Mục lục
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục - Lâm Nhã Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng nụ hôn đặt xuống mang theo sự trừng phạt, sau đó là những hành động xâm chiếm, biến cô chân chính trở thành người phụ nữ của mình. Bàn tay xấu xa chu du trên khắp thân thể mịn màng, không ngừng mơn chớn.

Trong cơn mê man, Đồng Lệ Giao cảm giác như đang bị một con gấu to đùng đè lên người, mặc dù ra sức thoát ly, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Có thứ gì đó đang mân mê khắp thân thể cô, mỗi nơi đi qua đều mang theo sự dụng chạm tê người. Chưa bao giờ cô nếm trải cảm giác này, có chút xa lạ, lại kích thích, khiến toàn thân cô run lên từng hồi.

Dần dần, cô không còn muốn thoát ly khỏi sự ấm áp, dày vò này nữa. Thân thể cô vì rượu mà trở nên nóng ran, lại bị sự trêu đùa ác ý nung chảy. Những âm thanh ám muội ngân nga nơi cổ họng, càng làm bầu không khí trở nên vẩn đục.

Bàn tay to lớn của Tôn Diệc Quân xâm chiếm vào trong áo, tìm đến nơi mềm mại mà chơi đùa. Nơi ấy lần đầu bị đụng chạm, rất nhanh đã trở nên mẫn cảm. Đồng Lệ Giao vặn vẹo người, khẽ điều chỉnh tư thế để cảm nhận khoái cảm tê dại từ nơi ấy mang lại. Có lẽ vì men say, nên cô mới có hành động phóng đãng để hưởng thụ như vậy.

Tôn Diệc Quân bị động tác đáng yêu này chọc cười, ngày càng muốn trêu đùa ác ý hơn. Anh cúi đầu, cắn nhẹ vào đỉnh hoa bên đối diện. Dưới lớp vải mỏng, nơi ấy đã bị trêu đùa đến mức đỏ ửng.

– Ừm…

Thanh âm dụ hoặc êm tai, thật khiến người ta bị nghiện, không thể nào thoát ra được. Tôn Diệc Quân càng muốn nghe nhiều hơn nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, mang nơi căng tròn biến thành các hình dạng khác nhau. Phía bên này, đầu lưỡi không ngừng quấn quanh nụ hoa nhỏ, mạnh nhẹ đụng chạm. Cả hai bên đều bị kích thích cùng một lúc, khiến cô không cầm được mà rên rỉ.

– Ah… uhm…

Tôn Diệc Quân lại hướng đến cái miệng nhỏ vừa ngân nga yêu kiều, ở nơi ấy đã bị gậm nhấm đến mức sưng đỏ. Đầu lưỡi muốn xâm chiếm vào trong, nhưng lại bị hàm răng đang siết chặt ngăn cản, khiến anh không thể thưởng thức hết mật ngọt trong miệng cô. Bàn tay lại ác ý, miết vào nơi căng tròn, khiến cả người cô khẽ run lên.

– Ưhm… ưhm…

Nhân lúc thanh âm phát ra, lưỡi mềm không bỏ qua cơ hội để xâm chiếm vào trong, mang lưỡi của cô ra trêu đùa, rong đuổi.

Tiếng “xoẹt” vang lên thanh thúy, trong tích tắc, chiếc áy đã bị xé thành hai mảnh, áo nhỏ cũng bị kéo cao lên, để lộ toàn bộ gò bồng đào trắng hồng ra bên ngoài, tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh.

Đồng Lệ Giao đưa tay ra che chắn trước ngực theo phản xạ, nhưng đã bị người đàn ông nhìn thấu ý định. Đôi tay lớn bao phủ toàn bộ một bên gò bồng đào, dịu dàng vuốt ve, không ngừng nhạo nặn để khiến nụ hoa hé nở. Thứ mềm mại và ấm áp này khiến từng sợi thần kinh xúc giác trong lòng bàn tay anh trở nên nhạy bén.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh, sau đó lui dần xuống dưới. Nơi nào nụ hôn đi qua, đều mang đến cảm giác tê tại, khiến vùng tư mật ở dưới thân trở nên nhộn nhạo.

Đáy mắt Tôn Diệc Quân đục ngầu, dần dần nương theo từng nụ hôn mà dời xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại ở chiếc quần nhỏ màu trắng tinh. Bàn tay xấu xa liền trêu chọc ở bên ngoài, không ngừng miết vào hạt ngọc, khiến cho nơi sâu thẳm nhất trong cô trào dâng cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, nhưng đầy khao khát. Cảm giác này thật xa lạ, nhưng vô cùng dụ người.

