỉnh.
“Nhân Chiêu Lan!” Ngọc Linh Thảo lo lắng và sợ hãi hét lên.
Cô bé nhanh chóng chạy tới định cứu Nhân Chiêu Lan nhưng đột nhiên lại bị bạch lăng giác húc một cái vào bên lưng khó chịu văng xa.
“Đừng có mà quay lại khi kẻ địch của ngươi vẫn còn đứng ở đấy.” Bạch lăng giác nói.
Ngọc Linh Thảo dần dần đứng dậy, nhưng mà lúc này người bắt Nhân Chiêu Lan đã chạy đi, tốc độ nhanh không một dấu vết sót lại.
Ngọc Linh Thảo tức giận nhìn vào phía bên những con yêu thú chi chủ kia, sát khí nồng nặc khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu thua bản năng mà lùi bước, đã đứng đó hứng chịu.
“Được, nếu như các ngươi đã ngăn chặn ta, vậy thì ta sẽ tiêu diệt kẻ chặn đường ta, đừng có hòng chạy trốn!”
Ngọc Linh Thảo đánh giá tình hình suy nghĩ. Hiện giờ toàn bộ phía trước bao vây, không có một chỗ đột phá qua.
Quan sát một lúc, cả hai bên nhìn nhau không đối đầu, đều cần cái kia một bên công kích.
Phía bốn loại yêu thú chi chủ nhìn về cỗ xe ngựa, Ngọc Linh Thảo hướng tới nói: “Biểu đệ, ngươi là nói cái kia con bé uy hiếp sao, ngươi bị lú quá hóa gà rồi à?”
Hùng phi trảo chi chủ nói, nhưng mà phệ phong lang chi chủ ánh mắt nghiêm trọng nói rằng: “Không, ta không sai đâu, quả thật là cái kia con bé đó đã bộc phát ra cái uy lực lực lượng cực lớn ra ngoài, chừng lực lượng đó ta thật sự không phải là loại có thể đối đầu được.”
Ba người còn lại nhìn phệ phong lang chi chủ biểu hiện, liền biết rằng đây không phải chuyện đùa, ngay lúc này, bạo thổ ngưu chi chủ hướng ánh mắt quan tâm nói: “Nếu như là giống như ngươi nói, vậy thì bên kia thiên tài thật sự chúng ta cần phối hợp đối đầu, phải biết một điều rằng, biểu đệ là người trở thành yêu thú chi chủ muộn nhất, nhưng thực lực lại không hề kém hơn chúng ta là bao.”
“Đúng vậy, nếu như thật sự uy hiếp lớn, chúng ta cần phối hợp đối đầu!” Bạch lăng giác chi chủ bấy giờ phát ngôn.
“Hừ, ta thấy là các ngươi bị dọa sợ quá hóa rồ rồi, chỉ với một cái con nhỏ vắt mũi chưa sạch lại còn như thế thì còn cái gì là uy danh yêu thú chi chủ nữa.” Hùng phi trảo chi chủ nói, điều này vô tình chọc vào bọn họ tức giận quát lớn: “Ngươi nói thì hay lắm, vậy thì ngươi lên trước phô trương tài cán cho bọn ta xem xem!”
“Hừ, lên thì lên, sợ gì!”
Dứt lời, hùng phi trảo chi chủ liền dồn sức vào chân, một phát bật nhảy cực cao lên trời, những phần đất đá phía dưới bị hủy hoại không ít. Hùng phi trảo bay về hướng chiếc xe ngựa, một cái dùng móng vuốt trên tay mạnh mẽ đầy uy lực tiến đến, hòng muốn phá hủy cỗ xe ấy.
“Ầm ầm …”
Một tiếng động lớn phát ra, khói bụi mù mịt vang lên, hùng phi trảo vừa tới cái liền cảm thấy không đúng.
Từ khói bụi mù mịt phần trên nhanh chóng bị áp xuống, hiện ra rõ ràng cái này Ngọc Linh Thảo dùng chính một thanh kiếm chặn hẳn chiếc móng vuốt lớn kia hùng phi trảo chi chủ ập tới.
Một cái vung kiếm, đẩy hẳn hùng phi trảo chi chủ bay ra ngoài. Hùng phi trảo chi chủ đáp xuống đất, khuôn mặt hiện lên vô số vẻ lo lắng, phía bên Ngọc Linh Thảo cũng bước xuống xe theo, lại đúng lúc ấy những vị yêu thú chi chủ khác đáp xuống hỏi: “Ngươi sao rồi?!”
