"Mẹ!"
Thảo nhìn vào mẹ Thảo với vẻ mặt vui tươi, mẹ Thảo cũng nhìn cô bé mà cười lại.
Đột nhiên Thảo va vào một người đàn ông, ngay lập tức, Thảo nhanh chóng cúi đầu xuống xin lỗi ông ấy.
"Con xin lỗi ạ!"
"Không sao!"
Lời nói trầm của ông ta khiến Thảo chú ý mà ngẩng mặt lên nhìn, ông ấy nhìn Thảo với đôi mắt sắc bén làm Thảo hoảng sợ mà một tay ôm chặt con gấu bông, tay còn lại nắm áo mẹ cô.
"Mẹ!"
Cô nói trong sự lo sợ, nhưng mà thay vì cú ôm dịu dàng làm tan biến nỗi sợ của cô bé thì một thứ gì đó chảy xuống tay cô bé, khi cô bé quay lại nhìn vào tay thì thấy rằng đó là máu, một dòng máu màu đỏ tươi.
Thảo ngước đầu lên nhìn thì thấy rằng cổ của mẹ cô bé chảy máu ròng ròng, nó bắt đầu rớt xuống, cái đầu rớt xuống trước mặt Thảo khiến cho cô sợ hãi, cô bé nhìn vào khuôn mặt thì thấy hai hàng nước mắt chảy xuống cùng biểu cảm quái dị.
Hơi thở của Thảo bắt đầu gấp gáp hơn, cô thở dốc liên tục, đôi mắt sợ hãi hướng về cái đầu đó.
"AHHHHH!!!"
Cô bật dậy và hét lên một tiếng thật lớn, khi hoàng hồn lại thì cô nhìn thấy mình đang ở một căn phòng.
Là mơ à!
Thảo bắt đầu bình tĩnh lại và thở đều đặn hơn.
"Tỉnh rồi à!"
Nghe thấy giọng nói, Thảo quay mặt sang nhìn thì thấy Quan Hoa Hạ đang ở đó.
"Ngươi cũng dại dột quá đấy, chưa tới luyện linh kì mà đã đi tới nơi này khảo nghiệm rồi!"
Anh ta nói với chất giọng trầm trầm, mặc dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng Thảo biết rằng anh ta có để ý tới sức khỏe của Thảo.
"Muội xin lỗi!"
Thảo tỏ vẻ buồn bã, nhưng mà Hoa Hạ thì lại tặc lưỡi một cái.
"Khỏi xin lỗi, lo mà tịnh dưỡng đi, sau đó là đi xem xem ngươi có muốn theo con đường này luôn không?!"
"Hả!?"
Thảo bất ngờ trước lời nói của Hạ sư huynh.
"Hả cái gì mà hả! Ngươi đã thông qua khảo nghiệm rồi thì có thể trở thành luyện trận sư rồi, rõ phiền phức!"
Nói xong, anh ta nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
"Xin lỗi nhá, anh ta tính cách cộc cằn như vậy thôi chứ hiền từ và quan tâm người khác lắm!"
Một giọng nói phát ra từ phía còn lại, Thảo cũng không hề biết rằng cô ấy đang ở ngay chỗ đó.
"À, chị là Ngọc Phong Tú, một đệ tử chân truyền!"
Cô ấy nói với vẻ mặt cười tươi, bao quanh cô ấy là một luồng gió ngăn cản mọi thứ xung quanh, vì vậy mà Thảo không hề nghe bất cứ tiếng động nào phát ra cho tới khi cô ấy lên tiếng.
Cô ấy mặc bộ đồ màu trắng xanh, mắt xanh cùng mái tóc đen, đi đôi giày cao gót và tay quấn băng.
"Xin chào Phong Tú tỷ tỷ, muội là Ngọc Linh Thảo, cũng là một đệ tử chân truyền!"
Nghe lời nói này thì Phong Tú tỷ tỷ cũng cười theo.
"A, hai chúng mình giống nhau này, sau này nhờ em giúp đỡ nhiều nha!"
Vừa nói, cô vừa lắc hai tay của Thảo lên xuống liên tục làm Thảo cảm thấy chóng mặt.
Đầu cô bé xoay như chong chóng, đến khi Phong Tú phát hiện cô bị như thế mới thả tay ra.
"A, chị xin lỗi! Thôi thì, em cứ tịnh dưỡng đi, chị đi trước đây!"
Vừa nói, Phong Tú phóng như bay ra ngoài với tốc độ siêu nhanh làm cho Thảo cũng không đỡ kịp.
Cô bé quyết định không nghĩ về nó nữa mà cố gắng ngồi tu luyện hồi phục cơ thể.
Sau 3 kinh thì cuối cùng cũng hồi phục xong, cơ thể của Thảo giờ khỏe như vâm, hình như cơ thể của cô ấy đã cứng rắn hơn trước.
Cô bé bắt đầu ra ngoài, ở bên ngoài khá rộng, Thảo phải mất một lúc khá lâu mới đi ra khỏi cái chỗ đó, khi cô bé ra ngoài thì đã thấy sư phụ đứng ngay tại chỗ đó.
Nguyên Hồng thấy Thảo giống như thấy con, cô nhanh chóng chạy tới ôm Thảo một cách âu yếm.
"Ngươi làm ta lo lắm đấy biết không!"
Cô vừa nói vừa ôm chặt khiến Thảo có chút ngạt thở, cô bé phải vỗ vào tay Nguyên Hồng vài cái thì cô ấy mới bỏ tay mình ra.
"Sao sư phụ biết con bị bất tỉnh?"
Thảo thắc mắc hỏi Nguyên Hồng.
"Là Quan Hoa Hạ nói cho ta!"
Nguyên Hồng đáp lại.
"Là anh ấy ư?!!"
Thảo nói với vẻ mặt bất ngờ.
"Phải đó, con quen anh ta sao?"
Nguyên Hồng hỏi Thảo.
"Dạ vâng, anh ấy là người giám khảo ở vòng luyện trận sư!"
"Vậy à, vậy ngươi chắc là đã qua hết rồi nhỉ? Vậy ngươi chọn loại luyện nào?"
Nguyên Hồng hỏi Thảo.