Bất giác Đồng Lệ Giao khép chặt hai chân, vô tình giữ lấy ngón tay ác ý tại nơi tư mật, càng đúng với ý đồ ma quỷ của Tôn Diệc Quân. Khóe môi khẽ nhếch lên, ngón tay lại một lần nữa có hành vi lớn mật, miết mạnh vào hạt ngọc, khiến toàn thân cô co rút mãnh liệt.

– Ah… đừng…

Cô gái này thật mẫn cảm, mới trêu đùa một chút mà mật ngọt đã thấm qua lớp quần lót, dính vào tay anh. Tôn Diệc Quân khẽ đưa ngón tay mình lên nếm thử, hương vị quả thực rất dụ người. Ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào nơi giữa hai chân, mà lần này còn ác ý hơn, trực tiếp luồn qua lớp quần lót mỏng manh, chạm vào da thị non mềm.

Sự đụng chạm trực tiếp khiến Đồng Lệ Giao khẽ nhăn mày, dù là đang say nhưng cô vẫn ý thức được nguy hiểm, vội vàng vặn vẹo eo để thoát ly khỏi ngón tay xấu xa đó. Người đàn ông này lại không có ý buông ta, trực tiếp đưa sâu vào bên trong một chút, cho đến khi cảm nhận được tấm màng trinh tiết thì mới dừng lại. Anh sẽ xuyên qua nó, nhưng không phải bằng ngón tay này.

Tôn Diệc Quân mỉm cười hài lòng, trực tiếp tháo bỏ hết mọi lớp phòng vệ cuối cùng trên người Đồng Lệ Giao. Bây giờ, toàn thân da thịt nõn nà đang trong tầm mắt, anh cũng không kiềm chế được mà hôn lên từng tấc da, tấc thịt của cô, mang tất cả nơi ấy nhuộm một màu đỏ hồng.

Mật ngọt tuôn ra càng nhiều, dính trên những sợi tơ đen lấp lánh rồi thấm xuống drap giường. Tôn Diệc Quân không muốn lãng phí bất kì chút dịch ngọt nào, vậy nên đầu lưỡi nhanh chóng xâm chiếm chốn tư mật, thưởng thức hết dịch ngọt đang tuôn trào.

Đồng Lệ Giao vô thức đẩy Tôn Diệc Quân ra, nhưng mỗi lần như vậy lại bị anh ác ý trêu đùa, chiếc lưỡi mềm mại như thể một sinh vật lạ, khuấy đảo mọi ngóc ngách nơi tư mật, khiến bụng dưới của cô ro rút kịch liệt. Toàn thân cô đã bị mồ hôi phủ dày, hô hấp dồn dập, cả người nhộn nhạo như sắp bức hỏa đến nơi. Thân thể non nớt này làm sao có thể chịu được nhiều khoái lạc như vậy.

Qua một lúc, Tôn Diệc Quân mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ý loạn tình mê. Đây là lần đầu tiên của cô, nên anh phải nâng niu và chiều chuộng, có như vậy mới khiến cô bớt đau đớn hơn một chút. Anh cởi hết mọi thứ quần áo vướng vúi trên người, để lộ một thân cường tráng cùng vật cao ngạo đang ngẩng cao đầu.

Trong cơn mê man, Đồng Lệ Giao mơ hồ mở mắt, không phân biệt được người đàn ông trước mặt mình là thật hay mơ, chỉ thấy vật to lớn ấy khiến cơ thể cô nhộn nhạo.

Tôn Diệc Quân lại một lần nữa phủ lên người cô gái, để vật cao ngạo giữa nơi tư mật. Anh ngậm lấy một bên nụ hoa ửng hồng, khẽ cắn vào đó một cái, khiến toàn thân cô run lên.

– Uhm… đừng mà… buông tôi ra…

Đồng Lệ Giao hình như đã có ý thức phản kháng với thứ mình vừa nhìn thấy, cố gắng vặn vẹo thân thể để thoái lui. Nhưng hành động đó càng thôi thúc con cầm thú trong người Tôn Diệc Quân trỗi dậy. Anh khẽ cắn vào vành tai mẫn cảm của cô, sau đó thì thầm nói nhỏ.

– Hãy nhớ, em là của tôi, Giao Giao.