“Không sao, chỉ là bên móng vuốt có chút nhức lên.”
“Hừ, ta đã nói rồi, phải cẩn thận người này, chắc chắn cô ta không đơn giản!” Bạch lăng giác chi chủ nói.
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Phệ phong lang chi chủ một chút run rẫy sợ hãi nói.
Bấy giờ Ngọc Linh Thảo nhận ra, người trước mặt cô bé có chút quen: “Này, bên kia không phải là phệ phong lang chi chủ khi trước hay sao?”
Vừa nghe đến người gọi mình, phệ phong lang chi chủ giật mình sợ hãi một chút quay sang nhẹ nhàng run rẫy nói: “Vị tiểu thư này có chuyện gì tôi có thể giúp được không?”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy thì các ngươi hãy tránh ra một cái con đường bọn ta đi.”
“Đừng có hòng, ngươi nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng chấp nhận điều đó sao?!” Bạo thổ ngưu nói.
“Nếu như chỉ là một cái nhường đường thì không khó, vậy thì ngươi một cái thân phận danh dự kiêu ngạo không nhường bước, lại thêm một cái nhiệm vụ hiện giờ các ngươi tới, đã có thể nói rằng các ngươi còn một bên kiểm soát tới nơi này ngăn cản chính chúng ta.”
Dứt lời, cả bọn yêu thú chi chủ liền lộ ra một cái vẻ ngạc nhiên, lại còn tỏ nên một bộ mặt ngưng trọng: “Ngươi, ngươi thật sự nguy hiểm hơn là những gì bọn ta được nói tới, nhưng vì sao ngươi lại có thể phát hiện được cơ chứ?!”
Biết được các ngươi cái gì kì lạ, khó lắm sao?
“Các ngươi những cái yêu thú chi chủ, thường là bị khinh thường cũng một cái nhanh chóng báo thù, hoặc là một cái bỏ đi một chuyện, vậy mà thời gian các ngươi lui tới là quá lâu, hơn nữa còn một cái không hề bỏ chạy sau khi nhận thấy được thực lực của ta, cốt là muốn ngăn chặn bọn ta bước tiếp, thêm cái thăm dò thực lực nữa, chuyện này hẳn do một bên khác lớn hơn nhằm vào, ta nói có đúng hay không?”
Lời vừa dứt, những bên kia yêu thú chi chủ kinh ngạc sợ hãi sau đó, rồi lại bình tĩnh một cái cười lớn khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút không hiểu: “Các ngươi cười cái gì vậy?”
“Ngươi thật sự là thông minh, và thật sự nguy hiểm, cái kia ngươi đoán quả thật là đúng hết, nhưng mà ngươi vẫn không đoán được một điều. Đó chính là một cái nhiệm vụ này có tận ba việc ta cần làm!” Hùng phi trảo nói.
“Cái gì?!”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một cái, về cái kia việc thứ ba bọn họ nói là cái gì, cốt là chủ yếu khiến cho Ngọc Linh Thảo sẽ bị gây ảnh hưởng không ít, liền Ngọc Linh Thảo đột ngột nhận ra.
“Ahhhhh …”
Một tiếng hét thất thanh vang lên, một bên trên xe ngựa hiện ra nhanh chóng, một bên tay cầm Nhân Chiêu Lan đang bất tỉnh.
“Nhân Chiêu Lan!” Ngọc Linh Thảo lo lắng và sợ hãi hét lên.
Cô bé nhanh chóng chạy tới định cứu Nhân Chiêu Lan nhưng đột nhiên lại bị bạch lăng giác húc một cái vào bên lưng khó chịu văng xa.
“Đừng có mà quay lại khi kẻ địch của ngươi vẫn còn đứng ở đấy.” Bạch lăng giác nói.
Ngọc Linh Thảo dần dần đứng dậy, nhưng mà lúc này người bắt Nhân Chiêu Lan đã chạy đi, tốc độ nhanh không một dấu vết sót lại.
Ngọc Linh Thảo tức giận nhìn vào phía bên những con yêu thú chi chủ kia, sát khí nồng nặc khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu thua bản năng mà lùi bước, đã đứng đó hứng chịu.
“Được, nếu như các ngươi đã ngăn chặn ta, vậy thì ta sẽ tiêu diệt kẻ chặn đường ta, đừng có hòng chạy trốn!”