Anh ta động thân, mang toàn bộ vật cao ngạo vào cơ thể của cô, phá tan lớp màng mỏng manh để chạm vào nơi sâu nhất. Toàn thân Đồng Lệ Giao căng cứng, vì sự xâm chiếm đột ngột này. Cảm giác đau đớn kéo cô thoát khỏi cơn say để trở về thực tại. Đôi mắt to tròn, lấp lánh nhìn thẳng vào khuôn mặt Tôn Diệc Quân, khiến anh trở nên căng thẳng.

– Đau quá, anh mau buông tôi ra!

Đồng Lệ Giao đánh mạnh vào ngực trần của Tôn Diệc Quân, mi tâm nhăn lại vì đau đớn. Cơ thể này của cô khó mà thích ứng với sự to lớn của anh. Có lẽ tâm trí đã có phần tỉnh táo, nên cô phần nào ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Đối diện với người đàn ông đang bị dục vọng thiêu đốt, cô như bị rơi vào đáy mắt đang phủ đầy hỏa dục.

– Anh đang làm gì vậy, thả tôi ra. Đồ xấu xa!

Tôn Diệc Quân hôn lên môi cô, nuốt hết những ngôn từ uất hận vào bên trong. Anh biết cô sẽ hận anh, nhưng không vì vậy mà dừng động tác xâm chiếm, mặc cho bàn tay cô đã cào mạnh vào lưng mình đến mức rỉ máu.

Vì đang bị hôn mạnh bạo nên Đồng Lệ Giao không thể nói được lời nào, đành uất ức rơi nước mắt. Những hạt ngọc long lanh lăn ra từ khóe mắt khiến Tôn Diệc Quân đau đớn, anh khẽ đưa tay lau đi chúng.

Thân dưới dần dần chuyển động theo quy luật, mặc kệ cô khước từ hay chống cự. Nụ hôn cuồng bạo dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cảm giác đau đớn ở dưới thân cũng mất dần. Đồng Lệ Giao lại bị những xúc cảm nhộn nhạo nơi đáy lòng lay động. Nương theo từng động tác của anh, thân thể mềm mại của cô lại run lên theo từng nhịp tấn công. Ở người đàn ông này có một sức hút kỳ lạ, mặc dù không có mấy hảo cảm nhưng cô vẫn không thể nào dứt ra được.

Dưới sự ôn nhu như nước, dẫn dắt nóng bỏng của thân thể cường tráng, dường như tấm thân mỏng manh của cô đã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí. Mặc dù cô bài xích khi bản thân bị xâm hại, nhưng thân thể này so với lý trí lại có phần thành thật hơn.

Toàn thân cô khẽ cong lên, như thể đón nhận vật to lớn đang ra vào trong thân thể mình, để thứ đó có thể chạm vào nơi sâu nhất trong cô. Tôn Diệc Quân thấy cô đã không còn kháng cự nữa, vội vàng gia tăng lực đạo ở thân dưới, khiến nơi ấy càng rỉ ra nhiều mật ngọt.

Những giọt mồ hôi nóng hổi từ trán, lăn xuống cằm anh, rồi rơi xuống chóp mũi Đồng Lệ Giao, mang theo mùi hương nồng đậm của người đàn ông này. Nó khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Từng tiếng rên rỉ yêu kiều, đầy mị hoặc vang lên theo mỗi lần động chạm, càng kích thích con thú trong người Tôn Diệc Quân. Toàn bộ khí huyết trong người như sôi sục, khóe môi ánh lên nụ cười đầy thỏa mãn. Một lần, lại một lần anh mang vật nóng bỏng, cùng tình ý của mình chôn vùi trong thân thể cô.

Từng cơn kích tình ập đến, manh theo xúc cảm mãnh liệt. Đến khi toàn thân không thể chịu nổi vật nóng bỏng ấy làm càn nữa thì ngất lịm đi, chỉ để mặc người đàn ông trút hết mọi dục vọng bên trong mình.

Cơn đau đầu khủng khiếp khéo Đồng Lệ Giao thoát khỏi cơn ác mộng. Toàn thân cô đau nhức như thể bị mấy chục tấn đá đè lên người. Cô mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, hình như cô và Khả Thiên uống rượu say, rồi cô đã quay về phòng ngủ.

Trong cơn say, cô đã mơ mình gặp được một người rất quan trọng thời thơ ấu, nhưng sau đó lại bị gã đàn ông nào đó chiếm lấy thân xác. Cô đã cố gắng phảng kháng và vùng vẫy, nhưng toàn thân đều vô lực, sau đó để mặc bản thân trầm luân không lối thoát.

Cơn ác mộng đó thật khủng khiếp, Đồng Lệ Giao âm thầm cảm thán một câu. Cô tỉnh dậy, muốn rời giường để vào nhà vệ sinh, nhưng đập vào mắt lại là một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Đến lúc này cô mới phát giác có điều gì đó không ổn. Cô đang nằm trên chiếc giường lạ hoắc, không những thế quần áo trên người đã biến mất hoàn toàn. Những mảng bầm xanh tím trên cổ kéo theo những ký ức đêm qua quay về.

– Không … không thể nào…

Mặc dù đã cố gắng phủ nhận mọi chuyện đã xảy ra, nhưng những dấu hôn trên người cùng vệt máu đỏ chói còn in hằn trên drap giường khiến Đồng Lệ Giao không thể nào tự lừa dối bản thân mình được nữa. Đêm qua cô và anh ta đã xảy ra quan hệ rồi.

Cô ngây ngốc nhìn một vòng xung quanh, bắt gặp người đàn ông vừa bước ra khỏi nhà tắm, thân thể trần truồng, chỉ có quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

Thấy cô đã tỉnh dậy, Tôn Diệc Quân muốn đến gần cô hơn một chút, nhưng Đồng Lệ Giao ngay lập tức bài xích.

– Anh đừng đến lại gần tôi. Anh là tên cầm thú, lợi dụng lúc tôi say rượu…

Khóe mắt Đồng Lệ Giao đỏ au, mang theo sự căm phẫn và hận ý, dán chặt lên người Tôn Diệc Quân. Mẹ kiếp, anh ghét ánh mắt này.

– Hôm qua là em đã uống say, là em đã tự đến gường tôi nằm, là em chủ động ôm tôi trước.

Đây là thứ lý lẽ ngang ngược gì vậy?

– Sao anh có thể lợi dụng lúc tôi say để chiếm đoạt tôi hả, đồ cầu thú!

– Cầm thú chẳng qua chỉ là tên gọi khác của một thằng đàn ông khi lăn lộn trên giường mà thôi, và dĩ nhiên cầm thú cũng là tên gọi khác của tôi.

Tôn Diệc Quân biết cô sẽ hận anh như vậy, nhưng với tình thế như đêm qua, nếu anh không chiếm lấy cô thì anh còn không bằng cầm thú. Anh mặc kệ sự bài xích của cô, trực tiếp bê cô lên, rồi đem vào nhà tắm.

Vừa rồi anh đã chuẩn bị sẵn bồn nước ấm, để cô tỉnh lại có thể ngâm mình cho thoải mái. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, nhưng vì anh không thể kiềm chế được dục vọng đã đè nén bao lâu nay, nên mới khiến cô mệt đến mức chết đi sống lại.

Cảm giác ấm nóng ngập toàn thân, Đồng Lệ Giao lại ra sức phản kháng, khiến nước bắn tung tóe lên khắp người Tôn Diệc Quân. Anh ta đôt nhiên lạnh mặt, ánh mắt thập phần nguy hiểm, mang theo lời cảnh cáo để áp chế sự làm càn của cô.

– Nếu em không ngồi im để cho tôi tắm, thì tôi không ngại ăn em ngay tại đây.

Đây không hẳn chỉ là lời đe dọa, Đồng Lệ Giao mơ hồ nhìn thấy vật nằm dưới lớp khăn tắm đã hơi ngóc đầu. Có điên mới tiếp tục làm loạn trong tình huống này.

Cô yên lặng để cho anh ta muốn làm gì thì làm, cố gắng cắn chặt răng để không cho nước mắt rơi. Vẻ mặt này lại giống như vô cùng ấm ức và cam chịu, khiến Tôn Diệc Quân vừa day dứt, vừa tức giận.

Sau khi tắm rửa xong cho Đồng Lệ Giao, Tôn Diệc Quân ôm một thân trần truồng của cô ra ngoài, sau đó lấy khăn tắm lau khô người cho cô. Trên mặt cô sớm đã không còn cảm xúc, toàn thân bất động như con búp bê để người ta sắp đặt.

Sau khi đã giúp Đồng Lệ Giao mặc một bộ đồ mới xong xuôi, Tôn Diệc Quân lấy từ trong ngăn tủ ra một viên thuốc màu xanh, rồi mang theo một ly nước đến trước mặt cô. Cô nhăn mày, không hiểu anh ta đang ý đồ gì.

– Đây là thuốc ngừa thai khẩn cấp. Em uống nó đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK